Mục lục
Thần Vương Lệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên là lễ vật tốt!

“Văn Thành, chuyện này làm xong cháu chính là đại công thần của Tô gia chúng ta!”

“Đến đây, gia gia kính cháu một chén!”

Dưới sự dẫn dắt của ông ta, tất cả mọi người đều nâng ly kính Tô Văn Thành một ly.

Trong mắt bọn họ, đã thấy được tiền tài cùng với các loại vinh hoa phú quý!

Không ai để ý đến Tần Thiên và Dương Ngọc Lan đang bị cô lập đứng ở đấy.

Giờ phút này, Dương Ngọc Lan xấu hổ không chịu nổi.



Bà thấp giọng oán giận Tần Thiên: “Cậu mạo danh hội trưởng Vương hù dọa Mã Dung, lần này thì tốt rồi, hội trưởng Vương muốn tới Long Giang, đến lúc đó khói làm sao bọc được lửa.”

Mà nghe được tin tức này, khóe miệng Tần Thiên nhếch lên, trong mắt hiện lên một nụ cười cổ quái.

Vương Bá Niên không được mình cho phép, đã đến Long Giang mở phân hội. Xem ra, là muốn tiền trảm hậu tấu.

Lão già này cũng thật là.

Lão già này vì nịnh bợ mình mà làm ra chuyện như vậy.

Nhưng mà suy nghĩ một hồi hắn đúng là tìm không ra Vương Bá Niên sai ở đâu.

Vương Bá Niên mặc dù là thủ hạ của hắn, nhưng lúc trước hắn đã nói qua sự việc của tổng hội y học hắn sẽ không quản.

Mặc cho Vương Bá Niên toàn quyền làm chủ.

Đến cũng tốt.

Nhìn cảnh tượng không khí vui mừng của Tô gia, một kế hoạch đã thành hình trong lòng Tần Thiên.

Tô Bắc Sơn sau khi kích động, thấy Tần Thiên trong tay vẫn cầm bút tích thật của Đường Bá Hổ, hắn chuyển đề tài, nói:

“Cậu có thể từ vỉa hè tìm được cho tôi một bức danh họa trân quý như này, tôi rất vui mừng.”

“Tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu, như vậy đi, để Văn Thành an bài cho cậu một chức vị ở công ty.”

“Cậu làm việc cho tốt, kiếm một phần tiền lương, cũng có thể thay mẹ vợ giảm bớt một chút gánh nặng.”

Ông ta cảm thấy, Tần Thiên không lập tức đem bức tranh tặng cho mình là đang muốn bàn điều kiện.

Tô Văn Thành lập tức hiểu dụng ý của Tô Bắc Sơn.

Vì danh họa, tạm thời ẩn nhẫn một chút thì có làm sao?

Anh ta cười lạnh nói: “Ông nội nói đúng.”

“Tần Thiên, mau đem bức tranh đưa cho ông nội. Chuyện cậu đắc tội với chó của tôi có thể tạm thời bỏ qua.”

“Xem anh có mấy phần sức lực, không bằng đến công ty tôi làm bảo vệ đi.”

“Bảo vệ khác một tháng tôi trả ba ngàn, tôi cho anh thêm năm trăm, mỗi tháng ba ngàn năm.”

“Làm tốt, còn có thể đề bạt anh làm đội trưởng, mua bảo hiểm cho anh.”

“Chờ khi công ty tôi đưa ra thị trường, không chừng còn có thể chia hoa hồng cho anh.”

Nghe xong lời này, hiện trường rất nhiều người đều cười vang lên, đây rõ ràng là đang chà đạp Tần Thiên.

“Họ Tần kia, chuyện tốt như vậy, cậu còn do dự cái gì? Còn không mau cám ơn Văn Thành thiếu gia!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK