Mục lục
Thần Vương Lệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, liền đưa tay tới định cướp xe lăn.

Dương Ngọc Lan phát hiện Tào Đức có ác ý, vội vàng kéo xe lăn che chở ra đằng sau, sau đó đẩy Tào Đức ra xa.

Thế nhưng dáng người Tào Đức cao lớn, tiện tay đẩy một cái, đẩy Dương Ngọc Lan ngã xuống đất.

Dương Ngọc Lan thân bất do kỷ không giữ được xe lăn trong tay, nên chiếc xe lăng không ngừng lao xuống bậc thang.

Cô gái ngồi trên xe lăn, sắp bị văng ra ngoài.

“Tô Tô!” Dương Ngọc Lan thét lên.

Người phụ nữ muốn xông tới cứu con gái. Ai ngờ dưới chân bị trẹo chưa kịp đứng lên lại lần nữa ngã nhào xuống sàn.

Vào thời khắc nguy cấp, một thân ảnh nhanh như chớp, đem cô gái sắp chạm xuống mặt đất ôm vào trong lòng

“Giỏi lắm! “Mọi người vây xem thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao vỗ tay.

Tần Thiên trợn tròn hai mắt!

Cảm nhận được cô gái trong ngực mình vô cùng mềm mại, khuôn mặt đờ đẫn không có ý thức, hắn cắn răng hỏi: “Tô tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”

“Cô vốn là hòn ngọc quý của Tô gia, là người đẹp của bệnh viện Long Giang, sao lại ra nông nỗi này.”

Giọng nói của hắn run rẩy, lộ ra sự đau sót tan nát cõi lòng.

Tô Tô nhìn hắn, tựa hồ có chút phản ứng, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và phẫn nộ.

Nhưng mà cô chỉ có thể há miệng ú ớ, nói không ra lời.

“Tần Thiên?”

“Tên khốn nạn này, mau buông con gái tôi ra!”

Dương Ngọc Lan xông tới, đoạt lấy Tô Tô từ trong lòng Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn Dương Ngọc Lan, do dự một chút, cố gắng gọi một chữ: “Mẹ”.

“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hãy nói cho con biết.”

“Đều là do cậu hại.”

“Không phải cậu đã chết rồi sao? Vì sao còn trở về!”

“Mau cút đi, chúng tôi không quen biết cậu!”

“Đừng tới quấy rầy chúng tôi!” Dương Ngọc Lan có vẻ rất kích động, rất bài xích Tần Thiên.

Người đàn bà đẩy xe lăn, vội vàng muốn rời đi.

“Muốn đi sao? Đâu có dễ dàng như vậy!” Tào Đức xông tới, ngăn ở trước mặt, cười lạnh nói:

“Dương Ngọc Lan, tôi chợt nhớ ra, hai người còn tiền viện phí chưa thanh toán. Mau theo tôi đến văn phòng cùng nhau tâm sự đi.”

“Không thể nào, chúng tôi đều dùng thuốc trong phạm vi của bảo hiểm y tế, đều đã thanh toán xong cả rồi!”

Tào Đức cười lạnh nói: “Có trong phạm vi bảo hiểm y tế hay không, chủ nhiệm khoa nói mới tính.”

“Yên tâm, chủ nhiệm khoa là thầy hướng dẫn của tôi, chỉ cần tôi nói vài câu, tất cả đều không thành vấn đề.”

“Nếu không, hai người ít nhất phải đóng thêm mấy chục vạn tiền thuốc men.”

“Hai người không muốn táng gia bại sản chứ?”

“Đi theo tôi đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK