Thẩm Họa cũng không có cố ý trang điểm, nàng mặc một bộ áo váy Mộc Lan xanh thanh nhã, trên đầu tùy ý vấn một búi tóc lõng lẽo, cài nghiêng một cây trâm hoa mai bạch ngọc, hiện ra mấy phần tùy ý. Mặc dù không thoa phấn vẽ mày, đôi môi cũng không tô mà đỏ, da trắng thắng tuyết, tóc mai như mây. Ba ngàn tóc đen như gấm vóc xõa ở đầu vai, một đôi lông mày kẻ đen tựa như trăng rằm, giữa lông mày lại nhuộm một thoáng điềm tĩnh không tranh quyền thế.
Công chúa Tương Vân cười ngồi xuống, "Hôm nay, Bản cung mời các ngươi đến tụ họp một lúc, thế nào cũng phải tận hứng mới được. Hồ Ôn Tuyền trong hành cung Quỳnh Sơn không ít, nổi tiếng nhất chính là Phù Dung trì mà Dương quý phi đã từng dùng, vốn là chỉ cho phép nữ quyến hoàng gia vào, Bổn cung lại không thể hưởng riêng mình. Một lát chúng ta tới chơi trò đánh trống truyền hoa, hoa này rơi vào trong tay ai, người đó sẽ có thể vào Phù Dung trì ngâm suối nước nóng." Lúc Tương Vân nói chuyện ánh mắt vô tình hay cố ý mơ hồ quét qua trên người Thẩm Họa, tràn đầy ý lạnh lòng ghen tỵ nóng bỏng.
Quận chúa Bình Nam tao nhã ngồi xếp bằng ở bàn trà bên cạnh, cầm ly trà lên từ từ uống vào, rất là hài lòng kết quả bây giờ, Tống Lang vừa ý nữ tử dân thường này,.
Phía dưới, các vị quý nữ nghe công chúa nói như vậy đều là vui mừng, nghe nói nước của Phù Dung trì này rất là thần kỳ, chỉ ngâm một lần là da thịt có thể trắng noãn trên ba ngày, cho nên trong lòng lén lút cũng tính toán cố gáng nắm chặt cơ hội lần này. Duy chỉ có Thẩm Họa cực kỳ không để bụng, còn bị Tiêu Tĩnh Mẫn bên cạnh không vui chỉ trích, tẩu tẩu là đồ vô dụng không nâng lên được.
Thẩm Họa dở khóc dở cười đối với tố cáo của Tiêu Tam, vẻ mặt lại vẫn nhàn nhạt như cũ. Nàng vốn cũng không nghĩ đến, còn trông cậy vào nàng có thể hăng hái nhiều bao nhiêu. Cho nên khi trò chơi đánh trống truyền hoa mới bắt đầu, Thẩm Họa bắt được hoa cầu cũng rất nhanh chóng ném cho người kế tiếp. Thế nhưng tiếng trống vang lên lại vang, chính là không ngừng, thùng thùng thùng không ngừng quấy nhiễu lòng người bứt rứt. Đợi một vòng, lại đến phiên trong tay Thẩm Họa, tiếng trống rốt cuộc im bặt.
Quận chúa Bình Nam lập tức thu hồi ánh mắt ý bảo cung nữ gõ trống dừng lại, ngay sau đó nhìn về công chúa Tương Vân, ánh mắt hai người va chạm, âm thầm nở nụ cười.
Thẩm Họa cầm hoa cầu còn có chút ngạc nhiên, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm hoa tươi ghim thành vật hình tròn, đáy mắt dâng lên vẻ cảnh giác mơ hồ. Đây cũng quá trùng hợp, trong danh sách đến hành cung có nàng, người thắng đánh trống truyền hoa là nàng, vận khí của nàng không khỏi lộ vẻ quá tốt rồi.
Có điều, Thẩm Họa vẫn là đứng dậy cám ơn công chúa Tương Vân, đang định há mồm từ chối nhún nhường cơ hội cho quý nữ khác. Quận chúa Bình Nam lại cắt đứt lời Thẩm Họa nói, trực tiếp nói với công chúa có chuyện quan trọng muốn rời tiệc. Ngược lại hệt như là vì cực kỳ nhạy cảm thân phận phu nhân Tướng quân tương lai của Thẩm Họa, công chúa không muốn nhiều lời mới rời chỗ.
Lần này Thẩm Họa bị không trâu bắt chó đi cày, không đi cũng phải đi, chỉ thấy ánh mắt của mọi người có hâm mộ, có chúc mừng, cũng có tràn đầy khinh thường.
Bữa tiệc vừa tan, trở về nơi ở, Mộc Quỳ đưa khăn tay tới, lại thấy vẻ mặt nàng có chút không đúng, bèn vội vàng hỏi thăm, "Biểu tiểu thư, ngài sao rồi?"
Thẩm Họa khoát khoát tay, nói chuyện đánh trống truyền hoa nàng được hoa cầu, Mộc Quỳ lại vui mừng, "Biểu tiểu thư, vận may của ngài thật tốt. Em cũng từng nghe Quý phi kia đã từng dùng Phù Dung trì có thể so với Dao Trì, coi như cành hoa khô tàn ném vào cũng có thể thay đổi hồi sinh một lần nữa, xuân ý dào dạt đấy."
Thẩm Họa âm thầm co rúm khóe miệng, truyền thuyết này cũng quá khoa trương, không biết là vận may tốt thật, hay là người khác chế tạo vận may cho nàng, một lát phải cẩn thận khắp nơi. Nếu mà cố ý không đi cũng có chút không nói được, chẳng phải là khiến các quý nữ kia uổng phí mất đi cơ hội càng dấy lên lòng nhiều chuyện, còn sẽ rơi xuống lí do thoái thác bất kính.
Công chúa Tương Vân nghĩ chu đáo, còn đặc biệt phái cung nữ đón nàng đến Phù Dung trì ngâm suối nước nóng. Cung nữ chỉ nói Phù Dung trì này là nơi quý giá, không cho nha hoàn bên cạnh Thẩm Họa đi theo, tránh cho dơ bẩn Thánh Địa. Mộc Quỳ đã được tướng quân dặn dò, tới hành cung nhất định phải bảo vệ biểu tiểu thư một tấc cũng không rời, dĩ nhiên là không chịu, còn tranh cãi mấy câu với cung nữ này.
"Được rồi, Mộc Quỳ. Em tạm thời ở lại nơi này trước!" Thẩm Họa cuối cùng dặn dò, cũng khẽ khàng nhỏ giọng dặn dò với nàng, "Nếu ta đi một canh giờ vẫn chưa trở lại, em phải đi thông báo Tiêu Tam tiểu thư tới tìm ta."
Mộc Quỳ luôn luôn cơ trí, trong nháy mắt bèn hiểu ý của biểu tiểu thư, nhưng sau khi Thẩm Họa rời đi không lâu, Mộc Quỳ vẫn không ngồi yên. Nàng có chút bản lĩnh, định len lén đi bảo vệ biểu tiểu thư, nhưng bên ngoài lại có thị vệ đến, cứ ngăn cản đường đi của nàng. Mới vừa rồi còn vui mừng thay biểu tiểu thư có thể được đến Phù Dung trì, hiện tại trên mặt Mộc Quỳ đã bắt đầu tràn lan lòng lo lắng sợ hãi. Chỉ có công chúa có thể điều động thị vệ, vì sao phải bao vây một tiểu nha hoàn như nàng, chỉ có thể là sợ nàng báo tin.
Chẳng lẽ biểu tiểu thư có...... Nguy hiểm!
......
Sát vách cách Phù Dung trì không xa, trong một hồ bạch ngọc xây thành tinh xảo, công chúa Tương Vân và quận chúa Bình Nam hài lòng dựa vào bên cạnh ao ngọc điêu. Nước rất nóng, bên trong rải đủ loại cánh hoa mùi thơm mê người, nhuốm sắc mặt hai người vốn là trắng nõn, ửng lên sắc hồng.
Công chúa Tương Vân vẫn có vẻ hơi tâm thần không yên, đôi mắt quận chúa Bình Nam nheo lại từ từ mở ra, trên mặt nổi lên ý cười, "Công chúa yên tâm, một lát chuyện kia tất nhiên truyền ra mọi người đều biết. Nàng ta không còn trong sạch, Tiêu tướng quân còn có thể cưới một nữ nhân không sạch sẽ như vậy? Cháu dâu của Hầu phủ Tiêu thị bị thị vệ làm bẩn thân thể, chỉ sợ Tiêu lão thái quân cũng không có cách nào tiếp nhận nhỉ."
Nàng chợt lật người, thân thể cợt nhã chập chờn đến bên cạnh công chúa Tương Vân, chung quanh đường nước gợn sóng, cánh hoa tản ra, một mùi thơm càng thêm nồng nặc. Quận chúa Bình Nam vịn bả vai Tương Vân, "Công chúa chỉ coi yên tâm chờ, Tiêu tướng quân là của ngươi." Lời nói của nàng êm ái, hệt như có một loại giọng điệu đầu độc.
Công chúa Tương Vân ngẩng cằm cao ngạo lên, [email protected]#d#l#q#[email protected] làm như kiên định đối với quận chúa Bình Nam, cũng giống như đối với mình nói, "Tiêu tướng quân chỉ có thể là của Bổn cung."
Hôm đó, quận chúa Bình Nam bảo Trương ngự y kê đơn thuốc cho công chúa thực ra là một Bí Dược tình dục cung đình tiền triều. Hậu cung tiền triều từng có phi tử bị lạnh nhạt vì lấy được ân sủng của Thánh thượng bèn sử dùng Bí Dược này. Chỉ cần bôi một loại huân hương đặc chế lên trên người, lại cho hoàng thượng uống Bí Dược này, thì có thể dẫn tới hoàng thượng không nhịn được máu nóng sục sôi bị huân hương hấp dẫn, có được ân sủng, lại không dễ bị người phát hiện. Có điều người luôn có lòng tham, phi tử này tự cảm thấy ân sủng không đủ, cho hắn thuốc nặng. Hoàng thượng điên cuồng lao tới, làm một ngày một đêm, hai người đều là vì vậy bỏ mạng. Chuyện bê bối cung đình tiền triều này tự nhiên sẽ không ghi vào sử sách, mà Bí Dược kia cũng bị niêm phong cất vào kho, thiếu chút nữa thất truyền, may mà bị nàng tìm ra.
Mà bây giờ trong Phù Dung trì chính là rắc huân hương đặc chế, chỉ có dính thân thể người mới có thể tỏa ra mùi thơm đặc biệt. Mà thị vệ Ngự Lâm quân giữ cửa ở ngoài tường, hôm qua đều đã bị hạ thuốc nặng này, một lát Thẩm Họa vào hồ nhất định sẽ dẫn tới bọn họ điên cuồng lao đến. Đến lúc đó, cả đám nữ quyến bọn họ ai cũng không ngăn được.
Nơi này yên lặng, chờ lúc nghe được tiếng động, sợ rằng người đã bị đè xuống đất mất trong sạch, bọn họ lại kêu người cùng nhau thưởng thức tỉ mỉ tướng quyến rũ của kẻ dụ dỗ kia. Những thị vệ kia tất nhiên nằm sấp ở trên người trắng loá của phu nhân đại tướng quân tương lai, điên cuồng nhúc nhích giống như con sâu vậy, còn là một con sâu không ngừng.
Nghĩ tới một vài hình ảnh như vậy, quận chúa Bình Nam bèn không nhịn được kích động, chỉ tiếc Tống lang của nàng không thấy được. Không sao, nàng sẽ miêu tả từng chữ từng câu cho hắn nghe, mãi đến tận lúc hắn nghe đến trở nên chán ghét, không nhớ nổi bạn đồng môn này nữa mới được.
Về phần công chúa Tương Vân này cũng chỉ là con cờ mà nàng lợi dụng, là Tống Tử Quận chế tạo tin đồn cho nàng. Tướng mạo nàng thường thường lại đã hơn ba mươi tuổi, làm sao có thể khiến cho nam nhân nhớ mãi không quên. Chẳng qua đều là vì mê hoặc công chúa Tương Vân, lại mua chuộc một vị ma ma trong cung tiến cử.
Công chúa Tương Vân đã mắc câu, không nhịn được tìm tới cầu xin sự trợ giúp của nàng. Nàng tiếp cận bản thân nàng ta chính là vì thay Tống lang hạ độc cho hoàng thượng. Có điều, lúc đầu công chúa Tương Vân này ỷ mình thanh cao, không thích dùng loại thủ đoạn không thể gặp người này đi tranh thủ nam nhân. Quận chúa Bình Nam bèn làm vui lòng, ra một vài chủ ý tao nhã cho nàng ta, công chúa này lại thật sự trung thực nghe lời.
Nàng chê cười, bây giờ không phải là cũng dùng? Còn cứ giả vờ công chúa tao nhã cái gì.
Hành cung vốn không có nhiều thị vệ Ngự lâm lắm, mấy kẻ canh giữ ở bên ngoài hồ đều là tinh binh. Quả nhiên dược hiệu kia nổi lên, mấy thị vệ Ngự lâm bắt đầu ứa ra mồ hôi trán, sắc mặt ửng hồng, không nhịn được tùy tiện nới cổ áo, có kẻ dược lực dâng lên toàn bộ, dưới quần đã sưng thành lều vải lớn, đã sớm mất lý trí xông tới phía mùi thơm đặc biệt mê người kia. Thị vệ khác cũng đang bị dược lực hành hạ, đâu còn có thể trông coi những người khác, từng kẻ một điên cuồng liều mạng tràn vào trong hồ.
Trong Phù Dung trì cách đó không xa đột nhiên truyền ra một tiếng kêu sợ hãi.....