Xe ngừng dưới lầu chung cư, Hàn Luật nhìn ông chủ từ khi lên xe vẫn luôn xem tài liệu, yên lặng cầm lấy di động.
Lâm Táo nhận được điện thoại liền xuống dưới.
Sau khi được chị họ phổ cập kiến thức, Lâm Táo cuối cùng cũng nhận ra xe của Mạnh Hoài An.
Hàn Luật xuống xe thay cô mở cửa.
Bởi vì hắn ở trong điện thoại nói "Chúng tôi tới rồi." cho nên Lâm Táo biết hôm nay Mạnh Hoài An cũng ở trong xe.
Thoáng nhìn Mạnh Hoài An ở bên trong, Lâm Táo rất cẩn thận lên xe.
Ô tô rời khỏi tiểu khu, lại qua năm phút, Mạnh Hoài An vẫn còn đang làm việc.
Lâm Táo tận lực làm mình không phát ra thanh âm, lấy điện thoại ra, lướt weibo.
Kỳ thật Lâm Táo cũng không thường xuyên chơi weiboo, lúc đi học chỉ dùng wechat, bắt đầu đóng phim mới đăng kí weibo.
Weibo của cô bây giờ có khoảng 2 ngàn người theo dõi, trong đó phần lớn vẫn là nick ảo trong lời chị họ.
"Đây là weibo của em?"
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói, tay Lâm Táo run lên, theo bản năng tắt di động.
Cô nhìn về bên cạnh, phát hiện Mạnh Hoài An đã làm việc xong rồi.
"Đúng vậy, anh cũng chơi weibo sao?" Lâm Táo hỏi.
Mạnh Hoài An: "Không dùng."
Wechat là tùy tiện lập, weibo không cần thiết.
Lâm Táo a một tiếng, lễ phép cất điện thoại di động vào ví, nhưng cô cũng không biết nên cùng Mạnh Hoài An nói gì, đôi tay đặt ở đầu gối, ngồi không yên.
.
đam mỹ hài
Mạnh Hoài An yên lặng đánh giá cô.
Lâm Táo hôm nay mặc một kiện áo khoác màu vàng nhạt, đó là lúc trước tết mua về quê, cũng là cái áo khoác mùa đông đầu tiên cô mua sau khi tốt nghiệp.
Nhan sắc tươi sáng, làm chủ nhân mặc nó càng thêm kiều kiều, nộn nộn.
Cùng Mạnh Hoài An hẹn hò, Lâm Táo cũng không cố ý trang điểm, nhưng hôm nay lúc cô chọn quần áo, trang phục mùa đông chỉ có hai cái áo lông cùng một bộ đồ kiểu cao bồi, những cái đó chị họ đều không cho cô mặc, còn có một cái áo khoác to mua từ 2 năm trước, chị họ đã từng muốn vứt đi, ngại nó quá quê mùa.
Nhưng cái đó là bà ngoại mua cho cô, Lâm Táo không muốn lãng phí.
Phát hiện Mạnh Hoài An vẫn luôn nhìn cô, Lâm Táo không ngừng thôi miên bản thân là Mạnh Hoài An chỉ đang ngụy trang mà thôi, lúc này mới không quá khẩn trương.
"Qùa lễ tình nhân."
Dư quang thấy Mạnh Hoài An từ bên cạnh lấy ra thứ gì đó, đưa tới trước mặt Lâm Táo.
Là một chiếc túi đựng màu trắng đơn giản, nhưng trên mặt túi có chữ cái Chanel màu đen Lâm Táo vẫn biết được.
Vừa mới độc lập kinh tế không lâu, Lâm Táo chưa từng mua đồ vật gì quá đắt, ở trong ấn tượng của cô, Chanel là nhãn hàng vô cùng xa xỉ, giá cả cũng rất cao.
Nhìn chằm chằm mấy chữ trên túi, Lâm Táo cắn cắn môi.
Hắn không phải đã đáp ứng cô không tặng lễ vật quá quý giá hay sao, như thế nào chưa bao lâu liền đưa cái này?
Mạnh Hoài An sao có thể nhìn không ra tâm tư của cô?
Hắn quét mắt nhìn Hàn Luật đang lái xe.
Buổi sáng hôm nay, Hàn Luật mang quà đến cho hắn chọn, giá cả phân biệt 5 con số, 4 con số và 3 con số.
Suy xét đến tiêu chuẩn của Lâm Táo, Mạnh Hoài An phi thường miễn cưỡng chọn lọ nước hoa 3 con số.
"Nếu lễ vật 800 tệ em đều ngại quý, vậy những ngày khác về sau, tôi sẽ không tặng em đồ gì nữa."
Nhìn biểu tình rối rắm của cô gái nhỏ, Mạnh Hoài An lạnh giọng nói.
Lâm Táo:....!
Chanel cư nhiên còn có đồ vật chỉ có 800 tệ.
Nếu Lâm Táo còn đang đi học, lễ vật 800 khối có thể cảm thấy quý, nhưng cô hiện tại đã đi làm, giá 800 tệ đúng là cô có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận.
Hơn nữa, Mạnh Hoài An đã tức giận, về sau hắn có tặng nữa không cũng không quan trọng, nhưng hiện tại chọc hắn, vậy bữa cơm sắp tới phải ăn như thế nào?
"Cảm ơn." Lâm Táo nhận lấy cái túi màu trắng.
Nam nhân tặng quà rất không cao hứng, nữ nhân nhận quà cũng không vui vẻ, ngồi ở ghế lái xe, Hàn-chọn quà-Luật cũng không nhịn được thở dài.
Sớm biết ông chủ theo đuổi Lâm Táo sẽ cho hắn nhiều phiền toái như vậy, lúc trước khi ông chủ hỏi hắn Lâm Táo có phải trùng hợp chuyển đến cạnh nhà hắn hay không, hắn đã nói không phải rồi.
Như vậy, ông chủ liền sẽ không lại để ý một nữ nhân tâm cơ nữa.
Địa điểm hẹn hò tối nay vẫn là biệt thự Tây Sơn của Mạnh Hoài An.
Dì Lê đã chu đáo chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến cho 2 người.
Lâm Táo cắt một miếng nhỏ thịt bò bít tết, chậm rì rì ăn.
Mạnh Hoài An: "Em không thích ăn bít tết?"
Lâm Táo lau miệng, nhỏ giọng giải thích: "Thích ăn, chỉ là huấn luyện viên thể hình yêu cầu tôi duy trì cân nặng."
Mạnh Hoài An ánh mắt di chuyển trên người cô: "Em nặng bao nhiêu?"
Lâm Táo: "46 cân, lúc trước 48, quay xong gầy đi 2 cân."
Mạnh Hoài An trầm mặc.
Nữ nhân lấy gầy làm đẹp, nữ diễn viên càng nhiều hơn đi.
"Gần đây em rất bận?" Mạnh Hoài An lại hỏi.
Lâm Táo gật đầu: "Đúng vậy, bộ phim tiếp theo chuẩn bị quay, tôi có rất nhiều thứ cần phải học." Bởi vì nữ chính trong là một bác sĩ thú ý, Lâm Táo còn phải đi bệnh viện thú y học tập một hồi.
Mạnh Hoài An hỏi cô là phim gì.
Lâm Táo một bên ăn một bên giới thiệu kịch bản.
Mạnh Hoài An:.....!
Người thừa kế của tập đoàn lớn cùng cô gái nhỏ thôn quê, như thế nào có chút quen thuộc?
"Nam chính đã quyết định rồi?"
Lâm Táo không biết, người đại diện cũng không nói đến nam chính, cô cũng không hỏi thăm.
Trò chuyện một hồi, bữa tối liền kết thúc.
Lúc này mới 7 giờ.
Biệt thự không có gì thích hợp cho 2 người giải trí, Mạnh Hoài An trực tiếp đề nghị: "Đi xem phim?"
Lâm Táo nghĩ đến rạp chiếu phim trống trải dưới tầng ngầm, cảm thấy có chút đáng sợ, nhịn không được hỏi: "Anh cũng xem sao?"
Mạnh Hoài An liền từ những lời này nghe ra có chút khác thường.
Cô đây là oán trách lần trước hắn rời đi?
Bất quá không quan hệ, tối nay Mạnh Hoài An sẽ luôn bồi cô.
"ừ."
Không cần một mình ở phòng chiếu phim, Lâm Táo yên tâm.
Hai người cùng đi phòng chiếu phim ở bên dưới.
Thời điểm Lâm Táo chọn phim, Mạnh Hoài An chọn 2 ly rượu vang, dì Lê rất nhanh mang rượu vang xuống, Lâm Táo cũng chọn xong phim.
"Xem cái này được chứ?" Lâm Táo ngẩng đầu hỏi.
Mạnh Hoài An nhìn nhìn, lại là phim hoạt hình.
"Tôi không có hứng thú với hoạt hình." Hắn nhàn nhạt nói.
Lâm Táo quẫn, đem vị trí chọn phim cho hắn: "Vậy anh chọn đi."
Mạnh Hoài An không khách khí mà dịch qua.
Ba phút sau, Mạnh Hoài An chỉ vào một bộ điện ảnh hỏi: "Cái này?"
Lâm Táo cúi đầu, thấy tên
Cô lắc đầu: "Cái này nói cái gì?"
Mạnh Hoài An dựa vào lưng ghế, thần sắc trong bóng tối khó phân biệt: "Không biết, nghe nói là là một phim về tai nạn kinh điển."
Lâm táo rất ít xem phim về đề tài thảm họa, ngày thường đều là xem phim thần tượng các bạn học đề cử, nhưng phim về tai nạn a, không cần lo lắng những cảnh làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
"Vậy cái này đi." Ngoan ngoãn ngồi xong, Lâm Táo chờ mong nhìn về phía màn hình lớn phía trước.
Mạnh Hoài An tắt đèn, phim liền bắt đầu.
Lâm Táo ngay lập tức bị bộ phim hấp dẫn, nam chính anh tuấn soái khí, nữ chính xinh đẹp gợi cảm, cùng với du thuyền xa hoa.
Say mê trong đó, Lâm Táo liền quên mất thời gian.
Không biết diễn bao lâu, đến cảnh Jack vì Ross vẽ tranh.
Lâm Táo:....!
Nữ chính rất xinh đẹp, nếu chỉ có mình cô xem, Lâm Táo tuyệt đối sẽ không có ý tưởng gì không thuần khiết, nhưng....!
Vì che dấu xấu hổ, Lâm Táo bưng lên ly rượu vang trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Cô uống thật sự rất chậm, chờ cảnh này kết thúc, Lâm Táo mới bỏ ly rượu xuống.
Nhưng mà không bao lâu, nam nữ chính liền chui vào một chiếc xe ngựa.
Lâm Táo:.....!
Đã nói là phim đề tài tai nạn cơ mà?
Cô lại lần nữa bưng ly rượu lên.
Nhưng tai vẫn có thể nghe thấy thanh âm truyền ra từ màn hình.
Ngay khi Lâm Táo định lấy cớ đi vệ sinh, màn hình bỗng nhiên dừng lại.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu.
"Em rất khát?"
Thanh âm nam nhân vừa gần lại trầm thấp, Lâm Táo kinh ngạc quay đầu, liền phát hiện Mạnh Hoài An không biết khi nào đã ngồi dậy, cách cô chỉ có nửa cánh tay.
"Còn, còn tốt." Lâm Táo lắp bắp nói.
Nói xong, côc úi ffaauf, không dám hướng bên cạnh nhìn.
Mạnh Hoài An lấy ly rượu trong tay cô đặt xuống bàn.
Lâm Táo khẩn trương nhìn tay hắn.
"Là bạn trai, tôi hiện tại muốn thân em, có thể chứ?" Nghĩ đến yêu cầu tuần tự của cô, Mạnh Hoài An hơi cong khóe môi, tới gần hỏi.
Hôn....!
Nháy mắt tim lâm Táo đập nhanh hơn, hoảng loạn không biết làm sao.
"Có thể chứ?" Mạnh Hoài An hoàn toàn đem người cô bao phủ.
Lâm Táo tâm hoảng ý loạn, đôi mắt nhắm chặt, lung tung gật gật đầu.
Mạnh Hoài An không tiếng động cười cười, động tác ôn nhu đem Lâm Táo nhốt trong khuỷu tay.
Ở tiểu khu, Tần Lộ ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường.
11 giờ tối, em họ còn chưa về, lần trước chính là thời gian này đã về rồi.
Hôm nay là lễ tình nhân, nghe nói đến ngày này, các khách sạn sinh ý đều rất phong phú.
Tần Lộ cảm thấy, em họ có chút nguy hiểm a.
Gọi điện thoại, vạn nhất 2 người này nước chảy thành sông, chẳng phải là phá hỏng bầu không khí?
Nhưng nếu em họ đang suy nghĩ biện pháp ra về, hoặc là Mạnh Hoài An có ý đồ khi dễ em họ, cô gọi điện thoại có thể thay Lâm Táo giải vây.
Nghĩ đến đây, Tần Lộ cắn răng bấm số di động.
Trong rạp chiếu phim không thấy rõ năm ngón, di động trên bàn đột nhiên rung lên, ngày thường có khả năng không nghe thấy nhưng lúc này lại phá lệ chói tai.
Lâm Táo bị dọa sợ: "Tôi, tôi...điện thoại."
Mạnh Hoài An không có ý rời khỏi.
Mạnh Hoài An nhíu mày, xoay người cầm lên di động, vừa muốn tắt đi, thấy tên người gọi "Chị họ."
Chần chờ vài giây, Mạnh Hoài An đưa điện thoại cho Lâm Táo.
Lâm Táo tiếp nhận, cánh tay khẽ run.
Nhìn đến màn hình, lại nhìn Mạnh Hoài An đang bên cạnh, Lâm Táo xấu hổ hói: "Đợi chút có thể chứ?"
Mạnh Hoài An không quá kiên nhẫn: "Nhanh lên."
Lâm Táo nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhận máy.
Đêm hôm khuya khoắt, phía bên này của Tần Lộ đặc biệt yên tĩnh, cho nên khi cuộc gọi được nhận, cô liền nghe thấy hô hấp dồn dập của em họ.
Tần Lộ hóa đá.
"Chị họ, em...em...đợi chút nữa em gọi lại cho chị."
Tần Lộ trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng chỉ hóa thành một vấn đề: "Tiểu Táo, em là tự nguyện?"
Lâm Táo:....!
Cô theo bản năng nhìn về phía Mạnh Hoài An.
Hai người cách rất gần, cho nên màn hình điện thoại cũng chiếu sáng khuôn mặt của hắn, nam nhân tóc ngắn lộn xộn, mắt đen bình tĩnh lại nguy hiểm.
Hồi tưởng sự tình vừa nãy, Lâm Táo khó có thể mở miệng mà ừ một tiếng.
Tính, hẳn là như vậy đi.
Hazzz, đều là bộ phim đêm nay gây ra họa, làm cô có cảm giác như mình là nữ chính, Mạnh Hoài An tự nhiên là nam chính soái khí lại ôn nhu.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Ông chủ mạnh: Cho nên, trong đầu em lúc nãy toàn là nghĩ đến nam chính trong phim?
Lâm Tiểu Táo: Bằng không đâu?
Ông chủ Mạnh:......