Hai người vào nhã gian, ngồi ở trên nệm gấm, thân thể cô gái đoan chánh mới chậm rãi cởi mũ che mặt, lộ ra mặt mũi thanh nhã, chính là Lãnh Thanh Nguyệt mà Thẩm Họa đã gặp ở trong Xuân Vũ các, không, chính xác mà nói bây giờ đâu phải là Lãnh Thanh Nguyệt đầu bài, mà là Lãnh Thanh Ngọc đại tiểu thư của Lãnh gia.
Lãnh Thanh Ngọc cầm bình đất sét tím nhỏ lên đoan trang tao nhã pha trà, thật giống như hai người chính là tới uống trà mà thôi. Lãnh Thanh Ngọc không nói không rằng, chỉ có tiếng nước chảy pha trà chạm vách ly, lẳng lặng vang lên, bầu không khí vốn đã càng lộ ra ngột ngạt, càng thêm tĩnh lặng.
"Tiêu tướng quân mời dùng trà?" Nàng để bình đất sét tím nhỏ xuống cười mở miệng trước, lại đưa ly trà đến trước mặt Tiêu Dịch.
"Ngươi theo tới Hàng Châu có chuyện gì?" Tiêu Dịch đi thẳng vào vấn đề, trầm giọng nói ngắn gọn.
"Có phải Tướng quân vẫn còn đang oán trách ta không nên gặp Thẩm Họa hay không?"
Tiêu Dịch lạnh lùng liếc nàng một, từ chối cho ý kiến, quả thật hắn bởi vì việc này trong lòng có chút không thoải mái, tâm tư dần dần thay đổi vốn cũng không muốn gặp mặt Lãnh Thanh Ngọc. Nếu không phải nể tình quan hệ cá nhân của Lãnh gia và thái tử, năm đó hắn vốn sẽ không quan tâm Lãnh Thanh Ngọc chết sống.
Thái tử trong lòng Tiêu Dịch tự nhiên không phải là thái tử Lưu Cung đương triều hiện nay, mà là thái tử chém giết đẫm máu với người Hung Nô ở trên chiến trường, hôm nay lại bị hoàng thượng phán định là Tội Nhân (kẻ có tội) bao che tội thần, thiên vị việc riêng muốn mưu phản, lưu đày Kinh Châu giống như tiện nô làm khổ dịch. Đó là thái tử khi còn bé yêu mến có thêm với hắn giống như đại ca ôn hoà hiền hậu, bọn họ vừa là quân thần, càng là tình nghĩa thâm hậu.
Lãnh Thanh Ngọc nhíu nhíu mày, lời nói có một chút gợn sóng, "Nhưng nàng cũng là người Tạ gia, chẳng lẽ không nên báo thù sửa lại án xử sai cho Tạ gia sao? Chẳng lẽ không nên biết chân tướng cùng nhau đón thái tử về? Ta cũng chỉ muốn cho nàng làm ra lựa chọn của mình, nếu đến lúc đó nàng không muốn báo thù, Lãnh Thanh Ngọc ta cũng sẽ không ép buộc nàng."
Tiêu Dịch giật giật khóe miệng, giọng nói lạnh lẽo, "Đừng lấy riêng bản thân ngươi nói cao thượng như thế, ngươi lại có tư cách gì ép nàng đi báo thù?"
Lãnh Thanh Ngọc há miệng, nhất thời ngậm miệng, quả thật nàng có tâm tư khiến Thẩm Họa sau khi biết chân tướng để cho mình sử dụng. Thái tử yêu mỹ nhân, lấy sắc đẹp của Thẩm Họa nếu tự nguyện đi mê hoặc thái tử, chẳng lẽ còn sợ không bắt được nhược điểm của thái tử, đẩy hắn xuống Đông cung. Còn có lão Thái Phó kia cũng sắp cùng rơi xuống lao ngục theo, trở thành món đầu người ưa thích dưới tay đao phủ. Về phần dung mạo Thẩm Họa tương tự với tỷ tỷ nàng, càng sẽ trở thành lợi thế để thái tử bị mê hoặc. Năm đó, Tạ Uyển xinh đẹp nhất Kinh Thành, vẫn là ánh mắt Ngũ Hoàng Tử Lưu Cung nhìn Tạ Uyển như sói như hổ, không có được càng thêm nhớ nhung. Dung mạo Thẩm Họa tương tự nhất định sẽ khiến thái tử vì vậy mà độc sủng.
"Nếu ngươi còn muốn sửa lại án xử sai cho Lãnh gia, thì ở lại đàng hoàng." Tiêu Dịch để lại một câu nói bèn muốn đứng dậy rời đi.
Tay Lãnh Thanh Ngọc nắm ly trà chặt thêm mấy phần, gọi Tiêu Dịch lại, "Ta tìm được Tạ Uyển rồi."
Tiêu Dịch dừng bước lại, xoay người lại, vẻ mặt không mảy may kinh ngạc chút nào. Trong lòng Lãnh Thanh Ngọc sáng tỏ, tin tức nàng thám thính được, sợ là Tiêu Dịch cũng biết rồi. Tạ Uyển còn sống, bây giờ đang ở Tuyên vương phủ Hàng Châu, nhưng Lãnh Thanh Ngọc cũng sợ đây là một bẫy rập vì bắt bọn họ lại. Dù sao thái tử sắp tới Hàng Châu giúp nạn thiên tai, sẽ bảo dò la tin tức Tạ Uyển còn sống, trong này trùng hợp quá mức quỷ dị.
Tuyên vương phủ, lấy thân phận bây giờ của nàng căn bản không cách nào tiến vào thám thính thiệt giả, mà Tiêu Dịch lại khác biệt.
"Trở lại kinh thành, không nên nán lại lâu ở Hàng Châu." Tiêu Dịch dặn dò câu này càng thêm xác minh suy đoán mới nãy của Lãnh Thanh Ngọc. Nàng không lên tiếng, Tiêu Dịch cũng không khuyên nhiều, phất áo rời đi.
Chờ đợi bên ngoài, nha hoàn Lung Nguyệt thấy sắc mặt Tiêu tướng quân không lo rời khỏi, nàng đẩy cửa đi vào hỏi thăm, "Tiểu thư, Tiêu tướng quân nói như thế nào?"
"Hắn bảo chúng ta rời khỏi Hàng Châu đến Kinh Thành lặng lẽ đợi."
Lồng ngực Lung Nguyệt lập tức chận lại một hơi, "Chúng ta tốt bụng đến giúp hắn, mang tin tức cho hắn, hắn còn đuổi chúng ta rời đi? Lòng lang dạ sói." Nàng nhỏ giọng mắng một câu, ngay sau đó lại hỏi: "Tiểu thư, ngài là tính thế nào? Chúng ta thật sự phải rời khỏi Hàng Châu thật sao?"
Lãnh Thanh Nguyệt nghĩ ngợi chốc lát, sức lực cầm ly càng ngày càng chặt, vẻ mặt âm u lạnh lẽo khác thường, "Không, chúng ta sẽ ở lại Hàng Châu."
Thái tử dẫn theo ba vị thần tử tới Hàng Châu giúp nạn thiên tai, ba thần tử theo tới thứ tự là trưởng tử của Thái Phó, Bùi Nghị, dọc đường bảo vệ an nguy của thái tử và khoản bạc giúp nạn thiên tai, còn có Chu Nham Chi của Hình bộ, Tân Khoa Trạng Nguyên Tống Tử Quận của Công Bộ.
Nếu lúc này thái tử làm mất khoản bạc giúp nạn thiên tai, hoàng thượng sẽ tức giận cỡ nào, trưởng tử của lão Bùi Thái Phó kia cũng nhất định phải gánh vác chịu tội, nhốt vào Thiên Lao. Lãnh Thanh Nguyệt chỉ cần suy nghĩ một chút hai người này bởi vì giúp nạn thiên tai bất lợi mà sẽ chật vật không chịu nổi, đã cảm thấy niềm vui tràn trề, khóe miệng từ từ nhuộm vào một nụ cười lạnh quỷ dị.
Lúc Tiêu Dịch trở lại Thẩm trạch cũng không thấy bóng dáng của Tiểu Biểu Muội, Cầu Dũng thao thao bất tuyệt nói một lần chuyện hôm nay Dục Ca Nhi bị người bắt nạt, mà biểu tiểu thư và Trụy Nhi ôm Dục Ca Nhi đến đại phu này bó thuốc rồi. Tiêu Dịch lạnh giọng gật đầu một, nam tử hán bị chút vết thương nhỏ không coi vào đâu, kêu Cầu Dũng đến thư phòng thảo luận sự tình.
Cầu Dũng đầu gỗ, không biết trong lòng Tướng quân rốt cuộc nghĩ như thế nào, hắn trực tiếp hỏi: "Tướng quân, hôm nay giặc cướp chạy trốn tới Hàng Châu ẩn nấp, thủ hạ đắc lực của chúng ta cũng đều ở lại Hoài Châu bị Triệu Đô đốc trông coi, phải trừ phiến loạn như thế nào?"
Tiêu Dịch cười lạnh, "Trước không diệt hai con hồ ly họ Triệu này, sao có thể tiêu diệt hết?"
Cầu Dũng vẫn là biết đến hai lão hồ ly kia, Triệu Đô đốc và Tri Huyện Hàng Châu Triệu Thời Hưng kia là quan hệ chú cháu. Nếu Triệu Đô đốc bao che giặc cướp ở Hoài Châu, vậy bọn họ chạy trốn đến Hàng Châu lập tức im hơi lặng tiếng, nhất định cũng có tay che giấu của Triệu Tri huyện, sợ là Tướng quân muốn chém bàn tay gây tội ác này.
Nhưng Cầu Dũng tỏ ra không hiểu vì sao Tướng quân không bắt Triệu Đô đốc ở Hoài Châu, lại nhất định chạy tới Hàng Châu, may mắn đần thì đần, đổ toàn bộ nghi vấn trong lòng ra một mạch.
Tiêu Dịch chỉ đơn giản gợi ý mấy câu, có ba nguyên nhân hắn lại tới Hàng Châu trừ phiến loạn. Thứ nhất Triệu Đô đốc kia là lão hồ ly, Tiêu Dịch cảm thấy từ chỗ kia tìm ra nhược điểm gì đó hẳn là không dễ, cũng không muốn ở Hoài Châu mà hao phí thời gian. Nhưng Triệu Thời Hưng lại khác biệt, không chỉ có quan chức bình thường, làm việc cũng không nhạy bén bằng thúc thúc của hắn, bắt tay từ chỗ của hắn lại đào ra chứng cớ Triệu Đô đốc cấu kết đạo tặc, ngược lại dễ dàng hơn nhiều. Thứ hai nếu đám đạo phỉ cướp bóc gạo cống kia thật sự là người Hung Nô, lần này chưa từng rơi xuống chỗ tốt, nhất định sẽ tiếp xúc bàn bạc với người giật dây phía sau đó. Ngược lại, hắn muốn nhìn một chút có thể bắt được đầu mối gì. Thứ ba chính là ân oán cá nhân của hắn, tên cầm thú Triệu Tri huyện này, hắn không tự tay giải quyết làm sao có thể tiêu tan lệ khí trong lòng.
Về phần trong miệng Lãnh Thanh Ngọc muốn để cho Thẩm Họa làm ra lựa chọn, Tiêu Dịch không để ý lắm. Sau khi Tạ gia bị chém đầu, hắn cũng chưa từng từ bỏ tìm kiếm Tạ nhị tiểu thư, cũng chính là Họa Nhi nàng. Một khi có tin tức quan trọng, Tiêu Dịch nhất định sẽ lặng lẽ đi tới Giang Nam từ biên thành Nam Cương, mà lại biết được sau khi Tam Cô mẫu gả tới Hàng Châu qua đời có để lại một nữ cô nhi, mỗi khi đến ngày giỗ hắn bèn bảo người để lại đầy đủ tiền bạc cho nữ cô nhi này ở trước mộ phần.
Chỉ là không ngờ Thẩm Họa lại là người hắn vẫn muốn tìm, khi thám tử đảm nhiệm xác thực nói cho mình thì hắn lại còn có chút không thể tin. Từ nhỏ tính tình Tiêu Dịch đã cô độc, người thích để ý cũng không nhiều lắm, thái tử là người thứ nhất, Thẩm Họa cũng là thứ hai.
Khi đó Họa Nhi còn là một đứa con nít, Tạ phủ mời người Tiêu gia làm khách, lão tổ tông bèn dẫn hắn đi. Tạ đại nhân và Tạ phu nhân ôm nữ nhi như thủy tinh ra ngoài, lúc ấy Tiêu Dịch cũng không nhìn nhiều. Chỉ là mọi người hò hét ầm ỉ để bé gái chọn đồ vật đoán tương lai, hắn bèn đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, Họa Nhi của hắn không bắt son phấn, không cầm bút mực sách vở, lại là bắt vạt áo của hắn, làm thế nào cũng không chịu buông tay. Người khác vừa đụng vào nàng bèn cong cái miệng nhỏ nhắn hồng hào gào khóc, vừa buông lỏng bèn lập tức khanh khách vui sướng cười về phía hắn. Nếu không thể bỏ mặc, lão tổ tông bèn để cho hắn ôm bé gái đưa về phòng ngủ cho bà vú.
Thật ra thì Tiêu Dịch rất thích cảm giác Họa Nhi lệ thuộc vào mình, lão tổ tông nói câu nói đùa muốn cưới Họa Nhi làm cháu dâu kia, ngay lúc đó Tiêu Dịch cũng yên lặng ghi tạc trong lòng. Sau đó hắn dần dần lớn lên, Họa Nhi nàng cũng dần dần lớn lên, người khác đều nói Nhị cô nương Tạ gia chính là cái đuôi nhỏ của Tiêu Dịch, đi nơi nào đến nơi đâu, hai cái chân nhỏ núc ních thường thường treo trên người Tiêu Dịch thân mật hôn hắn kêu ca ca.
Tiêu Dịch cũng rất là sủng ái nàng, lúc hai nhà đều cảm thấy nên định thông gia từ bé, vậy mà Nhị cô nương Tạ gia bốn tuổi đã bị người buôn lậu ôm đi vào tiết hoa đăng, lại không tìm được tung tích.
Sau đó biết Thẩm Họa chính là cái đuôi nhỏ của hắn thì Tiêu Dịch đã thành Diêm Vương mặt lạnh trong mắt người khác, trên người xơ xác tiêu điều đang nồng. Mặc dù hắn vui mừng nhưng cũng thấp thỏm gặp mặt Thẩm Họa, bèn ở lại Hàng Châu ở một khoảng thời gian, núp trong bóng tối quan sát từng cử động của Thẩm Họa. Nàng thích hát điệu hát dân gian, thích nằm ở trên ghế xích đu đọc sách dưới ánh mặt trời, còn thích ăn quả đào lớn trong veo như nước.
Mặc dù thành nữ cô nhi, vẫn sống lạc quan mà thoải mái, Tiêu Dịch lại càng không muốn quấy rầy cuộc sống của Thẩm Họa. Nếu để cho nàng biết nàng là nữ nhi Tạ gia, sẽ phải gánh vác bao nhiêu đau khổ, lại chịu đả kích phụ mẫu đều mất một lần nữa? Không bằng cứ để cho cuộc sống của nàng bình thường như vậy.
Tiêu Dịch vốn định hộ tống nàng tế bái xong cha mẹ rồi rời đi, nhưng không ngờ nàng lại gặp phải Sơn Phỉ, chỉ đành phải lộ diện. Sau đó hoàng thượng cho đòi hắn, chờ Tiêu Dịch hết bận, thám tử ở Giang Nam lại hồi báo hằng ngày của Thẩm Họa thì mới biết nàng bị Hầu phủ đón đến trong kinh.
"Tướng quân, biểu tiểu thư và tiểu công tử của chúng ta trở lại." Cầu Dũng nghe được tiếng vui mừng nói một câu.
Khóe miệng Tiêu Dịch thoáng cong lên cưng chiều, cái đuôi nhỏ của hắn trở lại rồi, mặc dù không thích quấn quít lấy hắn nhưng cũng không quan trọng, vậy hắn bèn làm cái đuôi to của nàng, quấn quít lấy nàng. Tiêu Dịch nhanh nhẹn đứng dậy, bước ra khỏi thư phòng, nhìn một chút Tiểu Biểu Muội của hắn một khắc không thấy đã thật nhớ nhung.
"Họa Nhi." Tiêu Dịch dịu dàng hô một tiếng.
Thẩm Họa lại ôm Dục Ca Nhi ngủ say liền cũng không thèm để ý lướt qua từ bên cạnh hắn. Tiêu Dịch vội đuổi theo, ai ngờ Thẩm Họa lại trực tiếp chắn ngang cửa, ngăn cản hắn ở bên ngoài.
Tiêu Dịch đứng ở ngoài cửa đột nhiên vẻ mặt lạnh xuống, sắc mặt cực kỳ kém, đang êm đẹp tức giận với mình cái gì chứ?