• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Kỳ Lân cọ xát đầu một lúc ở trong ngực Thẩm Họa, mí mắt cũng không nghe lời bắt đầu đánh nhau, tay nhỏ chân nhỏ kia vẫn cứ không an phận, tìm túi phồng lên ở trước ngực tiên nữ muốn sờ sờ, mặc dù mắt cũng mở không ra rồi mà vẫn còn đang tìm.



Thẩm Họa là một cô nương chưa lấy chồng, chưa từng làm mẫu thân, nhưng đã từng thấy đứa bé của người khác cũng bập bẹ như vậy, về chút không được tự nhiên trong lòng này tiêu tan không ít, ngược lại kịp thời nắm móng vuốt nhỏ của cậu để cho cậu an phận ngủ.



Nàng bắt chước hình dạng mẫu thân đã từng thấy, có chút mờ mịt giơ tay lên vỗ vỗ lưng Tiểu Kỳ Lân, nhẹ nhàng xoa xoa cậu bé không an phận trong ngực mấy cái thì ngủ say. Hôm qua, cậu cũng đã rất ồn ào, buổi sáng vừa vội nhanh chóng rời giường muốn gặp tiên nữ, vào lúc này thì mệt mỏi ngủ say.



Động tác của Thẩm Họa càng êm ái làm cậu dễ chịu, nhắm con mắt lại, lông mi Tiểu Kỳ Lân giống như loại bàn chải nhỏ từng sợi rõ ràng, da mịn thịt mềm, gương mặt mềm nhũn giống như một cục bột mì làm cho người ta không nhịn được muốn bóp lên một hai lần mới được.



Rốt cuộc là nhịn được, Thẩm Họa xỏ giày xuống giường, vừa mở cửa phòng ra, tinh thần thật tốt duỗi dài thân thể, nhắm mắt ngửi một đợt mùi hoa khóe miệng mặt giản ra mà cười.



Có điều trong nháy mắt mở mắt ra, mấy hàng người phía trước này là tình huống gì? Mười bốn ma ma, chừng hai mươi nha hoàn rất cung kính đứng ở cửa phòng, cùng nhau kêu một tiếng: "Biểu tiểu thư."



Chỉ thấy trong đó một người nha hoàn cầm đầu, mặc bối tử màu trắng phấn xanh lá thêu lá trúc hoa mai cổ áo, tất nhiên phân biệt ra với nha hoàn áo tơ trắng khác, vẻ mặt cũng là cung kính khéo léo, "Biểu tiểu thư dậy rồi, vậy theo nô tỳ đến khuê phòng mới của ngài tắm rửa thay quần áo thôi."



Vị nha hoàn nói chuyện này gọi là Mộc Cẩn, mặt Thẩm Họa như nước lặng gật đầu một cái, trong lòng lại là bắt đầu lung lay, khuê phòng mới? Đây lại là có ý gì? Nàng không tiếng vang nét mặt xuất phát, thì thấy những người này chính là tự động chia làm hai nhóm, một nhóm ở lại tại chỗ, hai nha hoàn và một ma ma tuổi hơi lớn bèn đi vào căn phòng mới vừa rồi, một lớp đi theo bước chân của Thẩm Họa đến, giống với một cái đuôi thật dài, phía sau hùng dũng cuồn cuộn.



Có ma ma hai tay dâng áo choàng lụa mỏng màu xanh dương nhạt thêu cành Ngọc Lan vòng vo, đó là các tiểu thư sợ đi chơi ngày mùa hè phơi đến da thịt trắng như tuyết mà đặc biệt chế thành, còn có nha hoàn xách theo hộp gấm Bát Bảo lụa màu, cái gọi là Bát Bảo chính là một chút loại ăn vặt mứt hoa quả, quả hạch. Thông thường, nhà bình thường đừng nói ăn vặt chính là một ngày ba bữa đều căng thẳng, một đường sau lưng Thẩm Họa thật giống như phái đoàn thiên kim con vợ cả nhà giàu.



Trên đường, Thẩm Họa nghe Mộc Cẩn từ từ nói, bọn họ đều là sáng nay theo ý Tiêu tướng quân từ phủ tướng quân phân phối tới Kỳ Lân cư hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của các chủ tử. Sau này, Mộc Cẩn sẽ hầu hạ bên cạnh Thẩm Họa, nàng còn có một tỷ muội gọi là Mộc Quỳ, đang thu dọn buồng trong khuê phòng mới của Thẩm Họa.



Lại nói, tỷ muội các nàng cũng không phải là nha hoàn bình thường, là Tiêu tướng quân tự mình □□ ra ngoài, đã từng được đưa đến trong cung đi theo ma ma thâm niên nhất học lễ nghi quy củ, cử chỉ điệu bộ tất nhiên không thể so sánh với nha hoàn phủ trạch bình thường, trừ dung mạo đẹp đẽ, hiểu biết chữ nghĩa, cầm kỳ thư họa đều có đề cập đến, quan trọng hơn là hai người cũng biết võ công.



Điểm này, Thẩm Họa đã nhìn ra trong tiếp xúc ngắn ngủi với Mộc Cẩn trên đường, trên ngón tay nàng có nốt chai bóng loáng, dáng dấp vị trí nốt chai này căn bản không phải làm việc nặng là có thể mài ra, nhất định là quanh năm nắm vũ khí sắc bén gì đó.



Mới vừa đi tới cửa phòng ngủ mới, một nha hoàn tuổi tương tự bộ dáng càng thanh tú hơn với Mộc Cẩn đã cười hì hì ra đón, khác biệt với Mộc Cẩn không tuỳ tiện nói cười kia. Xem ra, Mộc Quỳ này càng thích cười hơn, tính tình hoạt bát hơn người thân một chút, cũng chính là cái gọi là nhìn lên đơn thuần sáng rỡ.



Nhưng giờ phút này lòng dạ Thẩm Họa biết tỷ muội Mộc thị này tuyệt đối không đơn giản, mà Tiêu tướng quân này ủy nhiệm với tỷ muội này cho mình dùng là ý vì sao? Thẩm Họa không dám suy đoán lung tung, nhất là sau khi nghe lời Tiểu Kỳ Lân nói sáng nay, nàng càng thêm mơ hồ lặng lẽ đợi.



"Biểu tiểu thư, rốt cuộc ngài đã tới, nô tỳ cũng thu dọn xong tất cả, chỉ chờ ngài đấy." Mộc Quỳ nói rồi bèn tiến lên nghênh đón.



Thẩm Họa được mời vào khuê phòng mới, ngước mắt lẳng lặng quan sát, bên cửa sổ dùng sa đỏ khép lại, dưới cửa bày bàn trà gỗ Lê Hoa vàng, trên bàn có lụa trắng thuần, bên cạnh để một cái nghiên mực Đoan Khê với ống đựng bút tinh xảo, lụa mỏng theo gió nhẹ đong đưa, mơ hồ lộ ra trong bồn sứ bên cửa sổ trồng một buội Mãn Thiên Tinh (hoa baby), vừa vặn nở ra, mùi hương thanh nhã.



Đi về phía trước nữa là một cái bàn trang điểm, phía trên bày các loại vật phẩm nữ nhi yêu thích, hộp phấn, phấn lót, cao vẽ mày, nước đầu Lan trắng, cao hoa hồng, chỉ nhìn hộp chứa cao thơm son hương kia, tạo hình khắc hoa thủy tinh tinh mỹ, đã biết chính là Thượng Phẩm.



Mà những thứ này cũng đúng là từ trong Mỹ Nhân trai đi ra, trên thị trường có thể thấy được tất cả đều là chuẩn bị cho phu nhân quý nữ trong kinh, còn có một bộ phận chính là chuyên cung cấp cho đám công chúa hoàng thất, quý phi sử dụng, ngàn vàng khó cầu, bày trong phòng của Thẩm Họa chính là những thứ chuyên cung cấp cho công chúa kia.



Cách đó không xa bên trong dãy chuỗi ngọc kết thành bức rèm châu kia chính là phòng ngủ, bày biện trong phòng ngủ thì càng là không một dạng nào không tinh xảo. Tiêu tướng quân bảo người ta bố trí khuê phòng nàng về sau sẽ ngủ xa hoa lãng phí như vậy, thật là có chút tư thế Kim Ốc Tàng Kiều ở đây. Thẩm Họa vén bức rèm châu đi vào là đi chân trần ở trên sàn nhà lót gỗ anh đào.



Nghe nói đến ngày mùa đông là có thể trải lên một tầng than củi ở dưới sàn nhà gỗ anh đào này, ở giữa mùa này cả phòng đều ấm áp dễ chịu, giống như ngày xuân tươi đẹp, chân hồng phấn dẫm lên trên khẽ vang kin kít vụn vặt, Thẩm Họa cảm giác lòng bàn chân này đều đang nóng lên khắp nơi, đã không còn chỗ có thể đặt chân.



Mà trong phòng ngủ làm cho người ta chú ý nhất chính là trên tường bên cạnh giường ngọc treo một bức tranh mỹ nhân.



Thẩm Họa nhìn cô gái này dựa vào một gốc cây lê hoa, cái trán đầy đặn cúi thấp xuống, tuy là gò má lại là mày cao nhuộm bóng, [email protected]đlqđ@bubble editor làn da như mỡ đông, chung quanh cây lê hoa rối rít bay xuống hoa Lê trắng noãn.



Họa tác màu sắc tao nhã, thần thái nữ tử trông rất sống động miêu tả thái độ nữ nhi thẹn thùng giống như mới biết yêu, lạc khoản (ký tên) của bức tranh này là "Thối chi".



"Thối chi" không phải là tự của biểu ca Tiêu Dịch sao?



Không ngờ Tiêu tướng quân thân là võ tướng còn có thể lịch sự tao nhã vẽ tranh, đúng là lấy làm kinh hãi. Nhưng nhìn bức tranh này, bởi vì nàng kia là gò má, mơ hồ là bộ dáng của mình.



Thẩm Họa lại không tự chủ được nghĩ tới lời của Tiểu Kỳ Lân, lại có chút không chắc chắn lắm, đến gần lại cẩn thận tìm ra đầu mối nhìn lâu thêm vài lần, Thẩm Họa hỏi tỷ muội Mộc thị, "Các em có thể từng thấy phu nhân của Tiêu tướng quân."



Mộc Quỳ cười khanh khách trả lời: "Tụi nô tỳ cũng chưa từng thấy đâu, nói là thân thể phu nhân gả vào Kinh Thành không được tốt, chưa từng ở tại Hầu phủ, mà là đi theo Tiêu tướng quân dưỡng thân thể ở tại biệt uyển cách trại lính không xa, sau đó phu nhân sinh ra tiểu công tử không tới mấy tháng thì đã qua đời, cũng chưa từng bày linh cữu ở kinh thành, nơi này từng gặp phu nhân chắc chỉ có Trụy Nhi tỷ tỷ thôi."



"Trụy Nhi là người nào?"



"Sáng sớm, Đại công tử đã dặn dò bảo Trụy Nhi tỷ tỷ thay biểu tiểu thư chăm sóc thật tốt thân thể Hồng Ngọc, lại cầm chút dược cao thượng hạng từ trong khố phòng phủ tướng quân, Trụy Nhi tỷ tỷ là người xoa bóp có nghề, bèn để cho nàng bôi thuốc cho Hồng Ngọc. Đúng rồi, mặt khác Đại công tử dặn dò, đã chi ra một khoản ngân phiếu từ trương mục phủ tướng quân, để lại ở trong hộp nữ trang của tiểu thư, nói là để biểu tiểu thư tùy ý sử dụng, nếu là không đủ, thì nói cho nô tỳ, lại đi phủ tướng quân lấy."



Thẩm Họa khẽ chắc lưỡi hít hà, "Vậy Đại công tử, hắn ở đâu?"



"Sáng sớm đã lại chạy về khu vực săn bắn Tây Giao rồi. Hôm qua, Tướng quân cả đêm cũng không ngủ đâu, đều là dặn dò những thứ này, buổi sáng lại sợ quấy rầy tiểu thư ngủ, chỉ lặng lẽ nhìn biểu tiểu thư một cái thì đi rồi."



Tiêu tướng quân nói về phủ tướng quân xử lý "Công vụ" chắc là chuyện nhà nhỏ nhặt không đáng kể này, Thẩm Họa nhìn Trân Phẩm rực rỡ muôn màu ở trước mắt, chính là có lòng muốn từ chối cũng không tìm được người, Kỳ Lân cư này là tuyệt đối không thể ở nữa rồi.



Thẩm Họa suy nghĩ một chút, âm thầm hạ quyết tâm. Bên cạnh, Mộc Quỳ vẫn còn nói: "Biểu tiểu thư là cảm thấy tranh này có gì không đúng sao? Hôm qua, tướng quân khêu đèn vẽ cả đêm trong thư phòng!"



Dùng cả đêm cũng không phải khoa trương, vẽ bức tranh này là khảo nghiệm bản lĩnh một họa sĩ nhất, riêng là từng sợi từng sợi tóc đen kia sẽ phải vẽ tỉ mỉ khá lâu, đừng nói thần thái nữ tử, còn có các loại hoa văn trên quần áo.



Bởi vì sáng sớm Thẩm Họa đã nhìn về phía bức tranh này, mới vừa rồi lại nghĩ tới mất hồn, ánh mắt nhìn chính là giống như nhìn chằm chằm không hề chớp mắt bức tranh đó vậy, cho nên mới dẫn tới Mộc Quỳ sẽ hỏi lên câu này.



Thẩm Họa là cảm thấy bức tranh này đâu đâu cũng là lạ, mặt mày hẳn là không có chỗ nào không giống với bản thân, nghe giọng nói của Mộc Quỳ có cầu xin cho bức tranh này, Thẩm Họa cũng không dám nói suy nghĩ trong lòng ra ngoài, chỉ sợ Tiêu tướng quân vẽ là không là mình chứ?



Mộc Quỳ còn nói là buổi tối hôm qua miêu tả ra, lại tỉ mỉ ngửi lên một lúc, có chút mùi thơm màu mực chưa khô nhàn nhạt, như vậy lại nghiêm túc nhìn, lại phát hiện bên hông nàng kia là đai lưng dải lụa Như Ý hai vòng bốn hợp vàng xanh thoáng xanh lá, Hồng Ngọc sở trường thêu cái này nhất.



Thẩm Họa mê mẩn nhìn đai lưng kia, lại nhìn cây Lê Hoa mọc nghiêng kia, đột nhiên ý tưởng lóe lên, nhớ ra cái gì đó.



Lập tức vẻ mặt lúng túng, dặn dò nói: "Nhanh chóng lấy bức tranh đó xuống, treo cái khác lên."



Mặt Mộc Quỳ và Mộc Cẩn lộ vẻ khó xử, hai người liếc nhau một cái, cuối cùng Mộc Cẩn ngược lại theo dặn dò lại lấy ra một bức tranh mới từ bên trong rương gỗ chỉ nói trong phòng không có gì dư thừa trang trí trên tường, chỉ còn lại một bộ tranh chữ này, Thẩm Họa gật đầu, bày cái nào cũng tốt hơn so với cái này trên tường.



Mà tranh chữ mới này là một bài thơ kiểu chữ cứng cáp mạnh mẽ, Mộc Quỳ không thể làm gì khác hơn là đau lòng cẩn thận một chút xíu cuốn lại bức tranh cũ. Có điều vừa cuốn đến một nửa, Thẩm Họa lại xoa mi tâm gọi Mộc Quỳ lại lần nữa treo lên mỹ nhân đồ này. Tỷ muội Mộc thị chỉ thấy trên khuôn mặt trắng noãn như ngọc của biểu tiểu thư đột nhiên nhuộm một tầng đỏ ửng, hai người đều biết chữ, len lén cười.



Tướng quân quả nhiên liệu sự như thần, đã nói nếu biểu tiểu thư không thích tranh mỹ nhân kia, thì treo lên bộ tranh chữ này, chắc chắn lại lần nữa yêu thích bức tranh mỹ nhân kia. Mộc Cẩn và Mộc Quỳ đều chưa từng mở ra nhìn, nếu không phải là vừa nãy nhìn một chút, tướng quân tự tay viết bài thơ nhỏ thất ngôn ——



Thẩm gia mặc cẩm vạn quyển lâu, họa bình hoàn chỉ nhiễu thâm u.



Thị tình bất kiến nhân phi trù, ngô duẫn chi tử khai mãn đẩu.



Thiên định phương cầu bất miên ưu, hạ chu dữ khanh ca ly sầu.



(沈家墨锦万卷楼, 婳屏环指绕深幽.



是情不见人非惆, 吾允栀子开满陡.



天定方求不眠忧, 下舟与卿歌离愁.



Thẩm gia mặc gấm vạn vòng tầng, họa bình còn chỉ lượn thâm u.



Là tình không gặp người không buồn, ta đồng ý sơn chi nở đầy dốc.



Ý trời mới cầu ngủ không lo âu, xuống thuyền với khanh ca nỗi ly biệt. Hic dịch tạm thôi nhé)



Chợt nhìn lại cũng chỉ là bài tác nhỏ không thể đi lên nơi thanh nhã, lại âm thầm có huyền cơ, người tinh mắt một cái thì có thể đọc ra là đứng đầu ẩn giấu ở đầu thơ, ghép lại chính là "Thẩm Họa là thiên hạ của ta" thơ tỏ tình □□ trắng trợn cỡ nào. Thẩm Họa cũng không muốn để cho người ta thấy được hỏi tới không ngừng, hơn nữa lạc khoản phía dưới kia lại là "Thối chi", thật sự khiến người ta nhìn đỏ mặt.



So sánh với nhau đúng là tranh mỹ nhân kia không rõ ràng hơn nhiều, cũng chỉ là ký ức lần đầu tiên gặp mặt của hai người Thẩm Họa và người nọ thôi.



Cảnh sắc trong tranh mỹ nhân kia là Ngọc Trâm lĩnh biển Lê Hoa, đến mỗi ngày xuân rực rỡ, cánh hoa bay lượn rì rào, là chỗ hẹn thầm lăn lộn của biết bao nữ nhi và binh sĩ yêu thích, đẹp không sao tả xiết đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK