Mục lục
Thần Vương Lệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu ẩn khí tức, ngay cả tôi cũng nhìn không thấu tu vi của cậu, cho nên cấp bậc của cậu hẳn là không thấp.

“Bởi vậy, tôi mới mời cậu tới chiến đường.”

“Sao cậu có thể gọi thẳng tên của Tiêu đại soái?!”

Tần Thiên cười nói: “Ông cũng là binh lính dưới tay Tiêu đại soái?”

Thiết Hùng nói: “Tôi chỉ hận mình không sinh sớm vài năm, không có cơ hội đi theo Tiêu đại soái. Lúc ngài ấy chấp chưởng bắc cảnh, tôi đã giải ngũ.”

“Nhưng thế thì sao?”

“Tiêu đại soái bảo vệ biên cương, khiến cho hung đồ ngoại vực không dám vượt biên ta nửa bước.”



“Ngài ấy bách chiến bách thắng, nguyên thủ quốc gia tự mình trao huân chương, có thể nói là chiến thần bất bại!”

“Tần Thiên, còn không mau cùng tôi cúi chào Tiêu đại soái!”

Thiết Hùng nói xong, đối với bức tượng điêu khắc, vô cùng uy nghiêm đưa tay lên trán kính lễ..

Tần Thiên gật đầu cười nói: “Tiêu Phá Hổ…..miễn cưỡng có thể gọi là bất bại chiến thần.”

“Thời gian của tôi có hạn, đừng nói nhảm. Lão tướng Thiết Hùng, hiện tại tôi truyền thụ cho ông bản cải tiến của Thất Thương Quyền, ông cần cố gắng luyện tập them mới có thể trị tận gốc vết thương cũ…”

Tần Thiên đang muốn dạy Thiết Hùng quyền pháp, không ngờ Thiết Hùng lại giận tím mặt.

Ông ta trợn mắt, lớn tiếng nói: “Cậu dám khinh thường Tiêu đại soái, chính là bất kính với toàn bộ Bắc cảnh!”

“Còn không mau quỳ xuống, dập đầu bồi tội với Tiêu đại soái!”

“Nếu không, cho dù tôi phát bệnh bỏ mình, cũng sẽ không theo cậu học quyền pháp!”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Bảo tôi quỳ xuống dập đầu với hắn, ông gọi điện thoại hỏi Tiêu Phá Hổ xem hắn có nhận nổi không.”

“Cậu nói cái gì?”

Thiết Hùng ngây người.

Bắc cảnh Tiêu đại soái, đó là chiến thần là binh vương trong lòng ông ta.

Lão tướng này, bình thường chỉ có thể cung phụng tượng, để biểu đạt thành ý kính ngưỡng.

Ngay cả gặp mặt cũng không có tư cách, làm sao biết được số điện thoại của Tiêu Phá Hổ?

Lại nói, điện thoại của Tiêu đại soái, là nói gọi là có thể gọi sao?

“Cậu đến tột cùng là ai?” Nhìn Tần Thiên, trong mắt Thiết Hùng lộ ra vẻ hoảng sợ kịch liệt.

Đúng lúc này, tiếng bước chân bên ngoài vang lên.

Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.

Thiết Hùng cả giận nói: “Không phải tôi đã nói, không cho phép kẻ nào tới quầy rầy hay sao!”

Ngoài cửa, truyền đến một thanh âm trầm thấp: “Cha, là con.”

“Có tin tức trọng đại cần bẩm báo, vô cùng khẩn cấp!”

Thiết Hùng nghi ngờ nhìn Tần Thiên một cái, lạnh lùng nói: “Tần tiên sinh, chờ tôi một lát.”

Ông ta mở cửa nhanh chân bước ra ngoài nhìn người trung niên trước mặt, tức giận nói: “Chuyện gì gấp như vậy?”

“Thiết Lâm Phong, uổng công anh lớn tuổi như vậy còn là thương hội hội trưởng, có thể đừng hấp tấp như vậy được không?”

Người đàn ông trung niên tên là Thiết Lâm Phong, là con trai thứ hai của Thiết Hùng, cũng là cha của Thiết Ngưng Sương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK