Lão thái thái bị nàng ngửa mặt ngẩng đầu chợt kinh diễm trong chớp mắt, năm đó lần cuối cùng nàng tới trong phủ bái phỏng, mới hơn mười tuổi, bộ dáng cũng là dáng dấp phát triển. Nhưng tướng mạo dù khá hơn nữa, cũng không thể phá hủy tiền đồ của Tôn nhi họ, Thẩm gia chính là một bình nứt phiền phức. Hiện nay, Tôn nhi của bà ôi chao...... Thay vì chỉ có thể cưới được con gái nhà nông thô tục, không bằng cưới nữ cô nhi này cũng coi như giúp đỡ nhà bọn họ rồi.
Mà nay lại nhìn lên dung mạo đẹp đẽ của nữ cô nhi này, hình như so với nhìn thấy trước kia càng thêm động lòng người, bắt đầu trong lòng lão thái thái còn chán ghét ứng phó cuống cuồng, lúc này lại cũng cảm thấy hài lòng, cuối cùng như vậy cũng coi như là bắt ra được, có thể còn xinh đẹp hơn hơn nàng dâu mà nhi tử của Triệu Tri huyện cưới nhiều.
Lúc này bà mới quan sát tỉ mỉ, nếu không phải là dáng vẻ bề ngoài kia, những thứ khác đặt trong đám người đều cảm thấy quần áo bình thường, trước đó còn nghe lời đồng hương đồn đại nói là lên Kinh nương nhờ thân thích. Hôm nay xem ra thân thích kia chỉ sợ cũng xoàng xỉnh thôi, nhìn đây không có mấy đứa nha hoàn hầu hạ.
Đáy lòng vòng vo một lần, suy nghĩ không thể vì người ngoài nói, càng ngày càng cảm giác lần này mình tới đúng rồi. Rốt cuộc nói thế nào cũng là một nữ cô nhi, lại bị đuổi về, tôn tử của mình cũng coi như công tử trâm anh thế gia, chịu cưới nàng để nàng làm cháu dâu thì phải coi trọng rồi, vì vậy tư thế kia càng mạnh mẽ. Có điều, lão thái thái cũng là người sống nửa đời người, hàng xóm láng giềng cũng nhìn ngó, đương nhiên không chịu biểu lộ ra cõi lòng rõ ràng, ngược lại cười nói: "Năm đó lúc phụ thân ngươi còn sống đã định thông gia từ bé với Ân Nhi, thiếp canh cũng đã trao đổi. Dĩ nhiên là cháu dâu của ta."
Chuyện năm đó rất ít người biết, dù là hàng xóm láng giềng cũng không thể biết hôn phối các nhà, chẳng qua là lờ mờ có nghe qua chuyện như vậy, nhất thời cũng ầm ĩ không rõ thật giả. Có điều gương sáng trong lòng người vẫn là không ít, lão thái thái Hạ gia này thật sự là quá khôn khéo, tôn tử không được rồi mới nghĩ đến nữ cô nhi. Nhưng nếu là nghị hôn thành, thiếp canh cũng đã đến Quan Gia đóng dấu cùng nhau lưu giữ. Nếu mà nhà nào huỷ hôn không rõ không để ý tới, thì có thể kiện cầm thiếp canh đến chỗ Huyện lão gia, hoặc là cưỡng ép bắt lại, hoặc là từ hôn, bồi thường thêm gia tài nhằm tiêu tan tổn thất của nhà huỷ hôn kia.
Thẩm Họa nghe vậy nụ cười dừng một chút, "Thiếp canh gì? Thiếp canh của ta để ở bên người, làm sao lại đến trong tay lão thái thái."
Tào ma ma và lão thái thái chột dạ liếc nhau một, không ngờ tiểu cô nương mở miệng lại không chịu thừa nhận, mà đích xác năm đó thiếp canh kia cũng đã không biết ném ở ngóc ngách nào, nghĩ một nữ cô nhi mười tuổi cũng không thể vì hôn sự mà đánh trống kiện cáo, có xấu hổ hay không? Coi như tố cáo thì như thế nào? Hạ gia còn có thể sợ một đứa nhỏ mười tuổi?
Hạ lão phu nhân cười lạnh, chỉ chút tâm tư này của nàng, rất non nớt, còn dám giả bộ với lão bà tử, nhưng lão thái thái nói những lời này cũng không thích hợp.
Vì vậy Tào ma ma hiểu ngầm trong lòng, "Thẩm đại cô nương có thể là nhớ sai rồi, khi đó người còn nhỏ, không biết đại nhân thương lượng chuyện gì? Thiếp canh ở đây, chỉ là hôm nay ra ngoài thật sự là vội vàng, ma ma ta quên mang theo cho lão thái thái, chờ một chút ta sẽ đi lấy tới ngay bây giờ cho cô nương nhìn một chút."
Cùng với lời bà ta ra khỏi miệng bèn định rời đi, đến trong phủ tùy tiện lục một tờ thiếp canh ra, sửa lại tên, trở lại coi như các đồng hương sẽ nhìn kỹ, một hoàn chỉnh là gần đủ rồi. Lão thái thái là một người sĩ diện hảo, chỉ yêu cầu có lý. Nhưng chân mới vừa bước ra một bước, thị vệ đóng giả gã sai vặt sau lưng Thẩm Họa theo tiếng hành động tự nhiên ngăn người lại, vốn chính là người đi theo Tiêu Dịch, khí thế sát phạt cả người, bất thiện nhìn chằm chằm đoàn người.
Lúc này Tào ma ma sợ hết hồn, cũng không dám nhúc nhích.
Lão phu nhân đâu ngờ sẽ gặp bề dưới như vậy, lúc này cảm thấy thiếu nữ không biết suy xét, nhưng nhớ tới chuyện còn chưa ra khỏi miệng, cố kềm không sợ mở miệng hỏi, "Đại cô nương đây là ý gì? Không lẽ không muốn để cho Lão Bà Tử lấy thiếp canh cho người ta xem hay sao?"
Lời này là nhắm thẳng vào Thẩm Họa chột dạ, các đồng hương hình như cũng thấy chính là tình hình như vậy.
Thẩm Họa chớp chớp mắt vô tội, "Không có gì, chỉ là không muốn kẻ xấu trở về tùy ý lục thiếp canh đóng dấu đỏ để bắt nạt một nữ cô nhi như ta." Thẩm Họa nói năng vân đạm phong khinh (nhẹ như mây gió), không nhanh không chậm nói đến chuyện này, hình như cũng không để vào mắt đối với Hạ lão phu nhân nhô ra.
Phản ứng này khiến lão phu nhân cảm thấy rất chênh lệch, "Chuyện nghị hôn vẫn là lúc phụ thân ngươi còn sống đưa ra, năm đó con ta đồng ý, lão bà tử cũng đồng ý cảm thấy thế giao với Thẩm gia, chưa từng để ý xu thế suy sụp của Thẩm gia. Năm gần đây thân thể ta vẫn luôn không thoả mái lắm, chưa từng dành ra tinh lực dư thừa giúp đỡ để ý, nghĩ tới khiến ngươi thêm oán hận, nói lời rét lạnh như vậy. Năm nay thân thể lão bà tử mới vừa chuyển biến tốt lên, bèn vội vàng chạy tới Thẩm gia mấy phen, chỉ ngóng trông mau chóng đón ngươi vào phủ săn sóc, sống nửa đời người lại để cho tiểu cô nương bạc tình ý lạnh nói thành như vậy."
Hạ lão phu nhân che ngực ôi chao đau lòng kêu.
Vương thẩm rành rẽ chân tướng nhất, dứt khoát là quật lại. Nơi này có vài đồng hương là mua nhà mới, không biết tình trạng chân thật ở bên trong này, ngược lại nghiêng về một bên chỗ lão thái thái, chỉ chỉ chõ chõ nói Thẩm Họa. Bên cạnh, Trụy Nhi cũng tức giận càng hận không thể lập tức cầm cây chổi đến đuổi lão thái bà không biết xấu hổ kia đi.
Thẩm Họa nhẹ nhàng liếc qua một, nhưng khóe miệng lại nhếch lên châm chọc, khiến Hạ lão phu nhân có loại cảm giác mệt mỏi như một quyền đánh vào trên bông, trong lòng càng không thông khí. Lúc đang muốn nói tiếp, Thẩm Họa đột nhiên mở miệng, ánh mắt mỉm cười kia đến trước mặt lại hóa thành ý lạnh lùng nghiêm nghị đâm thẳng tới, "Lão thái thái nào có mặt mũi tới nói hôn ước với ta, phụ thân ta đã từng định thông gia từ bé với nhà các ngài, có điều đã sớm từ hôn rồi không phải sao."
"Hạ gia ngài nghị hôn không ít nhỉ, tìm thiếp canh gì, không bằng đến tìm bà mai hỏi một chút các ngài đi làm mối cho Hạ Thiên Ân mấy nhà thông gia. Bằng không, chúng ta hãy đi quan nha hỏi Triệu Tri huyện một câu, tôn nhi của ngươi là què chân như thế nào, còn không phải là nhớ tới nàng dâu nhà Tri Huyện. Nếu thật sự là đã đính hôn với Thẩm gia ta, làm như vậy lại là ý gì? Đó chính là bội bạc.""Ta lại muốn hỏi lão thái thái một chút. Ngài nói, Hạ gia và Thẩm gia là thế giao, lúc phụ mẫu ta bệnh nặng, tiểu nữ mười tuổi đến bái phỏng Hạ gia ngươi, ngài cũng chỉ cho mười lượng bạc đuổi ta đi. Ngược lại Hạ gia lụi bại năm đó, Thẩm gia ta cũng sảng khoái góp nửa tòa nhà để tiếp tế. Trong ngăn kéo phủ đầy bụi của Thẩm gia còn có sổ sách và một ít biên lai mượn đồ mức lớn hơn, mỗi khoản bạc ra cho Hạ gia ngài cũng đều ghi chép rõ ràng."
"Có cần lấy đưa lão thái thái nhớ lại rõ ràng hay không? Nhưng dù cho như thế, khi Thẩm gia ta không tốt chưa từng đến Hạ gia các người đòi hỏi chút tiền bạc này. Hôm nay, lão thái thái quở trách Thẩm gia ta suy sụp tinh thần, cũng không phải đều bị con sâu mọt lớn như Hạ gia các người cắn thành như vậy, quả nhiên là vô tình vô nghĩa."
Lão phu nhân bị nàng chợt làm khó dễ sửng sốt, ngay sau đó dâng lên căm giận ngút trời. Nha đầu này còn nhỏ tuổi sao dám nói với bà như vậy! Chỉ vào Thẩm Họa run run rẩy rẩy trách mắng, "Không coi bề trên ra gì, Thẩm gia còn là thư hương đại hộ, lại dạy ra một kẻ không biết lễ nghi quy củ như ngươi vậy, dưới suối vàng phụ mẫu ngươi nếu biết nên lo lắng đau lòng cỡ nào, không chừng sẽ tức giận nhảy ra từ trong mộ tổ dạy dỗ ngươi quy củ như thế nào."
Thẩm Họa nghe bà tổn hại phụ mẫu như vậy, càng thêm tức giận, cũng không khách sáo ác liệt nói: "Vậy cứ chờ lão thái thái đi xuống hỏi một chút phụ mẫu ta có phải bị chọc tức hay không?"
Tuy lời này của Thẩm Họa nói cực kỳ khó nghe, nhưng lời mới vừa rồi của lão thái thái càng quả thật không đúng mực. Người chết là lớn nhất, cũng không thể bàn luận, một lão thái thái sống hơn nửa đời người lại nói ra lời không có trình độ như vậy, thật là khiến mặt mũi người ta cực kỳ thẹn thùng.
Đồng hương vây xem cũng là thổn thức.
Mà mới vừa rồi, Hạ lão phu nhân bị Thẩm Họa chọc tức dữ dội, nhất thời bật thốt lên, vào lúc này tự biết đuối lý, chỉ có thể làm ra vẻ bị tức phát bệnh, ôi ôi lại kêu to lên, với tay mau để cho Tào ma ma đỡ. Thẩm Họa mắt lạnh nhìn bảo Trụy Nhi lấy hà bao ra, lấy mười lượng bạc không nhiều không ít từ bên trong, chính là chút bạc mà năm đó Hạ gia đuổi Thẩm gia về.
Nàng nhét bạc vào trong tay Tào ma ma, ý vị sâu xa nói: "Tào ma ma mau chóng cầm bạc đưa lão thái thái đến đại phu khám chỗ kia một chút, bởi vì tức giận này mà phải cõng qua ngược lại là lỗi của Thẩm Họa. Dầu gì, trên tổ tông hai nhà từng có giao tình, hôm nay phai nhạt, tiền này ta cũng đồng ý ra, không cần trả lại."
Trong miệng lão thái thái kêu, lỗ tai lại dựng lên, nghe lời này của Thẩm Họa thật sự muốn giận sôi lên, thiếu chút nữa cõng đi qua. Tào ma ma thấy lão thái thái thở hổn hển từng ngụm từng ngụm lại khác biệt với mới vừa rồi, trong lòng kinh hoảng, vội vàng đỡ người bèn rời đi.
Hạ lão phu nhân trở về trong phủ, nằm nửa đêm mới thuận khí được, trong miệng mắng Thẩm Họa đồ đĩ nhỏ nửa ngày, cho đến khi tôn tử được người đẩy xe lăn đi vào. Vẻ mặt Hạ Thiên Ân tối tăm, chắc đã nghe Tào ma ma nói chuyện ngày hôm nay.
Lão thái thái đau lòng tôn tử, dòng độc đinh của Hạ gia bà, từ nhỏ đã thông minh, diện mạo tuấn tú, là thanh niên tuấn tú lịch sự đầy hứa hẹn, tuổi còn nhỏ đã thi đậu Tiến Sĩ. Không biết thế nào, Hạ gia bọn họ chuyển từ Lĩnh Nam về nguyên quán đã gần như phân tán nền móng, cần gấp leo lên một nhà thông gia có quyền thế giúp Ân Nhi lót đường làm quan, vốn là đại tiểu thư Kỳ gia kia chính là ứng cử viên thích hợp, di mẫu của nàng lại là Tuyên vương phi.
Nếu mà Tuyên vương chịu viết phong thư tiến cử, Ân Nhi chắc chắn đường làm quan suông sẻ, có hi vọng vinh quang cửa nhà lần nữa. Vậy nên trong lòng Hạ lão phu nhân kêu gào một nỗi hận, cháu dâu bị người ta cướp, tôn tử lại bị Triệu Tri huyện lấy lý do tự dưng đánh cho thành người què, như thế chỉ có thể trông cậy vào tôn tử nhanh chóng thành thân sinh con cháu, sinh thời nói không chừng còn có thể thấy tằng tôn trưởng thành.
Trên mặt lão thái thái vừa thấy tôn tử mới hơi vặn vẹo ra một nụ cười, "Ân Nhi à, tổ mẫu sẽ lại chọn cho con một người càng tôn lên tâm ý. Thẩm gia kia coi như là thứ gì, tổ mẫu còn không lọt mắt nàng đâu, không bằng chọn cho ngươi mấy nha hoàn thị tì chải tóc trước."
Tay Hạ Thiên Ân cầm tay vịn bánh xe, siết chặt nổi lên gân xanh, lúc lâu mới hỏi: "Họa Nhi, nàng thật sự nói như vậy, không chịu gả vào Hạ gia ta?" Khi còn bé, hắn và Thẩm Họa đã từng chơi đùa, thật ra thì năm đó tổ mẫu bảo cưới đại tiểu thư Kỳ gia, hắn đã không muốn. Nhưng tổ mẫu khuyên bảo một phen, trong lòng Hạ Thiên Ân càng không muốn nữa, cũng cảm thấy con đường làm quan quan trọng. Lại nói một nữ cô nhi như Thẩm Họa, lại chưa tới tuổi cập kê, chờ đường đi của hắn thông thuận rồi, lại nạp làm thiếp thất thương yêu thật tốt chẳng phải càng tốt đẹp hơn. Vừa nghĩ tới vẻ ngoài của Thẩm Họa càng khuynh thành diễm lệ, thì trong lòng hắn chính là rối loạn tưng bừng và không cam lòng.
Thân thể Hạ Thiên Ân dựa vào xe lăn suy tư một phen, "Tổ mẫu, mấy ngày nữa người đến Thẩm trạch một chuyến nữa bồi tội với Họa Nhi, Tôn nhi muốn kết hôn với nàng."
Hạ lão phu nhân lập tức ngồi dậy từ trên giường, "Làm chi? Chẳng qua là một nữ cô nhi, cưới cái gì mà cưới, còn xúi quẩy đấy?"
"Tổ mẫu hãy uất ức thành toàn Tôn nhi đi." Hạ Thiên Ân nói hết sức thành khẩn.
"Nhưng hôm nay sợ là nàng quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với Hạ gia ta."
"Người chỉ cần đi cải thiện quan hệ tốt là được, tôn nhi có biện pháp để cho nàng gật đầu."
Hạ lão phu nhân nhìn tôn tử cố chấp như thế, chỉ là không có cách nào, lên tiếng chấp nhận trong lòng càng thêm đau đớn.