• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Dịch thu xếp xong Thẩm Họa và Dục Ca Nhi ở trạm dịch, nhớ tới cậu nhóc ở đây, rốt cuộc nhịn xuống một bầu máu nóng không trêu chọc quá giới hạn một chút, sau khi ra khỏi phòng, Cầu Dũng nhỏ giọng thúc giục.
Thư phòng trạm dịch, Tiêu Dịch và Cầu Dũng một trước một sau tiến vào, bên trong tiếng người náo nhiệt lúc đầu dừng lại trong nháy mắt, sau đó là càng nhiệt liệt tranh luận. Lần trừ phiến loạn này của Tiêu tướng quân cũng không tính thành công, hoặc là nói, vốn thắng lợi sắp tới, nhưng bởi vì chuyện riêng suýt nữa thất bại trong gang tấc, việc này cũng làm cho người ta không thoải mái.
Trong một đám người, mấy tên tuổi tác lớn hơn trầm mặc, trong mắt lại lóe mấy phần hả hê, chỉ chờ làm khó dễ, Tiêu Dịch vì việc tư phụ lòng hoàng mệnh, đến lúc đó liên hợp và dâng biểu tấu thư tới hoàng thượng bẩm rõ chuyện này, người trẻ tuổi rất có cuồng vọng.
Một kẻ mãng phu như Cầu Dũng cũng có thể nhìn ra, giận đến mức bèn rút kiếm đánh nhau với bọn họ tại chỗ. Tướng quân sắp xếp rõ ràng là không có sơ hở nào, nếu dựa theo kế hoạch, không nói có thể bắt được toàn bộ tại chỗ, ít nhất là đầu lĩnh tội phạm không chạy thoát được. Giờ thì tốt rồi, cũng bởi vì Triệu Đô đốc này không có chương pháp chỉ huy gì, kẻ cướp chạy trốn lần nữa. Nhưng vẫn là Tướng quân anh minh, tìm ra chỗ ẩn thân của tội phạm, Cầu Dũng không bắt được người trực tiếp đi qua bứng hang ổ của bọn họ, còn đoạt trở lại rất nhiều gạo cống của thôn trang bị cướp đoạt.
Phía dưới tranh cãi quyết liệt như thế, Tiêu tướng quân lại hoàn toàn giống như không quan tâm bọn họ đang cãi cọ cái gì. Cầu Dũng nhiều lần khẩn cầu Tướng quân làm quyết định, nhưng Tiêu Dịch lại không nghe vào, từ bên cửa sổ thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói: "Nói cái gì, lặp lại lần nữa."
Đang chờ Tướng quân dặn dò, Cầu Dũng nghe nói như thế hơi sững sờ, hắn không có cong cong quẹo quẹo nhiều như vậy, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm chủ nhân của mình như vậy.
Khóe miệng Triệu Đô đốc chợt nghiêng, "Nếu mà Tướng quân nhớ người khác, không bằng đi trước xem một chút, bọn ta cũng thuận tiện sớm ngày về nhà đoàn tụ với thê nhi." Mấy tướng lĩnh ở dưới nghe xong ầm ầm cười ha hả. Loại hán tử chỉ là đầu óc thô như Cầu Dũng cũng nghe ra được, mấy người này là đang cười nhạo Tiêu tướng quân nhà hắn nhi nữ tình trường.
"Các ngươi......" Cầu Dũng đang muốn thay Tiêu tướng quân đòi lại mặt mũi, ai ngờ Tướng quân mình lại hệt như thuận nước đẩy thuyền đáp lời được. Cầu Dũng sững sờ tại chỗ, hôm nay thật sự là bảy lỗ bốc khói (chuyện lạ có thiệt) rồi.
Lúc này, giai nhân cũng vừa vặn ở ngoài thư phòng gõ cửa, Tiêu Dịch vội vàng bảo người ta để đi vào. Thẩm Họa thay giặt quần áo toàn thân, bưng khay chầm chậm tới. Nàng mặc một bộ quần áo lụa mỏng màu vàng hơi đỏ thêu hoa ngọc trâm, lay động theo bước chân, cả người tản ra mùi thơm thanh nhã. Mày như thuý ngọc (ngọc bích), một đôi mắt thật to sóng nước mênh mông. Thấy được hình như thư phòng có rất nhiều hán tử thô lỗ, khuôn mặt nàng không khỏi thẹn thùng, còn trốn tránh về phía Tiêu Dịch trước mặt, một bộ dáng tiểu nữ nhân vừa thấy đã thương.
Đôi mắt mấy người nhất thời đều nhìn ngây ngẩn, thật là giống như mỹ nhân Cửu Thiên huyền nữ. Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không trách được Tiêu tướng quân quan tâm như thế, bỏ xuống kế lớn trừ phiến loạn đi cứu người, báu vật thế gian khó được, nếu trở thành của người khác quả thật là đáng tiếc.
Tiêu tướng quân nhìn mặt mày người trước mặt cũng trở nên nhu hòa trong nháy mắt, nơi nào còn là Tướng quân mặt lạnh sát phạt quyết đoán trong mắt người khác. Triệu Đô đốc hết sức thức thời dẫn theo thuộc hạ cáo từ, trong mi mắt ẩn chứa mấy phần khinh thường.
Vừa ra tới đã có người ân cần tiến lên, "Đô đốc cứ yên tâm đi, thuộc hạ thấy Tiêu tướng quân đây là đi vào hương dịu dàng không ra được."
"Đúng vậy, dù sao tuổi còn trẻ, không ra thể thống gì." Có người phụ họa theo.
Triệu Đô đốc lại thu lại vẻ mặt, thái độ lười biếng mới vừa rồi đều bị một vẻ mặt khôn khéo xóa đi, "Còn không thể phớt lờ, lại nhìn một chút." Hắn đột nhiên dặn dò nói với một người trong đó: "Chỗ ẩn náu của bọn họ bị Tiêu Dịch bứng rồi, Hoài Châu đã không thể đợi tiếp nữa, thông báo bọn họ lập tức ngồi thuyền đi Khúc Thủy đến Hàng Châu ẩn núp một thời gian, tránh cho để Tiêu Dịch phát hiện đầu mối."
Mà trong thư phòng bên này, dáng vẻ tiểu nữ nhân trên người Thẩm Họa cũng biến mất hầu như không còn, thối lui sang một bên. Tiêu tướng quân mở bản đồ ra lần nữa, trầm giọng nói: "Cầu Dũng, ngươi đã có thể sắp xếp thám tử đi Hàng Châu truy tìm tung tích của tội phạm."
Lúc này, Cầu Dũng mới thấy rõ ràng là tướng quân đang chơi thủ thuật che mắt với bọn hắn, vỗ đầu một. Mới vừa rồi vẫn còn đang nhìn lên nhìn xuống đánh giá biểu muội quyến rũ Tướng quân suýt nữa hỏng chuyện, trong lòng còn có chút oán giận, vào lúc này hiểu rõ rồi thì ngay sau đó cũng có chút ngượng ngùng.
Sao Thẩm Họa lại không cảm giác được ánh mắt tức giận của Cầu Dũng nhìn mình kia, cũng rất là bất đắc dĩ. Còn không phải là tướng quân nhà hắn ở trên xe ngựa cầu xin nàng làm như vậy, nếu không nàng cũng không muốn đảm đương hồng nhan họa thủy này.
Cầu Dũng hiểu ý đồ của tướng quân, hán tử thô rất bộc trực, mau chóng nói xin lỗi với Thẩm Họa, "Thẩm cô nương, Cầu mỗ là một người thô lỗ, mới vừa rồi hiểu lầm, xin lỗi."
Thẩm Họa hết sức thản nhiên đáp lại bằng một mỉm cười, cũng đứng dậy, "Biểu ca và thuộc hạ thương lượng chuyện quan trọng, muội lui xuống trước."
"Họa Nhi tới đây cùng nhau nhìn một chút, không sao." Bộ dáng Tiêu Dịch hết sức tin tưởng nàng, để một nữ nhân dính vào loại quân cơ đại sự này, Cầu Dũng lại giật mình lần nữa.
"Họa Nhi quen thuộc đối với Giang Nam, muội hãy xem nếu lên đường từ nơi này, muốn tránh qua tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát tra xét, đi nơi nào sẽ tương đối an toàn." Tiêu Dịch chỉ vào bản đồ cho Thẩm Họa nhìn.
Thẩm Họa nhìn chằm chằm bản đồ nghiêm túc quan sát nửa ngày, ánh mắt sáng lên, "Đi nhánh Khúc Thủy này. Hàng năm đến thời gian này, Khúc Thủy thường xảy ra hạn hán úng lụt, đều sẽ gia tăng thêm nhân thủ cố gắng ở đập lớn, để chặn dòng nước thoát lũ, rơm trồng trọt được phòng ngừa ngập đồng ruộng, tất cả mọi người đang bận rộn chuyện nơi này, nhân thủ kiểm tra tự nhiên sẽ buông lỏng giảm rõ."
Ở trong ánh mắt khen ngợi của Tiêu tướng quân, Cầu Dũng đã biết Thẩm cô nương đã nói trúng, bèn lập tức nói: "Thuộc hạ hiểu rõ rồi, ta sẽ đi sắp xếp nhân thủ tăng cường kiểm tra Khúc Thủy ngay."
"Khoan đã, không cần làm như vậy, vẫn nghe theo sự dặn dò của ta phái thám tử đi Hàng Châu âm thầm thăm dò."
Cầu Dũng không hiểu, "Nhưng Tướng quân chúng ta biết rõ bọn họ sẽ đi Khúc Thủy, vì sao không ngăn cản bắt lấy?"
"Tung lưới này đi, cá còn chưa đủ làm sao thu lưới?" Tiêu Dịch chậm rãi phun ra một câu.
Hắn đã sớm phát hiện không được bình thường, năm đó Triệu Đô đốc thật là xông ngựa lên trước giết địch mới liều đến địa vị như vậy, người khôn khéo và nhạy bén thủ thành nhiều năm, nhưng không diệt được bọn tội phạm đơn độc này? Quá không thể tưởng tượng nổi rồi, trừ phi là...... Hắn ta vốn không muốn trừ phiến loạn, trải qua chuyện này, Tiêu Dịch càng thêm kết luận, hai người này chắc là có cấu kết.
Hơn nữa, lần trừ phiến loạn trước Cầu Dũng nói thẳng một kẻ cướp bị chém giết trong đó hết sức quen mặt. Tiêu Dịch bèn sai người vẽ ra chân dung, bảo Cầu Dũng lĩnh mệnh ở trong phòng nghiêm túc nghĩ, cho đến nghĩ ra được kẻ cướp này gặp phải ở nơi nào mới bằng lòng để cho bước ra cửa phòng.
Hán tử quân doanh, cả ngày không để cho đi trại lính thao luyện là có thể bức rứt chết, tóc Cầu Dũng cũng sắp rụng sạch, đêm hôm ấy quả nhiên bị buộc suy nghĩ ra. Đám người liều mạng này vốn là đám hải tặc từng ép buộc Tiêu đại tiểu thư hơn một năm trước kia. Năm đó đi cứu Tiêu đại tiểu thư, hắn đi tham gia một phần, cho nên nhớ kỹ một đợt ác chiến trên nước, đều là một đám kẻ ác giết người giết tới đỏ mắt.Hôm nay đổi trang phục và đạo cụ cả người, không cướp vàng bạc châu báu của thuyền hàng, hiện tại lại đóng vai kẻ cướp, bắt đầu cướp lương thực, gan lớn lạ kỳ.
Tĩnh Dư từng nói đám hải tặc kia có thể là người Hung Nô giả trang, chỉ là không ai coi trọng, cũng xem như Tiêu Tĩnh Dư nói lung tung một chút. Hôm nay ngẫm lại một chút, Tiêu Dịch mơ hồ cảm giác thấy trong này nhất định không đơn giản. Hoá trang tội phạm cướp gạo cống, hơn nữa binh khí, ngựa của bọn hắn, đều là đồ trang bị hoàn mỹ, đâu phải là người Hung Nô bình thường có thể mua được, có vài vũ khí sắt luyện đều là Thiền Vu của Hung Nô tiếp cận Đại Lương đổi lấy, nếu là bình dân Hung Nô, làm sao loại binh khí này lại là mọi nhân thủ đều dùng.
Phía sau màn nhất định sẽ có kẻ chủ mưu đang bày ra gì đó?
Tiêu Dịch nhạy bén cảm giác ra, bèn muốn cẩn thận thăm dò biết rõ một chút xíu. Người Hung Nô mạnh miệng, sau khi bắt được rất ít có thể cạy ra bí mật, chẳng bằng khiến cho buông lỏng cảnh giác như vậy. Hắn muốn xem thử bọn họ sẽ tiếp xúc với người nào? Bàn tay đen lớn nhất sau màn là ai? Người Hung Nô lại có âm mưu gì?
"A, vậy tướng quân, bọn ta cũng không làm gì cứ để cho chạy mất như vậy?"
Tiêu Dịch cười cười, "Đương nhiên là có chuyện phải làm?"
Cầu Dũng âm thầm chà sát tay chờ Tướng quân dặn dò làm một vố lớn.
"Đi quán rượu ngon nhất của Hoài Châu đặt một nhã gian."
Ở bên cạnh, Thẩm Họa nhìn vẻ mặt tức cười của Cầu Phó tướng miệng mở rộng có thể nuốt vào trứng vịt, có lẽ là không ngờ Tiêu tướng quân lại đột nhiên nói ra lời như vậy, âm thầm vụng trộm nở nụ cười.
Tiểu Kỳ Lân biết buổi tối sẽ đi quán rượu ăn vịt nướng, quả thật vui mừng bèn muốn nhảy đến trên người phụ thân, vui sướng hệt như con khỉ vậy.
Hoài Châu non xanh nước biếc, khí hậu dễ chịu, dân phong cũng thật là thuần phác, Tiêu Dịch đầu tiên là dẫn theo Thẩm Họa và Dục Ca đến trong chợ đi dạo chơi. Tiểu Kỳ Lân lôi kéo phụ thân và tiểu mẫu thân đi bộ loanh quanh, một lát mua tượng đất hình người, một lát ăn Quế Hoa Cao, chơi không còn biết trời đất.
Lúc lên đường, Thẩm Họa khoác một áo lụa mỏng màu xanh nhạt chắn gió, cài trên đầu là bông hoa hồng phấn lớn đẹp đẽ do Dục Ca leo cao hái xuống ở trạm dịch, vốn là vóc người cao gầy, ở trong Giang Nam khắp nơi đều loại mỹ nhân xinh xắn lanh lợi này thật là phát triển, phong cách lại có khác biệt lớn.
Giang Nam không thể so với trong kinh, các quý nữ cực kỳ chú trọng lễ nghi, thiếu nữ không lấy chồng đi ra ngoài tốt nhất là mặc áo choàng vào, mang theo mũ che mặt, che kín tướng mạo, tới Giang Nam cũng không có nhiều quy củ trói buộc như vậy.
Mỹ nhân như vậy đi ở trong chợ tự nhiên hấp dẫn ánh mắt không ít người, nhất là đám công tử ca trên đường hết sức yêu mến. Chỉ tiếc bên cạnh nữ tử lại có một vị nam tử cao lớn mà tuấn dật đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo như là chó sói lạnh lùng quét qua, khí thế phóng ra ngoài. Lúc đầu những ánh mắt không chút kiêng kỵ kia đã phần nhiều thu lại, hệt như trực giác bản năng, chỉ cảm thấy nam nhân này không chọc được cũng không chọc nổi.
Còn sót lại làm sao còn dám nhớ thương, chỉ nhìn nàng kia kéo tiểu công tử xinh đẹp bên cạnh, không ngừng hâm mộ cả nhà chói mắt này.
Trên chợ không chỉ có các loại ánh mắt hâm mộ, còn có ánh mắt giảo hoạt núp trong bóng tối nhìn chằm chằm từng cử động của bọn hắn. Tiêu Dịch vốn không để ý quá mức tới, chợt ôm lấy Dục Ca Nhi, kéo biểu muội, "Đến rồi."
Ba người vào quán rượu, hoàn cảnh nhã gian cực tốt, gió nhẹ tháng tám khẽ thổi trên mặt, hình như trong không khí ướt át còn mang theo từng chút say nồng.
Từng món ăn tinh sảo được mang lên, nhất là vịt nướng vàng óng ánh cuối cùng, thêm hiện ra một tầng sáng bóng dính ngấy mê người. Tiêu tướng quân không để cho tiểu nhị hầu hạ, tự mình lấy ra đao nhỏ cắt thịt từ trong khay, cắt một phần nhỏ cho Dục Ca Nhi.
"Phụ thân, Dục Ca Nhi muốn nho nhỏ." Tiểu Kỳ Lân liếm môi nói.
Tiêu Dịch cười một tiếng, "Được."
"Phụ thân, Dục Ca Nhi muốn thật mỏng."
"Dĩ nhiên có thể."
Thủ pháp cắt thịt của Tiêu Dịch hết sức thành thạo, rất nhanh đã làm xong một đĩa đưa cho nhi tử tham ăn của mình. Tiêu Dịch tự nhiên sẽ không quên tiểu biểu muội, cũng lần lượt đưa đĩa của nàng lại đây, tương tự bắt đầu cắt.
Mặt mày của Thẩm Họa đã sớm cười đến cong cong, ngày hôm nay tâm tình thật sự là hết sức vui vẻ, có lẽ...... Nguyên nhân là trở về quê nhà. Đẩy ra cửa sổ gỗ lầu hai, phía ngoài mặt trăng vừa lớn vừa sáng, ngôi sao cũng thế, Thẩm Họa không khỏi nghĩ tới khi đó ở trên nóc phòng phụ thân nói con trưởng thành chắc chắn sẽ có người bằng lòng hái sao cho con.
Trưởng thành rồi, nàng cũng biết không ai có thể hái được sao trời, lại có người bằng lòng nghiêm túc cắt vịt nướng cho ngươi. Trong lòng nàng ấm áp, tâm trạng giống như nhớ lại lúc còn nhỏ nằm ở trên nóc nhà cùng phụ thân ngắm những vì sao, cũng bắt chước Tiểu Kỳ Lân nói: "Biểu ca, muội cũng muốn nho nhỏ."
Tiêu Dịch không ngẩng đầu, nụ cười ở khóe môi càng cưng chiều hơn, "Được."
"Muội cũng muốn thật mỏng."
"Ừ." Tiêu Dịch nhìn biểu muội có chút không giống với bình thường, híp híp mắt, ý định chợt hơi động, dịu dàng trong giọng nói kia liền rỉ ra nghiêm túc từng chút một. "Chính là biểu muội muốn sao trên trời, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống cho muội."
Thẩm Họa ngẩn ra, bỗng dưng bình tĩnh ngắm nhìn nam nhân trước mặt, trong con ngươi đen nhánh chỉ phản chiếu ra bóng dáng của mình, giống như vực sâu hấp dẫn linh hồn. Đây chính là nam nhân bằng lòng hái sao cho nàng trong miệng phụ thân, gần trong gang tấc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK