Tiểu bối còn lại tiến lên theo, Trần thị ngại vì Hầu Gia ở đây càng biểu hiện ra bộ dáng làm con dâu khiêm nhường đức hạnh, muốn đi đến đỡ lão tổ tông, lại bị tránh được. Lão phu nhân đi về phía trước, chỉ mặt không có vẻ gì "Ừ" một tiếng, một đôi mắt hiện đầy nếp nhăn giống như lóe tia sáng bắt đầu đánh giá lần lượt từng người một.
Đầu tiên là rơi vào trên người của Tiêu Tứ Tiểu Thư, lạnh nhạt lên tiếng, "Nếu là ở bữa tiệc bên ngoài, mặt mũi của Hầu phủ cũng đã bị ngươi vứt sạch, giữa tỷ muội các ngươi có bao nhiêu ngăn cách, có thể để ngươi nói ra loại lời hung ác này. Phải nhớ kỹ, các ngươi đều là tiểu thư của Hầu phủ, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Thẩm nha đầu vào Hầu phủ, chính là tỷ muội của các ngươi, ngươi vẫn nói lại lời mới vừa rồi cho ta nghe thử một chút."
Tiêu Tĩnh Nhu rụt cổ lại, lúc này trong lòng vẫn còn đang oán niệm hai lúa kia gây chuyện. Nghe được tổ mẫu dạy bảo từ từ ngẩng đầu lên, nàng lại vẫn thật sự cho rằng lão phu nhân bảo nàng lại lặp lại lời mới vừa rồi, ở trong cổ họng dè dặt rầm rầm ra tiếng. Trong nháy mắt lại bị một câu giận dữ mắng mỏ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của tổ mẫu làm cho nghẹn trở về, "Hải ma ma, chuẩn bị xe ngựa, bây giờ hãy đưa kẻ không nên thân đến trong am ni cô ở Tây Sơn úp mặt vào tường hối lỗi đi, lúc nào tĩnh tâm thì lại trở về."
"Tổ mẫu, con biết sai rồi." Tiêu Tĩnh Nhu vừa nghe muốn đưa đến trong am ni cô, ở loại chỗ đó nửa ngày cũng muốn phát điên rồi, mỗi ngày chính là tiếng mõ, canh suông nước trắng, vốn không phải chỗ người ở. Nàng nghe nói, trong phủ khác tiểu thư phạm sai lầm sau khi đến đó, đón trở về đều hệt như lột xác ba tầng da vậy. Nàng không muốn đi, vì vậy gào khóc thẳng thắn thừa nhận sai rồi.
Lão phu nhân không để ý tới Tiêu Tĩnh Nhu nhận sai, lại xẹt qua một cái. Tiêu Tĩnh Mẫn đã khẩn trương núp ở sau lưng Trần thị. Trần thị khống chế thân thể che chở con gái, bèn nói: "Mẫu thân, món ăn cũng sắp nguội rồi, chúng ta ngồi xuống ăn bữa cơm đoàn viên trước."
Hầu Gia càng thêm xấu hổ trong lòng, trong nhà đã rối một nùi, Trần thị làm chủ mẫu lại cai quản hậu trạch như vậy? Trong lòng chứa thêm bao nhiêu bất mãn đối với Trần thị, vì vậy hắn tiến lên kính mời mẫu thân vào chỗ. Tiêu lão phu nhân đương nhiên là muốn cho Hầu Gia thể diện, xoay người đầu tiên là ôn hòa lên tiếng kéo Thẩm Họa, "Đi, Thẩm nha đầu một lát lại ngồi bên cạnh Lão Bà Tử, đâu cũng không cho đi."
Lúc này Mặc Lan đi tới, đỡ cánh tay lão phu nhân, có chút nũng nịu mềm giọng, "Ngoại tổ mẫu, người nhìn xem một bàn ăn ngon này, lại đều là khẩu vị ngài thích đấy. Mặc Lan nhìn cũng đói bụng đây."
Tiêu lão phu nhân thích nhất ngoại tôn nữ làm người ta hài lòng này, bảo hai người chia ra ngồi ở một trái một phải của mình, Dục Ca Nhi thì bị lão phu nhân ôm vào trong ngực. Trong lòng Thẩm Họa dâng lên một chút khác thường, không biết hôm nay ngoại tổ mẫu là dụng ý gì?
Bởi vì ở trong nhận thức của Thẩm Họa biết tuy Tiêu lão phu nhân chưa từng trách móc nặng nề nàng, nhưng cũng không thật sự xem nàng như những tôn nữ này, có lúc quan hệ máu mủ này cuối cùng là nàng không sánh được. Ngoại tổ mẫu vốn không đáng tức giận vì chuyện nhỏ này, nhưng lão phu nhân lại lấy ra tư thế thương yêu y hệt Mặc Lan để bảo vệ nàng, rõ ràng là để cho người ta nhìn thái độ của bà. Thẩm Họa lại có chút cảm giác được sủng ái mà lo sợ, chỉ nhạy bén nhận thấy được gì đó.
Sau khi ăn xong, Tiêu lão phu nhân lại lôi kéo Thẩm Họa nói vào trong phòng nói chút lời riêng tư. Thẩm Họa không tiện chối từ nguyện vọng của ngoại tổ mẫu, bèn theo lão phu nhân rời đi. Trần thị nhìn người đi xa, không vui trong lòng lại lơ lửng ở trên mặt, Hầu Gia lại còn tức giận với bà hậu trạch không yên. Có lẽ tất cả không yên bình đều bởi vì tiểu hồ ly này, y như mẫu thân của nàng, tới chỗ nào cũng có bản lĩnh gây ra mầm tai vạ, chỉ khổ cho Thụy nhi của bà, hàng ngày chấp mê Thẩm Họa rồi. Nhìn ánh mắt của con trai mới vừa rồi kia, chỉ hận không thể dán mắt vào trên người Thẩm Họa, trong lòng lại càng không thoải mái lắm.
Mặc Lan vốn muốn đi theo, ai ngờ lão phu nhân lại bảo Hải ma ma dẫn theo Mặc Lan biểu tiểu thư đi lựa chút hoa văn Y Bảo Các đưa tới, nói muốn làm mấy bộ quần áo mới để cho bọn tỷ muội mặc lễ mừng năm mới. Nào có buổi tối khuya xem hoa văn chứ, rõ ràng là muốn đẩy Mặc Lan ra, Mặc Lan còn cười khanh khách lại ăn vạ làm nũng với lão tổ tông mới rời khỏi.
Trong lòng Thẩm Họa càng có kết luận, lão phu nhân nhất định là muốn nói gì đó với nàng? Đại khái sẽ có liên quan với hôn sự của mình đây, dù sao nàng đã qua tuổi cập kê, nên đính hôn rồi.
Tiêu lão phu nhân kéo Thẩm Họa ngồi ở trên giường gạch ấm, lão phu nhân cẩn thận nhìn Thẩm Họa, lộ ra mỉm cười hiền lành theo thói quen, vừa vỗ tay của nàng, vừa nói: "Con à, vừa nãy con chịu tủi thân rồi."
Thẩm Họa cũng không cảm thấy tủi thân, bởi vì nàng vốn không để hai con châu chấu nhảy tưng như các nàng ở trong lòng. Trước đó, Trần thị có ý đồ mưu lợi bị Thẩm Họa quấy tung, bà ta còn bị Hầu gia lạnh nhạt một đợt, nhưng Trần thị cũng không tính là người âm hiểm, cũng biết thu lại. Tiêu Tam tiểu thư và Tiêu tứ lại chỉ là người thích châm chọc ngoài miệng, cũng chưa thật sự làm chuyện gì uy hiếp tới mình. Ngược lại, Mặc Lan ba phen mấy lần giựt giây Tiêu Tĩnh Mẫn đến gây sự với nàng. Hôm nay, nàng ta vừa nói ra khiến Thẩm Họa có chút cảnh giác, nhất định là Mặc Lan biết được vài thứ mà mình chưa từng biết. Nàng không thể để một con rắn độc như Mặc Lan ở bên cạnh.
Thẩm Họa cười nhạt, "Ngoại tổ mẫu, cũng chỉ là giữa tỷ muội chúng con sinh ra chút hiểu lầm, ngày sau có cơ hội nói rõ là tốt rồi. Lại nói, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc, không cần tranh biện nhiều."
Lão phu nhân vỗ mu bàn tay nàng, "Con là đứa bé hiểu chuyện, là mẫu thân con sinh ra và nuôi dưỡng con tốt." Bà ngừng giọng một chút, mới hỏi: "Mẫu thân con còn oán hận ngoại tổ mẫu chuyện năm đó."
Thẩm Họa khẽ rũ mắt xuống, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, "Ngoại tổ mẫu quá lo lắng rồi. Lúc còn sống, tuy mẫu thân không thường nhắc tới chuyện ở Hầu phủ, nhưng mẫu thân và phụ thân ân ái sâu đậm, tâm trạng bình thản, chưa từng có bất kỳ thù hận gì. Một nữ cô nhi như Thẩm Họa, ở Giang Nam không chỗ nương tựa, có thể vào Hầu phủ trong kinh sống trong lòng càng phải luôn biết ơn."
Tiêu lão phu nhân gật đầu một cái, "Con à, một đoạn thời gian trước ta đã sai người đưa hộ tịch của con tới chỗ hộ tịch của hộ bộ để đăng ký. Tộc trưởng Tiêu gia kia cũng đã đồng ý, ghi tạc con vào danh nghĩa của Hầu phủ. Sau này, con chính là tiểu thư Hầu phủ."
Tuy là Thẩm Họa hơi có kinh ngạc, nàng lại không biết chuyện này, nhưng chỉ có thể tiếp tục cười nói: "Họa Nhi đa tạ tổ mẫu trìu mến."
"Con cũng đến tuổi, hộ tịch dời vào kinh đô, ngoại tổ mẫu cũng tiện tìm việc hôn nhân tốt cho con. Nhưng, ngoại tổ mẫu đã nhìn một lần nhi lang vừa độ tuổi ở trong kinh, lại chưa từng vừa ý, không phải dòng dõi thấp, chính là phẩm tính có chút thiếu sót. Lão Bà Tử nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chọn cho con nhà mình ngược lại thích hợp. Mới vừa rồi, cữu mẫu con nói Thụy Nhi lại đồng ý? Hắn là Thế tử Hầu phủ, nếu như con đi theo tương lai nhất định sẽ không chịu khổ."
Thẩm Họa nghe xong từ từ ngẩng đầu lên, nhìn lão phu nhân làm bộ dáng sợ hãi, cũng không dấu vết rút tay từ chỗ Tiêu lão phu nhân trở về, đặt phía dưới, "Thụy biểu ca dáng vẻ đường đường, lại là Thế tử Hầu phủ, tiền đồ thênh thang, Thẩm Họa tự biết thân phận, chính là không xứng đáng." Nàng chậm rãi nói, giọng thong thả, vốn là không rõ ràng lắm thái độ của ngoại tổ mẫu, nhưng bây giờ đột nhiên sáng tỏ.
Quả thật, nàng rốt cuộc là một người ngoài đối với Hầu phủ, lão tổ tông hẳn cũng nghe được Trần thị có ý muốn nạp nàng làm thiếp cho Tiêu Thụy, sợ rằng ngoại tổ mẫu đã sớm biết, nhưng mới nãy lời của ngoại tổ mẫu là hỏi nàng đồng ý làm thiếp hay không?
Chỉ có thể là thiếp, ở trong lòng của Tiêu lão phu nhân, nàng là nữ cô nhi, không chỗ nương tựa, thân phận thị thiếp chính là thích hợp, buồn cười dường nào. Nhưng, lão phu nhân đột nhiên chuyển hộ tịch của nàng vào Hầu phủ kinh đô sợ vẫn còn có tính toán khác. Thẩm Họa không oán lão tổ tông không thương yêu nàng, nàng chưa từng lớn lên ở bên cạnh bà, lại không có huyết mạch của Tiêu gia, càng là chung đụng không lâu. Nhưng lòng người đều biết lạnh ấm, Thẩm Họa ít nhiều gì còn có thể cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
"Nếu con không bằng lòng Thụy Nhi, vậy Tiêu Dịch, Đại Biểu Ca con thì sao?"
Thẩm Họa khẽ nhướng đuôi lông mày lên, ý nàng nghe hiểu, lão phu nhân không nói rõ, ngược lại hàm súc, là hỏi nếu nàng không đồng ý làm thiếp cho Tiêu Thụy, vậy làm thiếp cho trưởng tôn Tiêu Dịch của bà thì như thế nào?
Thẩm Họa không trả lời ngay, môi nàng có vẻ bắt đầu có chút run rẩy. Trong trầm mặc, Tiêu lão phu nhân cũng không lộ rõ vẻ mặt, chỉ nâng ly trà khẽ thưởng thức mùi vị, lẳng lặng chờ, môi miệng hồng có hình dáng đường cong xinh đẹp hơi nhúc nhích một chút, "Con......"
Chỉ bật thốt lên một chữ, một đôi chân thon dài mạnh mẽ bèn sải bước vào ngưỡng cửa, mặt Tiêu Dịch trầm như nước đang đi tới đây. Đầu tiên là lễ độ cung kính hành lễ cho Tiêu lão phu nhân.
Nhìn thấy cháu trai của mình bình yên vô sự đứng ở trước mặt, mặt mày lão phu nhân vốn bình tĩnh cũng kích động lên, vội vàng vẫy vẫy tay, "Dịch Nhi trở lại rồi à, nhanh đến trước mặt tổ mẫu, để tổ mẫu nhìn con thật kỹ một chút, thật là có bị thương chỗ nào không? Lần này xử lý chuyện xấu như thế nào rồi?"
Nhưng Tiêu Dịch cũng không trả lời câu hỏi của lão phu nhân, lại một tay kéo Thẩm Họa trên giường đất ấm áp qua, cho đến bên cạnh, mới trầm giọng ném từng chữ từng câu nói: "Tổ mẫu, Họa Nhi tuyệt đối sẽ không làm thiếp, chỉ có thể là thê tử của con."
Thẩm Họa rũ mi trừng lớn mắt, đợi trong lòng bình phục lại, chỉ hơi liếc mắt một cái nam nhân đang nghiêm túc đầy mặt kia, khóe miệng hơi vểnh thoáng nâng lên một đường cong. Nụ cười trên mặt lão tổ tông lại dần dần rút đi, giọng nói vẫn có vẻ bình thản như cũ: "Nếu Dịch Nhi trở lại, ta còn có mấy lời muốn nói với nó. Thẩm nha đầu cũng đi tìm Hải ma ma xem một chút quần áo hoa văn, lựa vài thứ mình thích."
Thẩm Họa biết hiện tại mình không nên nói bất kỳ lời thừa thải gì, nếu hiện tại lên tiếng chỉ sẽ đẩy chuyện tới tình cảnh càng hỏng bét. Nàng từ từ lui ra ngoài, vừa vén rèm lên, đã nghe lão phu nhân than thở một tiếng thật dài bên trong, hình như lờ mờ còn kèm theo một tiếng hồ đồ.
Thẩm Họa vừa ra ngoài cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, mặc dù Tiêu Dịch biểu lộ rõ ràng thái độ của mình, hắn sẽ không để cho mình làm thiếp, nhưng lão phu nhân rõ ràng là không đồng ý, còn có hành động mới vừa rồi của Mặc Lan. Bây giờ, nàng cũng suy đoán được mấy phần, Tiêu lão phu nhân hẳn là muốn gả Mặc Lan cho Tiêu Dịch làm chính thê. Lão phu nhân đã biểu lộ ý muốn nàng làm thiếp cho Tiêu Dịch. Nếu Mặc Lan biết được, sau đó nhất định là không muốn, vậy nàng thêu dệt chuyện vừa nãy, nói ra Trần thị bảo mình làm thiếp cho Tiêu Thụy sẽ hợp tình hợp lý. Hiện tại Thế tử nổi lên ý nghĩ, Trần thị tất nhiên càng thêm tranh thủ cho Thế tử một phen.
Nàng âm thầm chê cười, hôn sự của nàng ai cũng không có duyên cớ làm chủ thay nàng được, hất cằm lên nhìn bầu trời bên ngoài đã thả lên đèn Khổng Minh lấm ta lấm tấm. Trong lòng có suy nghĩ, Mặc Lan không khoan dung nàng như vậy, chính là cũng đừng trách nàng đánh mặt của nàng ta. Mà thiếp, nàng sẽ không làm, nàng chỉ có thể làm thê tử của Tiêu Dịch.
Từ Hành Vu uyển đến Kỳ Lân cư, có một chỗ núi giả là chỗ phải đi qua giữa hai uyển, Thẩm Họa bèn đứng ở bên cạnh núi giả chờ Tiêu Dịch tới đây, trang ## bubble Mộc Quỳ xách theo đèn lồng lên đèn. Bên ngoài thời tiết lạnh, trong nháy mắt thở hắc ra một hơi là thành khói trắng lượn lờ, Thẩm Họa lại siết thật chặt cổ áo trên người.
Mộc Quỳ nói: "Thời tiết lạnh như vậy, không bằng biểu tiểu thư trở về Kỳ Lân cư chờ Tướng quân thôi."
Thẩm Họa cười không nói, chút lạnh này tính là cái gì, Tiêu Dịch ở chỗ lão phu nhân lại càng thêm khó khăn. Mộc Quỳ không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, cảm giác biểu tiểu thư có chút không giống nhau lắm, phảng phất hệt như là thê tử đang đợi trượng phu trở về nhà, trên mặt còn giương lên từng chút ngọt ngào một.
Hai người đợi rất lâu mới đợi được Tiêu tướng quân đến, Tiêu Dịch vừa thấy tiểu biểu muội đứng ở chỗ núi giả, sắc mặt vốn âm trầm lộ ra nụ cười khẽ. Hắn bước cực nhanh, cũng có phần muốn chạy tới, giống như tiểu tử vắt mũi chưa sạch có mối tình đầu vậy, bước chân hấp tấp, cũng không quan tâm uy nghi gì đó của Đại tướng quân, chỉ muốn nhanh chóng tới đó. Tiêu Dịch vừa đến trước mặt mở rộng áo khoác lông sóc mặc trên người ôm lấy người đó quấn ở trong người. Cũng may ban đêm nơi này yên lặng, Mộc Quỳ cười hì hì, không trở ngại chủ tử hẹn hò thầm kín, thức thời đi xa một chút.
Tiêu Dịch cười cười, vuốt gương mặt lạnh lẽo của nàng, "Đông lạnh thì làm thế nào? Lần tới không thể nán lại lâu ở bên ngoài."
Thẩm Họa mở trừng hai mắt, thân thể bị quấn thật là ấm áp hơn nhiều, hỏi: "Thế nào? Lão tổ tông là nói như thế nào?"
Sự trầm mặc của Tiêu Dịch đã nói rõ đáp án, ngoại tổ mẫu không đồng ý, đây cũng là kết quả như Thẩm Họa đã đoán trước, cũng không có quá nhiều mất mác. Tuy Tiêu tướng quân không nhiều lời, nhưng bàn tay hắn từ chối dời đi trên mặt nàng, sờ tới thái dương của nàng, dịu dàng vuốt ve, "Họa Nhi không cần quan tâm, chỉ để ý đầu mùa xuân chuẩn bị xong làm tân nương của ta. Nếu mà ta ngay cả người yêu cũng không cưới được, sao có thể coi là đại trượng phu." Hắn chạm khẽ một cái ở trên mặt của nàng, nhẹ giọng thì thầm, "Thật muốn để cho muội vào phủ tướng quân ở ngay bây giờ."
Thẩm Họa vẫn không khỏi lo lắng như cũ, "Lão tổ tông không đồng ý, làm sao huynh lấy muội?"
Cánh tay bền chắc kia ôm sát mấy phần, "Đại công tử Hầu phủ yêu Tiểu Biểu Muội như si như cuồng, bằng lòng bỏ qua phú quý và công danh cả người đổi bạc đầu chẳng xa nhau."
Làm sao Thẩm Họa lại nghe không hiểu ý trong lời Tiêu Dịch nói, nhất thời cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, đừng thấy thường ngày Tiêu Dịch mãi là bộ dạng lạnh băng băng, nhưng nói lời tâm tình lại làm cho hốc mắt người ta không nhịn được chua xót, "Huynh thật sự cam lòng?"
Tiêu Dịch lại hỏi ngược lại: "Mới vừa rồi lão tổ tông hỏi muội có đồng ý làm thiếp cho ta hay không, muội thật là nghĩ kỹ trả lời như thế nào chưa?"
Thẩm Họa ngược lại thành thực, thở dài một tiếng, "Nếu chỉ có thể làm thiếp mới có thể gả cho huynh, muội đồng ý." Lúc ấy nàng bị lão phu nhân hỏi, trong lòng lại thoáng qua ý nghĩ như vậy, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Dịch cười, "Cho nên ta cũng đồng ý."
Hai người ôm càng chặt, mười ngón tay quấn quít, Tiêu Dịch chợt ôm nàng đưa nàng vào sau núi giả đen như mực. Thẩm Họa ôm cổ của hắn thật chặt, chỉ mượn một chút ánh trăng hơi yếu, hai bên cũng có thể nghe được thở hổn hển. Thẩm Họa không biết sao, đột nhiên trở nên to gan, dùng môi đẹp của mình ngăn lại hắn. Trong chốc lát môi lưỡi quấn quít, hô hấp của Tiêu Dịch càng tăng thêm, nhẹ nhàng ngậm vành tai của nàng nhỏ giọng, "Họa Nhi, ta không nhẫn nhịn được, muội dùng tay được không?"
Hôm nay trước khi đến hoàng cung phục mệnh, hai người triền miên ở phòng ngủ Kỳ Lân cư, thiếu chút nữa thì hắn có được Tiểu Quả Nhi mê người này, thậm chí trên đường vào cung còn cực kỳ không cam lòng. Chính là lúc phục mệnh, đầy trong đầu đều là nụ hoa đợi nở kia. Chỗ trong núi giả này quá lạnh, hắn không nỡ để da thịt cả người y như đậu hũ trắng mềm mại của nàng chịu một chút lạnh lẽo, ngược lại hắn thì không sao cả.
Thẩm Họa hơi ngẩn ra, mặc dù nàng bị Tiêu Dịch khuyên bảo không ít nhân sự, cũng xem qua một chút từ trên sách vở, nhưng lần đầu tiên nghe thấy lấy tay này. Nàng còn lờ mờ, đã bị hai bàn tay to lớn cầm thật chặt dẫn một mạch sờ tới phía dưới "Giở trò"......
Tiêu tướng quân và Thẩm Họa ra khỏi núi giả, đèn Khổng Minh trên bầu trời càng ngày càng cao, cũng càng ngày càng sáng. Tiêu Dịch cởi áo khoác da sóc xuống khoác lên trên vai Thẩm Họa, "Mau đi trở về, sắc trời không còn sớm."
Thẩm Họa rũ mí mắt gật đầu một cái, gương mặt vẫn có chút nóng lên, Tiêu Dịch lại hôn một cái ở trán của nàng, gọi Mộc Quỳ tới đây để đưa biểu tiểu thư trở về.
Trên đường Mộc Quỳ vừa thắp đèn vừa kinh ngạc nói: "Biểu tiểu thư, mới vừa rồi không phải Tướng quân vẫn cười nói rồi hả? Mộc Quỳ không có hoa mắt chứ?"
Tiêu Dịch chính là bình thường có cười một chút, thời gian cũng sẽ không dài lắm, lúc người khác có thể ý thức được, gương mặt tuấn tú cũng đã tối tăm lại.
Thẩm Họa nào có tâm tư trả lời, đầy trong đầu là nhức mỏi trên tay phải của mình, trong tay còn nắm khăn thơm dinh dính, nàng không dám ném lung tung. Trở về Kỳ Lân cư, Dục Ca Nhi đã leo lên giường lớn ngủ thiếp đi. Mộc Quỳ có thói quen che tay, hộ mặt thay biểu tiểu thư, hơn nữa đến ngày đông càng không thể có một chút thư giãn.
Mộc Quỳ xoa cao thơm ở trên tay cho biểu tiểu thư, "Ồ? Biểu tiểu thư, tay ngài đã xảy ra chuyện gì? Sao trên bàn tay hiện lên chút mẩn đỏ rồi." Da thịt của Thẩm Họa cực kỳ nhạy cảm, chính là dùng sức mạnh một chút cũng sẽ xuất hiện dấu vết. Thẩm Họa khẽ hít một hơi, "Có lẽ là hôm nay lúc ăn bữa cơm đoàn viên thì ngón tay gắp đũa hơi nhiều một chút."
Mộc Quỳ không nghi ngờ gì, chỉ thoa cao thơm lên càng tỉ mỉ.
Buổi sáng vừa tỉnh lại, Thẩm Họa đã nghe nói một chuyện, trong đêm qua Thế tử bị đấm. Chuyện này không chỉ truyền đến Kỳ Lân cư, buổi sáng Tiêu lão phu nhân cũng nghe nói.
Hải ma ma cẩn thận nói xong, "Hôm qua Thế tử uống chút rượu, không biết người nào nói ngài muốn hứa Thẩm biểu tiểu thư cho Đại công tử ở trước mặt thế tử, Thế tử đi cầu Đại công tử để cho hắn tặng Thẩm biểu tiểu thư cho mình. Đại công tử không đồng ý, Thế tử cảm giác say tới, ra tay trước......"
Chuyện về sau, Tiêu lão phu nhân suy nghĩ một chút cũng biết, nhưng khiến bà kinh ngạc chính là tuy hai huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng từ trước đến giờ Tiêu Thụy cực kỳ kính trọng huynh trưởng, Tiêu Dịch cũng yêu thương bảo vệ đệ muội, hôm nay làm sao lại vì một nữ nhân đánh nhau? Gia đình không hòa thuận, huynh đệ đánh nhau, Tiêu lão phu nhân thế nào cũng là không thích đối với lần này, mà nguyên nhân mâu thuẫn này đều là Thẩm Họa.
Lão phu nhân thở thật dài một tiếng, "Đi lấy thiếp canh Thẩm Họa ra, hoàng hậu nương nương ý chỉ thế gia báo ra một nữ tử đến tuổi chưa cưới tiến cung, Hầu phủ chúng ta chọn tới chọn lui cũng kéo quá lâu rồi, nên đưa qua."