Lâm Táo cho rằng hắn chỉ tùy tiện nói nói, không nghĩ tới vừa mới ăn xong cơm chiều, Mạnh Hoài An thực sự mang cô xuống tầng ngầm, còn mở lại cả bộ phim lần trước.
Hệ thống vẫn lưu lại tiến độ 2 người đã xem trước đó, lần này trực tiếp chiếu đến đoạn sau của cảnh trên xe ngựa.
Lâm Táo âm thầm nắm chặt quần jean của mình.
Nhưng Mạnh Hoài An cũng không làm cái gì.
Lâm Táo dần dần liền đã quên hắn, một lần nữa đắm chìm vào cốt truyện.
Thật đúng là phim về thảm họa, du thuyền xa hoa đâm vào núi băng trôi trên biển, con người đối diện giữa sự sống và cái chết đang gần kề.
Ngay khi nam chính anh tuấn sắp đông cứng trong nước, nữ chính không thể không nói lời tạm biệt, hai người từ thời khắc này mãi mãi rời xa nhau, Lâm Táo rất không có tiền đồ mà lau nước mắt.
Mạnh Hoài An tạm dừng phim lại, hướng cô cúi người.
Lâm Táo cho rằng hắn muốn ôm cô, vừa lúc cô cũng cần một cái bậc thang để che dấu việc khóc đến nỗi mặy đầy nước mắt nước mũi, cho nên cô thuận thế dựa gần vào lồng ngực nam nhân.
Mạnh Hoài An nhíu mày, hắn chỉ muốn lấy khăn giấy đưa cho cô thôi mà, mà không phải để cô lau nước mắt lên áo mình.
Mạnh Hoài An kịp thời đỡ lấy bả vai của cô gái nhỏ.
Lâm Táo nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Nương theo ánh sáng của màn hình chiếu vào, Mạnh Hoài An thấy dưới mũi của cô có vệt nước khả nghi.
Nước mũi so với nước mắt càng khó tiếp thu hơn nữa.
Hắn lập tức đẩy Lâm Táo ra, một bên chỉ hướng nhà vệ sinh một bên nhắc nhở cô: “Đi rửa mặt.”
Ngữ khí lạnh lùng, tràn ngập ghét bỏ.
Lâm Táo: ….
Có tiền thì ghê gớm lắm sao?
Cho dù trong mắt Mạnh Hoài An yêu đương chỉ là ngụy trang, từ đầu đến cuối hắn chỉ muốn ngủ với cô, nhưng hắn như thế nào đến cả lễ phép cơ bản nhất cũng không có?
Lâm Táo thực sự tức giận, nhưng cô không dám phát tác.
Mặt đầy nước mắt nước mũi cũng rất khó chịu, Lâm Táo che lại cái mũi đi rửa mặt.
Ánh đèn nhà vệ sinh sáng tỏ, nhìn chính mình trong gương, Lâm Táo nghĩ tới lần đầu tiên ăn tối cùng Mạnh Hoài An, bị hắn yêu cầu đi rửa mặt.
Lúc ấy Mạnh Hoài An trong mắt cô là một nhân vật nổi tiếng lạnh lùng đáng sợ, cô đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả, khẩn trương liền theo bản năng mà phục tùng.
Hiện tại Mạnh Hoài An vẫn lạnh lùng như cũ, vẫn như cũ là nhân vật đỉnh cấp, tùy tiện nói mấy câu liền sẽ chặt đứt sự nghiệp của cô, cho nên Lâm Táo không nghĩ sẽ chủ động chia tay, chỉ nghĩ chờ Mạnh Hoài An đối với cô mất đi hứng thú rồi thả cô rời đi.
Qua lại một thời gian, Lâm Táo cũng có chút hiểu rõ về hắn.
Biết rồi liền không còn thần bí, Lâm Táo rốt cuộc cũng không còn sợ Mạnh Hoài An đến nỗi một chút ý định phản kháng cũng không có nữa.
Tựa như Lâm Táo cũng rất sợ chủ nhiệm cao trung của mình, học kì 1 đến nghỉ học cô cũng không dám nghỉ, tới học kì 2, Lâm Táo cũng dám ngẫu nhiên ăn quà vặt trong giờ.
Trước kia Mạnh Hoài An luôn biểu hiện tôn trọng, quản hắn ôn nhu hay bá đạo, Lâm Táo đều sẽ không ngoan ngoãn lại phối hợp với yêu cầu của hắn.
Lấy di động ra, Lâm Táo gửi cho chị họ một tin nhắn, gửi xong mới giả vờ xấu hổ đi ra ngoài.
Mạnh Hoài An vẫn cao lãnh uy nghiêm mà ngồi trên sô pha, nhưng Lâm Táo đã xem qua bộ dáng hắn không mặc quần áo, uy nghiêm này liền ít đi một chút.
“Tiếp tục xem?” Mạnh Hoài An quét mắt nhìn khuôn mặt được cô rửa đến sạch sẽ đến có chút đỏ ửng, nhàn nhạt hỏi.
Lâm Táo nhẹ nhàng ừ một tiếng, vẫn là bộ dáng nhát gan nghe lời.
Mạnh Hoài An mím môi.
Phim mà thôi, cô đều có thể cảm động đến phát khóc, không hổ là mới tốt nghiệp cao trung.
Chờ cô ngồi xuống, Mạnh Hoài An mới bấm tiếp tục, bàn tay để trên đầu gối, phim đã chiếu xong, hắn mới duỗi tay qua, nắm lấy tay nhỏ của cô, cho chút an ủi.
Lâm Táo quay đầu, thấy sườn mặt lạnh lùng của nam nhân.
Đây là thấy phim sắp kết thúc, có thể bắt đầu chiếm tiện nghi của cô?
Lâm Táo ngoan ngoãn cho hắn nắm.
Phim chiếu xong...!
Mạnh Hoài An tắt màn hình đi, vừa định đem Lâm Táo kéo vào trong lòng, di động của cô bỗng nhiên vang lên.
Hẹn hò bị quấy rầy, sắc mặt Mạnh Hoài An không quá đẹp.
Lâm Táo hướng hắn cười cười xin lỗi, một bên rút tay về, một bên xách theo túi đứng lên, đi đến cạnh tường nhận điện thoại: “Chị họ, ừ, em ở bên này…A, em trở về ngay đây.”
Cúp điện thoại, Lâm Táo khó xử nhìn về phía Mạnh Hoài An: “Bà ngoại nhớ tôi, một hai phải cùng tôi gọi video, chị họ không có biện pháp, nói dối tôi đang có khóa biểu diễn, khi nào xong sẽ gọi lại cho bà.”
Mạnh Hoài An đối với người bà ngoại này có chút ấn tượng.
Hắn nhìn đồng hồ: “Hiện tại là 9 giờ, chờ em trở về đã 10 giờ, bà ngoại em có thể chờ đến 10 giờ?”
Lâm Táo xuất ra kĩ thuật diễn: “Có thể a, anh không biết, bà ngoại tôi tinh thần tốt lắm, thường xuyên cùng người ta chơi mạt chược đến nửa đêm.”
Mạnh Hoài An do dự, Lâm Táo cúi đầu, bắt đầu giả đáng thương: “Mẹ tôi mất sớm, là bà ngoại nuôi tôi lớn, hiện tại tôi với chị họ ở bên ngoài, bà vẫn luôn rất lo lắng.”
Càng nói thanh âm càng thấp, cuối cùng cắn môi ngẩng đầu, đáng thương vô cùng mà nhìn Mạnh Hoài An, bộ dáng tùy thời chực khóc.
Mạnh Hoài An chịu không nổi, trầm mặt rời khỏi sô pha, một bên ra ngoài một bên gọi điện thoại cho Hàn Luật.
Năm phút sau, Lâm Táo thần thanh khí sảng ngồi vào ghế sau xe ô tô.
Đương nhiên, cô cũng không biểu hiện ra trước mặt Hàn Luật, Hàn Luật cùng Mạnh Hoài An chính là cùng một đám, cô diễn kịch liền phải diễn nguyên bộ.
Trở lại chung cư, Tần Lộ tò mò hỏi Lâm Táo đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Táo thở phì phì mà giải thích lý do: "Mệt em còn tưởng rằng hắn an ủi em, nguyên lại là ghét bỏ em chảy nước mũi, bắt em đi rửa mặt.”
Tần Lộ đồng cảm: “Thật quá đáng, nên cho hắn xem sắc mặt một chút, không thể cứ dung túng như vậy!”
Lâm Táo cầm lấy kịch bản trên bàn trà, tiếc nuối nói: “Nếu ngày mai mà bắt đầu quay thì thật tốt, đến lúc đó có rất nhiều lý do mà từ chối hắn.”
Tần Lộ ngồi xuống bên cạnh cô: “Còn một tháng, em không thế cứ luôn lấy bà ngoại ra làm cớ đi?”
Lâm Táo thở dài: “Đi một bước tính một bước.”
May mắn chính là, một tháng kế tiếp Mạnh Hoài An đều không có tìm cô.
Nhưng không phải hắn không muốn mà là không có cơ hội.
Ngày hôm sau khi cùng Lâm Táo xem phim điện ảnh, Hạ Cẩm Niên từ thành phố B tới, bảo Mạnh Hoài An dẫn cô bạn gái nhỏ tới ăn bữa cơm, giới thiệu cho hắn nhận thức.
Mạnh Hoài An có thể lý giải lòng hiếu kì mãnh liệt của Hạ Cẩm Niên, rốt cuộc Lâm Táo là nữ nhân đầu tiên của hắn, nhưng thân phận cùng bằng cấp của Lâm Táo, đặc biệt là tuổi…
Mạnh Hoài An không muốn bị Hạ Cẩm Niên cười nhạo.
Hắn không giới thiệu, Hạ Cẩm Niên liền một tấc cũng không rời, hai người tuy rằng là bạn tốt, nhưng tính cách hoàn toàn bất đồng, Hạ Cẩm Niên chơi bời lêu lổng, Mạnh Hoài An một lúc giữ mấy chức vụ, mảng giải trí của Hoàn Vũ cũng đủ để hắn bận đến chết.
Hạ Cẩm Niên thế mà bám sát Mạnh Hoài An suốt một tháng, thẳng đến khi Mạnh Hoài An ra nước ngoài công tác, Hạ Cẩm Niên mới lên máy bay rời đi.
ông chủ Mạnh bị bắt tu thân dưỡng tính suốt ba mươi ngày, lần đầu tiên hối hận vì quen biết Hạ Cẩm Niên.
Bạn gái không để ý tới hắn, bạn tốt lại trái phải không rời, thế này là có chuyện gì?
Khi Mạnh Hoài An ở nước ngoài mở họp, phim mới của Lâm Táo rốt cuộc cũng khai máy.
Thù lao đóng phim lần này của Lâm Táo cũng giống như lúc đóng , nhưng đoàn phim này kinh phí rõ ràng đầy đủ hơn nhiều.
Địa điểm quay chụp chủ yếu ở thành phố S, cốt truyện ban đầu có một đoạn thời gian phải quay ở một thôn nhỏ dưới chân núi của thành phố kế bên.
Quay ở thôn nhỏ trong vòng sáu ngày, đoàn phim đã đặt sẵn khách sạn ở trấn trên.
Diễn viên lớn khả năng sẽ cự tuyệt ở khách sạn như này, nhưng Lâm Táo cùng nam chính Trịnh Hạo Nhiên đều là người mới, liền không chú ý nhiều như vậy.
Lâm Táo từng một lần diễn cùng bạn diễn Phùng Siêu có chút kiêu ngạo, lần này Trình Hạo Nhiên tuy rằng điển trai hơn rất nhiều hơn nữa nhìn qua lại có chút cao lãnh, nhưng thực tế lại là nam nhân phi thường thích nói giỡn lại dễ gần, sau khi vào ở khách sạn liền dẫn trợ lý ra ngoài đi dạo, buổi tối hẹn chị em Lâm Táo cùng mấy nhân viên trong đoàn phim đi ăn khuya.
“Tôi hỏi thăm rồi, nhà hàng này danh tiếng không tồi, chúng ta trước thử xem sao.” Trình Hạo Nhiên cuốn tay áo lên.
Cùng so sánh với Phùng Siêu, Lâm Táo càng thích bạn diễn như vậy.
Bởi vì phải diễn một cặp đôi yêu nhau, mọi người liền an bài Lâm Táo cùng Trình Hạo Nhiên ngồi cùng nhau.
Lâm Táo bằng cấp thấp, Trình Hạo Nhiên cũng như vậy, tốt nghiệp chuyên khoa đại học, dựa vào bề ngoài nhận một vài quảng cáo, năm trước được Hoành Anh phát hiện, kí hợp đồng với hắn.
Lâm Táo tốt xấu gì đã từng diễn vai nữ chính, nhưng là vai chính đầu tiên của Trình Hạo Nhiên.
“Sư tỷ về sau mong chiếu cố nhiều hơn!” Trình Hạo Nhiên nói giỡn.
Lâm Táo cười ngây ngô.
Tần Lộ im lặng quan sát, bởi vì một tiếng “sư tỷ” kia, cô đoán tiểu tử này cũng không có ý tứ gì với em họ.
Thông thường nam nhân nếu thích một nữ nhân, cho dù nhà gái lớn tuổi hơn một chút, nhà trai sẽ không chủ động gọi nhà gái là chị.
Hiện tại Trình Hạo Nhiên rõ ràng đã 24, dù biết em họ nhỏ tuổi nhưng vẫn cố ý kêu chị, hoặc là chủ động ra ám hiệu với em họ, cho thấy hắn chỉ muốn quay phim, bảo em họ yên tâm, hoặc là nhắc em họ đừng dây dưa với hắn.
Ăn ăn uống uống, Tần Lộ lưu ý Trình Hạo Nhiên còn trả lời wechat mấy lần, thần sắc có chút ôn nhu.
Có bạn gái?
Tần Lộ càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Như vậy thật tốt, cô cũng không hi vọng em họ mới xuất đạo hợp tác với nam diễn viên sinh ra quá nhiều hệ lụy.
kịch bản nhẹ nhàng ấm áp, ngày đóng phim đầu tiên, Trình Hạo Nhiên vào vai nam chính bị con ngỗng nhà nữ chính truy đuổi, quay cảnh này liền mất nửa ngày, đáng thương Trình Hạo Nhiên thật đúng là bị ngỗng trắng cắn vài phát, xem kịch với đến nỗi nhân viên đoàn phim cùng người dân trong thôn đều cười vàng.
Tới ngày thứ ba, cốt truyện mở đầu kết thúc, bắt đầu quay cốt truyện gần cuối, lúc này nam nữ chính đã xác định quan hệ yêu đương, họ cùng nhau về thăm quê nhà của nữ chính, sau đó ở phòng nhỏ của cô, hai người lần đầu tiên tiến thêm một bước thân mật.
Lâm Táo liền nhắn tin cho thế thân Ngô Quỳnh đến.
Tuy rằng có thế thân, nhưng vài cảnh vẫn là Lâm Táo phải tự mình diễn, máy quay gần, mặt của cô cùng Ngô Quỳnh vẫn rất dễ bị nhận ra.
Cứ như vậy, thời điểm nam nữ chính nói chuyện là Lâm Táo diễn, cảnh hôn liền đổi thành Ngô Quỳnh.
Đổi đến đổi đi, lượng công việc gia tăng rất nhiều.
Trong lúc nghỉ ngơi, Lâm Táo nghe được nhiều tiếng nói nhỏ, nói cô chỉ là một người mới cư nhiên học đại minh tinh dùng thế thân, lãng phí thời gian của đoàn phim.
Lâm Táo ăn không ngon.
Bởi vì đây là lời nói thật, cho nên cô mới càng khó chịu.
Tần Lộ khuyên cô: “Em đừng nghĩ nhiều, những lời này thì có tính là gì, chờ em nổi danh, bôi đen sẽ càng nhiều hơn.”
Lâm Táo nghiêng mắt nhìn Trình Hạo Nhiên, bạn diễn kiên nhẫn theo cô thay đổi, do dự mà quyết định: “Nếu không, em không cần thế thân…”
Cô còn chưa nói xong, Tần Lộ đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Lâm Táo theo tầm mắt của chị họ hướng bên ngoài đoàn phim nhìn, thấy bên cạnh một cây hòe bên đường có vài lão thái thái cùng hài tử đến đây xem náo nhiệt.
Chỉ là, hiện giờ trong đám người rảnh rỗi đó, thế nhưng xuất hiện một nam nhân cả người mặc tây trang đen, rất không phù hợp!
Tuy rằng Lâm Táo học tập vô cùng khắc khổ, nhưng thị lực của cô cũng không bị ảnh hưởng, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Hàn Luật!
Âm hồn không tan, hắn tới đây làm cái gì?
Tựa hồ phát hiện ra Lâm Táo đã nhìn thấy, Hàn Luật cúi đầu, lấy di động ra.
Không bao lâu sau, Lâm Táo liền nhận được tin nhắn của hắn: Ông chủ bảo tôi tới đảm bảo an toàn của Lâm tiểu thư.
Lâm Táo: ….
Coi cô là đồ ngốc sao? Mạnh Hoài An rõ ràng là phái Hàn Luật tới giám sát cô!
Tức giận rồi lại tức giận, Lâm Táo cũng không đám ở dưới mí mắt Hàn Luật mà tự mình ra trận.
Dưới ánh mắt bất mãn của một số nhân viên trong đoàn, Lâm Táo kiên trì quay xong suất diễn hôm nay của cô.
Buổi tối 8 giờ, Lâm Táo đột nhiên nhận được cuộc gọi video của Mạnh Hoài An.
Lâm Táo không nhận, chờ cuộc gọi tự động kết thúc, cô muốn yên tĩnh một lúc, sau đó màn hình di động vẫn tiếp tục sáng lên.
.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Chuẩn bị xong cho công việc ngày mai, Lâm Táo tắm rửa sau đó nằm xuống giường mới mở điện thoại lên.
2 cuộc gọi video cách nhau 5 phút, sau Mạnh Hoài An nhắn một tin: Khi nào tiện nghe điện thoại thì gọi lại.
Hiện tại, đã qua 2 giờ.
Lâm Táo cười cười, trả lời lại: Ngại quá, hiện tại mới thấy.
Một phút sau, Mạnh Hoài An lại gọi video tới.
Lâm Táo nghĩ nghĩ, tắt đèn phòng đi, chui vào trong chăn rồi mới bấm nhận.
Vì thế, Mạnh Hoài An cúi đầu nhìn điện thoại, liền thấy màn hình đen như mực, bên trong dường như có người, lại giống như không có.
Mạnh Hoài An chính là mong chờ được gặp táo nhỏ ngoan ngoãn của mình, chứ không phải cái thứ đen xì này!
Sắc mặt hắn âm trầm: “Bật đèn!”
Điện thoại vang lên âm thanh làm nũng của cô gái nhỏ: “Tôi buồn ngủ lắm, anh có việc gì sao? Không có thì tôi muốn ngủ …”
Đáp lại cô, là âm thanh tút tút tút do cuộc gọi bị cắt đứt..