Xã Trạm Phèn?
Lâm Gia Thái Bảo
---
Thằng Xí thấy mình đang bước đi trong một hành lang rộng rãi, hai bên có mắc đèn dây tóc, không khí ẩm thấp, bốc mùi đất cộng một chút hơi khai của amoniac, tiếng giày của nó vang vọng khắp nơi, phía cuối hành lang có một căn phòng sáng đèn, Xí đẩy cửa bước vào. Trong phòng, hồ sơ chất rất nhiều, trong các tủ thiếc đã cũ kỹ là những xấp giấy được xếp ngăn nắp, ngay hàng thẳng lối, có khoảng năm cái tủ như thế. Cuối phòng có một chiếc bàn gỗ nâu, ngồi trên ghế là một người đàn ông với khuôn mặt già dặn, vai đeo quân hàm, Xí vừa bước vào đã đưa tay lên chào, kiểu chào của quân đội. Người đàn ông đang đọc dở tập hồ sơ, thấy Xí chào liền cho nghỉ, ông nói, giọng ồ ồ, cứng cỏi: “A, đồng chí Mười Một, mời đồng chí ngồi.”
Xí bước đến, ngồi vào chiếc ghế đối diện, mùi đất và mùi khai trở nên nồng nặc hơn, không gian tuy oi bức nhưng Xí bỗng đổ mồ hôi lạnh. Người đàn ông thở dài, nói: “Mười trinh sát của chúng ta, từ đồng chí Một đến đồng chí Mười đều không thể liên lạc. Đội chỉ còn lại ba người các cậu.”
Xí bật dậy, vì kinh ngạc chứ không phải muốn thị uy với người đàn ông trước mặt, khoảng nửa phút sau thì nó mới có thể bình tĩnh lại, nó nói: “Tôi tình nguyện đi.”
Người đàn ông nhìn Xí, ánh mắt như xoáy sâu vào tận tâm can nó, căn phòng lại trở nên im lặng, những tưởng cơn mưa ngoài kia cũng phải ngừng rơi. Người đàn ông vò nắm đấm, bẻ khớp ngón tay, ông gấp tập hồ sơ lúc nãy đọc lại rồi đẩy qua cho Xí: “Tôi cũng đã lường trước cậu sẽ đề nghị như vậy, cấp trên cũng đã đồng ý. Đây là tài liệu chi tiết về nhiệm vụ, cậu cứ đọc trước đã.”
Xí nhìn tập hồ sơ trước mặt, nó có bìa màu vàng, bên trên dán mảnh giấy trắng ghi “Căn cứ A6”, kế bên có con dấu đỏ “Tuyệt mật”. Xí hít một hơi thật sâu, chẳng hiểu sau nó có cảm giác bất an về nhiệm vụ lần này, nhưng mười người đồng đội nó đã mất tích, có khi đã bỏ mạng, nó không thể ngồi yên được, nó bèn mở tập hồ sơ ra đọc. Điểm đến là một vùng đất hoang vu, trong đó có một căn cứ nghiên cứu vũ khí hạt nhân của quân Nhật, mật danh là căn cứ A6. Đây là nhiệm vụ tối mật, vì tính chất sự việc đã trở nên phức tạp hơn dự đoán, mười trinh sát trước đó được cử đi đều đã mất liên lạc, cho nên lần này phải tuyệt đối cẩn trọng. Và người được đề cử đơn phương độc mã đột nhập vào căn cứ địch lần này không ai khác chính là đồng chí Mười Một.
Xí bừng tỉnh, hớp lấy một mẻ không khí như thể cả năm trời nó không được thở, nó thấy mình đã bị trói lại, đầu đau nhức dữ dội, tầm nhìn bị nhòe, và ký ức của nó đã… trở lại. Nó không phải là thằng đầu đường xó chợ, suốt ngày say bí tỉ, cặn bã của xã hội, nó là một trinh sát, mật danh là Mười Một. Hình xăm trên cổ nó - “XI” - chính là số La Mã đại diện cho mật danh đó. Trước mặt Mười Một là ông Hiếu, khuôn mặt ông lấm lem bùn đất, tóc rối bù xù, ướt đẫm nước mưa, ông đang nghiến răng ken két, ông khoát bộ đồ lông đen, kẹp nách cái Đầu Trâu. Mười Một lúc nãy đã bị ông Hiếu đánh vào đầu, cú đánh đó đã giúp anh lấy lại được ký ức bị mất, vừa gặp lại ông anh đã chửi: “Con mẹ nó, thì ra là mày, sao lúc đó mày không giết tao luôn đi?!”
Ông Hiếu vất cái đầu trâu vào góc phòng, Mười Một được dịp nhìn quanh, phòng này có rất nhiều chồng giấy chất ngổn ngang, cuối phòng kê vài cái bàn, trên đó có đủ thứ chất hóa học. Ông Hiếu chỉ thẳng mặt Mười Một: “Mày là thằng ngu, tao đã cho mày cơ hội sống, hôm nay mày còn tới phá tao!”
Mười Một quát: “Cái đồ chó lợn làm tay sai cho giặc!”
Mười Một đã nhớ lại bằng hết, thật ra không có cái xã nào tên là Trạm Phèn cả, đây chỉ là một vùng đất nằm gần biên giới được canh phòng lỏng lẻo, do địa hình chia cắt phức tạp nên thông tin tình báo cũng hạn hẹp, chỉ biết được vùng này có một căn cứ nghiên cứu vũ khí sinh học của các thế lực chống phá, xây nên nhằm tiến hành chiến tranh. Mười người phóng viên năm năm trước đến được đây chính là các trinh sát đã được cử đi, họ đã phát hiện ra âm mưu này nên chúng đã giết người diệt khẩu, cầm đầu bọn phản động này chính là ông Hiếu.
Căn cứ A6 nằm ở khu Núi Gãy hoang vu, xung quanh là đồng không mông quạnh, đường vào quanh co khúc khuỷu, tìm đã khó, tuy vậy muốn đi ra còn khó hơn. A6 sử dụng một hệ thống ảo giác bằng âm thanh phức tạp, dẫn dụ những người muốn đi ra phải chạy một vòng tròng, nhớ đêm đó, Mười Một cùng Quỳnh Hương và Khải bị những tiếng động, sấm sét, tiếng mưa dẫn dắt, chạy mãi mà chỉ thấy quay lại điểm cũ.
Mười Một lúc trước nhờ cấp trên cảnh báo nên tìm cách tiếp cận A6 bằng đường leo núi, từ phía sườn Tây leo vào, băng qua Miếu Bà, không để bất kỳ ai hay biết, cuối cùng anh đã tìm được lối đi bí mật dưới Miếu Bà. Đó là lý do vì sao anh lại thuần thục đường đi nước bước đến như vậy. Khí Mười Một vào đây, anh đã biết được đây là một dự án nghiên cứu về một truyền thuyết tâm linh của Phát xít Nhật, có tên là Cõi Người Không Mặt.
Khuôn mặt chính là thứ phân biệt giữa người với người, trường hợp hai người có khuôn mặt giống nhau là hoàn toàn không thể, đến cả câu “giống nhau như hai giọt nước” cũng có điểm sai của nó. Người thì sẽ có mặt người, thú thì sẽ có mặt thú, nhưng nếu có thể làm thú có khuôn mặt người thì sao? Hơn cả thế nữa, nếu có thể biến một con thú thành một con người thì sao? Nếu có thể biến câu nói “giống nhau như hai giọt nước” đó thành sự thật thì sao? Đó chẳng phải là nhân bản hay sao, chỉ trừ việc con thú đó chỉ mang dáng dấp con người, bên trong vẫn là con thú, như vậy thì xã hội sẽ nằm trong tầm kiểm soát của những “con người” thực thụ, những con thú đội lốt người chỉ là bình phong. Đó chính là mục đích của nghiên cứu ghê tởm này: một thứ vũ khí sinh học có thể thay thế cả một xã hội loài người để dễ bề kiểm soát!
Dự án này bắt đầu nghiên cứu từ thời Phát xít Nhật, tháng 8/1945, kế hoạch sắp thành công thì hai quả bom nguyên tử ném xuống đất Nhật, Nhật Hoàng tuyên bố đầu hàng đồng minh, một phần lính Nhật tự sát, phần đầu hàng quân Đồng Minh, dự án này suýt rơi vào quên lãng.
Cuối Thế Chiến Thứ hai, Mỹ đứng sau Anh và Pháp trong việc phụ trách giải giáp quân Nhật tại miền Nam, nhờ vậy, một phần dự án của Phát xít Nhật lọt vào tay Mỹ. Khi đổ quân vào miền Nam, Mỹ lập tức tìm lại căn cứ xưa của Nhật, nghiên cứu thành công dự án này có thể tiêu diệt được lực lượng kháng chiến đang bám trụ dọc đường Trường Sơn.
Mười Một giở từng tập tài liệu ra đọc mà không khỏi bàng hoàng, lần này tìm đường trốn thoát khỏi căn cứ A6 rồi mật tốc thông tin về cho cấp trên mới có thể kịp thời ngăn chặn thứ vũ khí sinh học vô nhân tính này. Không may thay, lúc Mười Một mất tập trung, ông Hiếu đã tấn công từ phía sau. Ông Hiếu sau đó cho Mười Một uống thuốc độc, hòng biến anh thành quái thú, nhưng thuốc không có tác dụng với anh. Ông Hiếu thấy có lẻ cơ thể Mười Một phản ứng như thế nào đó với vũ khí sinh học khiến anh có thể miễn dịch, ông bèn giữ cho anh được sống để tiếp tục nghiên cứu. Vũ khí sắp đưa vào sử dụng nên không thể có sơ suất. Từ đó, thân thế nát rượu, đầu đường xó chợ của một thằng tên Xí ra đời, ông đặt tên đó cho Mười Một vì hình xăm trên cổ của anh.
Lúc Mười Một còn là thằng Xí vì chưa kịp nhớ ra mọi thứ, may mắn thay đã dính vào chuyện của Quỳnh Hương và Khải, từ đó tìm được tới khu mật thất dưới Miễu Bà nhờ vào linh cảm, nhờ cú đánh của ông Hiếu, Mười Một đã lấy lại được ký ức.
Ông Hiếu thấy Mười Một đã nhớ ra hết thì không thèm giấu giếm nữa: “Kể ra mày cũng mạng lớn lắm con, cho tới bây giờ mà mày vẫn miễn nhiễm với thuốc của tụi tao, mày có uống bao nhiêu thì thân thể mày đều phản kháng được hết!”
Mười Một giật mình: “Thì ra… Thì ra tụi mày cho thuốc vào rượu của tao!”
Ông Hiếu cười nham hiểm: “Mày cũng khá lắm, nói bao nhiêu đó mà đã hiểu, trong đàn chó cũng có con có móng đeo với xoáy lưng he!”
Mười Một gắt: “Kế hoạch của tụi mày sẽ không bao giờ thành công! Tao sẽ là người ngăn cản nó, tụi mày định đem cái bệnh dịch chó chết này lây cho đồng bào hả? Đừng hòng!”
“Sắp chết đến nơi mà còn sủa!”
“Tụi mày mới là đám đang sủa. Tụi mày lây nhiễm cho người dân vô tội qua đường nước sinh hoạt, chính là cái nhà máy nước mang bình phong “công nghiệp mới” kia! Những con thú có khuôn mặt người chính là những sản phẩm thất bại, vì số lượng nhiều quá cho nên tụi mày bắt buộc phải thả chúng ra, còn con người thật thì tụi mày đem nhốt vào đây, sau đó thêu dệt nên câu chuyện đến Miếu Bà là mất mạng để che mắt thiên hạ!”
Ông Hiếu cười lên nắc nẻ, ông lấy ra một cây dao bén ngót: “Mày thông minh lắm Xí, lại được miễn nhiễm, giết mày tao cảm thấy thật đáng tiếc mà.”
Mười Một khép mắt, thần thái của một con người chinh chiến dặm trường bao phủ lấy anh, anh cất tiếng, giọng đầy tức giận: “Đừng có gọi tao bằng cái tên đó nữa!”
- o -
Mười phút trước.
Quỳnh Hương và Khải thấy Xí bị tập kích bất ngờ bởi Đầu Trâu thì không khỏi bàng hoàng, phía bên trên thông đạo, sấm chớp vẫn không ngừng nổ lên, rọi những đường sáng ma mị xuống dưới, càng làm cho tình thế trở nên nguy cấp hơn. Đầu Trâu vắt Xí ngang vai rồi mang Xí đi, Khải thấy người lúc nào cũng nỗ lực cứu mình gặp nguy thì nổi máu điên, mọi đau đớn đều quên đi gần hết, anh nhảy bổ tới, trong tay là con dao Thái Lan mà Xí đưa cho anh lúc trước, dao vừa tung ra, tưởng đâu lấy mạng được Đầu Trâu, ai ngờ Khải bị hai cánh tay lực lưỡng kéo ngược lại rồi ấn mạnh xuống đất, anh ho sù sụ, khạc ra một vũng máu đờm. Khải quay người lại, phía sau anh chính là Mặt Ngựa và một người khác nữa y hệt Khải, giống đến từng sợi lông!
Khải chửi: “Con mẹ nó, mày là giống quái thú gì vậy!”
Quỳnh Hương cóng hết cả chân, thấy cảnh tượng kinh dị trước mắt, việc thở cũng thập phần khó khăn. Khải vừa bị đánh gục, con dao duy nhất để phòng thân cũng đã đưa cho anh, cô nấc lên từng hồi khi thấy tên Khải “giả” đang đi xông xông về phía cô, cô vụt lên bỏ chạy, ai ngờ chưa được ba bước thì vấp phải một hòn đá, té úp mặt. Lúc trước, khi thấy khuôn mặt của cha mình là con tắc kè, Quỳnh Hương cũng đã sợ như thế này, nếu đó là những khuôn mặt của những người cô không quen biết, cô có thể chịu được, nhưng khi đối mặt với những sinh vật không rõ nguồn gốc, như ông Tư Điền hay Khải, nỗi sợ đã chiến thắng con người cô, vì thế mà cô bỏ chạy.
Quỳnh Hương té xuống, còn chưa kịp than trời, vay cô bỗng bị lay động, cô kinh hoàng nhìn lên, chuẩn bị cho những thứ kinh tởm nhất xuất hiện, nhưng không, người lay cô là một thanh niên khuôn mặt dặm trường, người mà cô chưa thấy xuất hiện trong xã Trạm Phèn bao giờ. Người thanh niên bị trói hai tay, treo lên thanh xà của mật thất, vừa thấy Quỳnh Hương quay mặt lên, anh ta đã gào: “Cô gì ơi, cởi trói cho tôi, bên trái tôi có cái mối rút, cô giật mối rút đó ra là tôi tự lo được. Nhanh lên, tôi còn cứu anh Mười Một!”
Người bị trói chính là Mười Hai, lúc nãy anh bất tỉnh, nhưng tiếng chửi của Khải đã đánh thức anh, vừa mở mắt ra anh thấy Mười Ba bất tỉnh, Đầu Trâu thì lôi Mười Một đi đâu đó, may thay lại có cô gái chạy lại chỗ mình, anh chớp thời cơ ngay.
Quỳnh Hương tất nhiên chẳng biết Mười Hai là hạng người nào, thế nhưng trong hang động toàn quỷ thú mà gặp một con người cô đành phải chọn tin vào con người. Đằng sau, tên Khải "giả" đã đuổi tới sát bên, Quỳnh Hương dồn hết can đảm, ngồi bật dậy rồi chạy về chỗ cây cột, nơi có sợi dây thừng đang buộc mối thắt nút. Khải lúc này kêu ré lên, nghe như tiếng heo bị chọc tiết, Quỳnh Hương tay run lẩy bẩy nhưng vẫn kịp rút dây ra, mối thắt nút tuy buộc chặt nhưng giật đúng đầu dây thì cả mối dây sẽ tuột ra, cộng thêm sức nặng của Mười Hai nên sợi dây cuộn tròn như một con rắn, Mười Hai vì thế mà rớt xuống nền mật thất, đúng lúc Khải “giả” đã ở ngay sau lưng Quỳnh Hương.
Khải “giả” lồng lộn, nhảy lên như muốn vồ lấy cô gái tội nghiệp, tưởng chừng như Quỳnh Hương sẽ gặp nạn, đúng lúc ấy thì Mười Hai đã xuất hiện kịp thời. Hai tay Mười Hai tuy vẫn bị trói nhưng anh dư sức dùng cả thân mình húc một cú trời giáng vào tên Khải “giả”, Khải “giả” văng vào một đống thùng gỗ gần đó, thùng gỗ đã mục, gặp sức nặng thì vỡ tanh tành khiến bụi bay mù mịt. Quỳnh Hương ho lên như bị mắc bệnh lao, Mười Hai lồm cồm ngồi dậy, chạy đến chỗ cô rồi hỏi cô có sao không, Quỳnh Hương không quan tâm lắm, chỉ về phía Khải “thật” rồi cô hét: “Qua cứu anh Khải đi anh, em không sao!”
Mười Hai nhìn về phía đó, Khải đang nằm quằn quại dưới đất, Mặt Ngựa liên tục đá vào bụng của anh, khiến anh ho khạc ra những tiếng nặng nhọc. Mười Hai liền chỉ về phía Mười Ba, cô ta vẫn nằm bất động, anh nói với Quỳnh Hương: “Cô qua đó xem đồng đội tôi sao rồi, người tên Khải đó để tôi lo.”
Mười Hai nói đến đó thì dùng răng cắn vào sợi dây thừng đang trói tay mình, bằng những động tác gọn gàng điệu nghệ đã tự cởi trói trước ánh mắt đầy thán phục của Quỳnh Hương. Mười Hai ngồi bật dậy, chạy như bay về phía Khải, Quỳnh Hương nhìn vào tên Khải "giả" thấy hắn vẫn bất động thì cũng phóng tới chỗ Mười Ba. Mười Hai la lớn để lấy tinh thần rồi phóng lên chụp đầu Mặt Ngựa, định lôi cái mặt nạ ra xem người này rốt cuộc là ai, Mặt Ngựa lắc lư dữ dội, toan hất tung Mười Hai xuống, nhưng gọng kìm của Mười Hai kẹp quá chắc, Mặt Ngựa vùng vẫy vô ích. Mười Hai chụp cổ Mặt Ngựa rồi giật mạnh, tưởng chừng cái mặt nạ sẽ văng ra, nhưng không, nó dính cứng ngắt vào cổ Mặt Ngựa. Mười Hai thất thần, nhìn lại chỗ vừa giật thì thấy những thớ thịt nham nhở, đây không phải là một cái mặt nạ mà là một cái đầu ngựa thật!
Mười Hai không thể tin vào mắt mình, trong phút chốc mất bình tĩnh, bị tên quỷ đầu ngựa hất xuống đất đánh “hự” một tiếng. Giờ Mười Hai mới hiểu, tên Mặt Ngựa này có cơ thể con người nhưng đầu ngựa, là thứ quái thai của việc nghiên cứu vũ khí sinh học, anh nghiến răng khi nghĩ đến những thứ kinh khủng đã xảy ra trong phòng thí nghiệm này. Lúc này, Mười Hai lại nghe tiếng heo kêu lên “éc éc”, quay lại nhìn, anh thấy tên Khải “giả” đã ngồi dậy được, hắn đang nhắm thẳng hướng Quỳnh Hương mà đâm đầu tới, còn chưa hết, bên đây tên Mặt Ngựa hí vang trời, khua con dao liên hồi. Lưỡng đầu thọ địch, Mười Ba chưa tỉnh, Quỳnh Hương không có sức chiến đấu, Khải “thật” thì bị thương, Mười Hai đã bị đưa vào thế bí.
Đột nhiên, Khải “thật” chụp chân Mười Hai, anh đỡ Khải dậy, Khải cố gắng đứng, chân run run, nói: “Anh… Anh là bạn của Xí đúng không?"
“Xí? Xí nào?”
“Cái thằng bị Đầu Trâu bắt đó, phải không?”
“Đúng… Đúng!”
Khải chụp vai Mười Hai, vung con dao lên, nghiến răng: “Anh dẫn… Anh dẫn Quỳnh Hương chạy đi, ở đây để tôi!”
“Anh điên à?!”
“Không có thời gian đâu, nhanh lên!”
Mười Hai chẳng biết người tên Khải này tính tình như thế nào, nhưng nhìn thương tích đã hoại tử trên đôi chân của anh ta, Mười Hai biết anh ta sẽ không thể qua khỏi, ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải cứu cô gái tên Quỳnh Hương và đuổi theo tên Đầu Trâu để tiếp ứng cho Mười Một. Mười Hai nghĩ đến đó cũng vỗ vai Khải, ý muốn nói trăm sự nhờ Khải. Bỗng nhiên, Mặt Ngựa phía sau lù lù phóng tới, Khải thấy vậy thì hét lên, cầm dao nhào về phía Mặt Ngựa chém ngang, Mặt Ngựa né được, Khải liền quay tay, móc dao về, lần này thì đấm trúng xương sườn Mặt Ngựa khiến nó kêu rú lên, Khải quay lại quát với Mười Hai: “Chạy nhanh đi!”
Mười Hai quay đi, vừa lúc đó lại nghe tiếng hét của Quỳnh Hương, tên Khải “giả” đã nhảy bổ tới, Mười Hai đứng đây xa quá không thể dập lửa gần, anh chỉ biết vừa chạy vừa kêu lên. Khải “giả” cầm theo một thanh gỗ, toan bổ vỡ đầu Quỳnh Hương, tưởng Mười Hai đã quá trễ, ai người Mười Ba cũng choàng tỉnh dậy, Khải “giả” vừa nhảy tới đập xuống đã bị Mười Ba bắt gọn thanh gỗ. Mười Ba xoay người, đạp vào bụng Khải “giả” khiến hắn văng xa hai ba thước.
Mười Hai chạy đến, lúc đó Quỳnh Hương đã hồn bay phách tán, ngồi thẩn thờ, không nhờ Mười Ba cứu chắc giờ đã xanh cỏ, Mười Hai dìu cô dậy rồi ra hiệu cho Mười Ba, cả ba phóng xuống đường hầm mà Đầu Trâu đi lúc nãy. Quỳnh Hương thấy Khải “thật” bị bỏ lại thì định ở lại theo, Mười Hai làm gì có thời gian giải thích, anh quàng cô lên vai, vát cô như vát bao lúa, mặc cho cô ra sức gào thét tên Khải. Cả ba băng qua một dãy hàng lang bốc mùi đất ẩm và cỏ khô, hai bên rễ cây mọc ra tua tủa, ánh sáng duy nhất là từ căn phòng phía cuối. Mười Ba xung phong đi trước, vừa phóng vào thì thấy người đàn ông tên Hiếu đang cầm dao định đâm Mười Một, cô liền nhảy tới, tung một cước trúng ngay bụng ông ta. Mười Ba lập tức cởi trói cho Mười Một, Mười Một kêu lên: “Đồng chí Mười Ba, cô không sao thì tốt rồi!”
Mười Ba tròn mắt: “Mười Một, anh nhớ ra rồi à?”
Ầm. Ầm. Ầm.
Cả bọn chưa kịp chào hỏi hết hai câu thì bên kia căn phòng nghe tiếng đất lở, quay lại nhìn thì thấy ông Hiếu vừa chui tọt vào một lối đi bí mật, Mười Một liền hô hoán: “Không còn thời gian đâu, rượt theo!”
Mười Hai vẫn vát Quỳnh Hương, cùng Mười Một và Mười Ba chạy vào lối đường hầm, vừa đến nơi thì thấy thì ra là một lối đi dẫn lên trên, từ đây lên mặt đất khoảng mười lăm mét, lối đi nghiêng khoảng bốn mươi độ, toàn đá là đá, bên trên có thể thấy từng hạt mưa đang rơi xuống rỉ rả, chính giữa là một sợi dây dùng để leo lên. Mười Một chụp sợi dây, định leo lên thì liền ngã xuống, ông Hiếu leo lên tới trên thì đã kịp cắt dây. Mười Ba hốt hoảng: “Giờ sao?!”
Mười Một nói: “Bám đá leo lên thôi chứ sao!”
Bỗng nhiên nghe tiếng Quỳnh Hương: “Bỏ tui xuống, bỏ tui xuống, tui quay lại cứu anh Khải, bỏ tui xuống!”
Mười Một nhìn sang Mười Hai, vừa thấy ánh mắt của người đồng đội anh đã hiểu tình cảnh ngay, anh liền tới bên Quỳnh Hương, giọng nói vừa ân cần vừa gấp rút: “Hương, Hương, nghe anh nè, anh Khải không qua khỏi đâu. Giờ em phải cứu cha em!”
Quỳnh Hương nghe vậy thì nấc lên, thật ra cô biết rõ tình cảnh của Khải chứ, cô muốn quay lại vì một phút giây tiếc thương cho người bạn mình thôi, cô biết Khải đã bỏ mạng để mở đường máu. “Xí nói đúng!”, cô tự nghĩ, cô bảo Mười Hai bỏ mình xuống rồi cũng nối đuôi ba người chiến sĩ trinh sát men theo bờ đá lên trên.
Mười Một quay sang Quỳnh Hương định nói gì đó, đột nhiên từ trên phóng xuống một con rắn to bằng cùm chân, Mười Một chỉ kịp kêu lên “Coi chừng!” rồi nhảy về phía Quỳnh Hương, kéo cô ra khỏi cú đớp chí mạng, tuy nhiên lực nhảy quá mạnh, anh bị trượt xuống, may sau Mười Hai và Mười Ba đã kịp chụp anh lại kịp. Mười Hai nói mà như quát: “Lên trên thôi, ở đây không tốt!”
Bốn người phóng ra khỏi miệng hang thì một phen thất kinh, hỗn âm ngày một dữ dội hơn của cả trăm con thú, xung quanh thì lấp ló những cái đầu người, là người dân Trạm Phèn, miệng họ chảy ra dung dịch màu đen đậm. Cả bọn bị đám thú quái dị này bao vây, chỉ biết đứng nép vào nhau.
---
#lgtb
#cnkm