Dương Ngọc Lan lắc đầu. Tựa hồ thế lực của đối phương, làm bà vô cùng sợ hãi. Ngay cả nói cũng không dám nói.
“Hôm nay là mười lăm tháng tám, cậu trở về, tôi chiêu đãi cậu một miếng bánh trung thu.”
“Nếu cậu thật sự muốn ở lại, thì giúp tôi chăm sóc Tô Tô, đừng ra ngoài gây sự nữa.”
“Có một ngày nó có thể đứng lên, tôi sẽ để nó tiếp tục làm vợ cậu.”
“Nhưng hy vọng này rất xa vời, ngay cả tôi cũng không biết có ngày đó hay không……”
“Nếu cậu không làm được, ăn xong miếng bánh trung thu này rồi đi đi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
“Còn nữa, mạo danh tổng hội y học Vương Bá Niên để hù dọa viện trưởng một thành phố, loại chuyện này làm một lần có thể được, nhưng tôi tin bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện.”
“Không chỉ có cậu chịu thiệt, còn liên lụy đến chúng tôi.”
“Sau này đừng giở trò khôn vặt như vậy nữa.”
Bà ta không tin Tần Thiên có gì tài giỏi, có thể ra lệnh cho tổng hội y học Vương Bá Niên.
Tần Thiên muốn nói gì đó, bỗng dưng rầm một tiếng, cửa phòng bị đá văng.
Dương Ngọc Lan, nên trả tiền thuê nhà rồi!
“Ơ, trong nhà còn có một thằng đàn ông à!”
Tên tóc vàng cầm đầu, mang theo vài tên, nhe răng nhếch miệng xông vào.
Nhìn Tần Thiên, bọn họ nháy mắt ra hiệu.
“Dương Ngọc Lan, không ngờ bà đã lớn tuổi mà vẫn còn có thằng theo.”
“Xem ra là gừng càng già càng cay nha hahaha.”
Một đám người ầm ầm cười to.
Dương Ngọc Lan nghe được lời vô sỉ như thế, vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng.
Bà tức giận quát lên: “Tóc vàng, cậu không được nói hươu nói vượn!”
“Đây là Tần Thiên, là chồng của con gái tôi!”
“Chồng của con gái bà?” Tóc vàng nhìn Tô Tô ngồi trên xe lăn lại cười ha ha
“Họ Tần kia, vợ mày cũng không còn động đậy, có làm ăn gì được đâu chứ?”
Tần Thiên mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: “Mày tới thu tiền thuê nhà?”
“Mày muốn trả tiền thay cho bọn họ?” Hai mắt Tóc vàng sáng ngời.
Tần Thiên gật đầu: “Chúng ta ra ngoài nói.”
Tóc vàng nhe răng cười nói: “Tiểu tử, mày tốt nhất đừng qua mặt ông đây, bằng không ông sẽ đánh vỡ đầu chó của mày, sau đó bán vợ của mày đi.”
“Đi!”
“Mẹ, chăm sóc cho Tô Tô, con sẽ trở lại ngay.” Tần Thiên an ủi một câu, sau đó đi theo mấy tên vừa rồi tới bên ngoài một mảnh rừng cây nhỏ.
“Tô thiếu phân phó, tiền thuê nhà mấy năm nay cộng lại, tổng cộng năm mươi vạn.”
“Hôm nay nếu như không lấy được, thì các người phải cút ra ngoài!”
Tóc vàng nhe răng cười.
“Tô thiếu?”