“Nè nè nè đừng đẩy, ly sữa đậu nành của tôi!”
“Trời đất, giày của tôi sao còn có một chiếc vậy?!”
“Chen cái gì mà chen!”
Fan của Tần Thời giống như đàn ong bị vỡ tổ, điên cuồng ùa tới chỗ Tần Thời, phòng tuyến bảo vệ của nhân viên an ninh bị công phá, chẳng khác gì đối mặt với tấm sắt của máy thủy lực.
Người đàn ông kia thoắt cái biến mất tăm.
Cao Thệ nhíu mày, cố gắng chen lấn đuổi theo người đàn ông, nhưng quả nhiên không thể chống lại sức mạnh của quần chúng nhân dân chỉ với sức của một người, ngay khi dây nịt bằng da thật của anh sắp đứt tới nơi do xô đẩy dữ dội, đột nhiên nghe một tiếng nổ. thuyngu.wordpress.com
“Ầm!”
Tiếng nổ này không quá lớn, nhưng vang vọng vào tai mỗi người ở đây.
Chỉ thấy phía trước đột ngột chừa ra một khoảng trống lớn, đứng chính giữa là một thanh niên mặc đạo bào trắng.
Xung quanh y giống như có thứ gì đó vô hình đẩy đám người ra, chừa thành một khoảng trống hình tròn.
Mái tóc dài của y nửa cột nửa thả, tóc đen mắt đen, trên mặt lạnh lùng không cảm xúc, trông hờ hững với mọi thứ xung quanh, giống như một bức tranh thủy mặc vô tình xuất hiện ở đây.
Thanh niên không chút lưu luyến xoay người đi ra ngoài, người nào bị ánh mắt của y tia qua liền im bặt, vô thức lùi lại chừa ra một con đường cho y đi.
“Mới nãy… Là gì thế?” Có người hoàn hồn lại khó tin nổi, sờ soạng toàn thân mình: “Không thấy đau gì cả.”
“Mẹ bà nó, đây là show giải trí nào vậy? Là khoa học hay thế giới pháp thuật??”
“Nhưng không còn ồn nữa, lúc nãy ồn muốn chết, mới xuống máy bay liền dẫm phải bãi cứt chó, xui xẻo!”
Quý bà vừa nói ‘bãi cứt chó’ khinh miệt liếc Thần Thời, sau đó xách cái túi hàng hiệu thong thả đi ra ngoài.
Tần Thời tức khắc xanh mặt.
Từ lúc hắn ra mắt tới nay chưa có ai dám hống hách trước mặt hắn như vậy.
Chuyện càng làm hắn tức giận hơn là đám fan cuồng nhiệt si mê hắn thế mà lại túm tụm bàn tán về thanh niên mặc đạo bào trắng lúc nãy.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng bị người cướp mất spotlight!
Tần Thời để cảm xúc của mình hiện hết lên trên mặt, mọi người còn đang say sưa bàn tán chuyện vừa xảy ra nên không ai để ý hắn. Nhưng phản ứng của Tần Thời lại rơi vào trong mắt của một người khác.
Ở một chỗ khuất người trong sân bay, khi tầm mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tần Thời, có hai người đã nhanh chân đi tới một chỗ vắng.
Hai người này đều đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang màu đen, mắt kính cũng màu đen, hoàn toàn che giấu dung mạo của mình.
Vóc dáng cao ráo chuẩn tỷ lệ đẹp, dù không nhìn rõ mặt nhưng vẫn rất thu hút.
Nếu có người có thể tháo khẩu trang và kính râm của hắn xuống, chắc chắn sẽ nhận ra đây là diễn viên đỉnh lưu của làng giải trí— Tiêu Dư Thánh.
Hắn là ảnh đế trẻ tuổi nhất, cũng là minh tinh có nhiều fan hâm mộ nhất, ngay cả Tần Thời đứng trước mặt hắn cũng chỉ xứng với một câu nhận xét như vầy—
Ánh sáng đom đóm, sao dám tranh giành với ánh sáng của vầng trăng.
Người bên cạnh hơi thấp một chút là người đại diện của hắn, tên Dư Tây.
Dư Tây được người trong nghề xưng là ‘Người đại diện vàng’, lúc này đang nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, lắc đầu nói: “Tần Thời này nổi tiếng không được lâu đâu.”
Tần Thời hưởng thụ cảm giác được vạn người điên cuồng theo đuổi, về chuyện bị fan cuồng mấy lần gọi điện quấy rối lần trước, hắn không những không thấy nhục mà còn còn cho đó là vinh quang. Với tính cách tự xem mình là trung tâm này sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện.
Với Tần Thời, Tiêu Dư Thánh không thèm liếc mắt lấy một lần, nở nụ cười có vẻ bạc bẽo.
“Đồ ngu.”
Hắn đứng dựa vào tường, nhìn theo hướng thanh niên mặc đạo bào rời đi, khẽ nhíu mày, nhưng ngoài miệng lại hỏi: “Dạo này Lệ Mạch Trần đang điều tra cái gì? Có biết không?”
Dư Tây nói: “Hình như… Đang điều tra một người.”
Hai người họ vừa nói vừa ngồi vào một con xe đen chạy tới đón họ, Dư Tây từ trong túi cầm ra xấp tài liệu, trên tờ giấy đầu tiên là giấy nhập học kèm ảnh 3×4 của một thiếu niên.
Thiếu niên trong ảnh có quả đầu chó gặm, tóc mái dày cui, còn đeo một cặp đít chai to đùng che hết cả nửa mặt, khiến cả người cậu trông hèn nhát và u ám.
Tiêu Dư Thánh không thích nhất là thấy thứ xấu xí, hắn giống như bị đau mắt mà ném tài liệu qua một bên: “Cái giống ôn gì đây, khẩu vị của Lệ Mạch Trần từ lúc nào trở nên mặn mòi thế.”
Dư Tây nói: “Vậy cậu còn muốn ra tay không?”
Tiêu Dư Thánh nhăn mặt, lông mày xoắn tít một hồi rồi giãn ra, nói: “Tôi cần gì phải tự mình ra tay.”
***
Cao Thệ không đuổi kịp người.
Thanh niên kia giống như giọt nước giữa trời nắng chang, cứ thế mà bốc hơi.
Cao Thệ lại gọi cho Không Miểu, nhưng Không Miểu vẫn không bắt máy.
Anh gửi tin nhắn cho Không Miểu, không ngờ lại nhận được tin nhắn tự động: “Xin chào, lão đạo bây giờ đang dưỡng thương, có chuyện hãy để lại tin nhắn, sau khi lão đạo xuất quan sẽ trả lời từng cái một.”
Cao Thệ nhức đầu day trán.
Lúc này nhóm vệ sĩ nhắn tin tới, nhao nhao bày tỏ không nhìn thấy người nào trông đặc biệt cả.
Phiền phức.
Lúc đầu Cao Thệ định dẫn theo nhóm vệ sĩ này đến sân bay, đồng đội của anh lại cười bảo chuyện bé xé ra to, chỉ là đi đón một người thôi mà, mắc gì phải điều động cả binh đoàn như thế, không biết còn tưởng tới bắt người về đồn.
Bây giờ thì hay rồi, hơn hai mươi cặp mắt mà lại không nhìn thấy người nọ đi đâu.
Cao Thệ đau đầu bấm vào danh bạ, chọn vào một số điện thoại trong đó rồi gọi.
“A lô— Ba.”
“Cu Thệ? Mày còn biết gọi cho ba mày hả?!”
Cao Thệ đưa di động ra xa lỗ tai.
“Nói đi, lần này định khi nào về?”
Cao Thệ né tránh không nói: “Ba, giúp con tìm một người, liên quan đến tính mạng của cháu nội ba.”
Giọng nói bên kia liền trở nên nghiêm túc: “Người nào?”
“Nhìn vào không giống những người xung quanh.”
Ông Cao im lặng chốc lát: “Mày đổi sang nghề triết học rồi hả, hay là nghiên cứu người ngoài hành tinh? Phạm vi quản lý của nước Hoa chúng ta đã mở rộng ra ngoài vũ trụ rồi?”
Cao Thệ đen mặt.
Lão già không đáng tin quăng cho cái tin nhắn càng không đáng tin, ngay cả ba anh nghiêm túc cẩn trọng như vậy cũng tỏ vẻ khó hiểu với yêu cầu này của anh.
“Tạm thời chỉ biết anh ta mặt đạo bào màu trắng, tóc dài.” Cao Thệ khựng lại giây lát rồi bổ sung thêm: “Nhưng hơi đần.” Dù sao cũng khuyết thiếu Sảng linh mà.
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng gõ phím: “Phái nam mặc đạo bào để tóc dài, có lẽ rất dễ tìm, tìm được sẽ báo tin cho mày.”
Còn về phần tin tức ‘hơi đần’ này, ông Cao tỏ vẻ không muốn nhắc tới.
“Là người của bên chỗ Không Miểu?”
Cao Thệ ‘dạ’ một tiếng, nói: “Là học trò của ổng.”
Ông Cao thở dài.
Cao Thệ không muốn để ba mẹ phiền lòng, cười nói: “Ba, có phải sắp đến kỉ niệm ngày kết hôn của ba mẹ? Đã nghĩ ra phải làm gì chưa?”
Ông Cao nghe vậy tức giận: “Mày định long nhong bên ngoài đến khi nào nữa?!”
Cao Thệ không nói gì, anh biết với tính tình của ba mình, chỉ cần nói ra thời gian dự định về thì chắc chắn đến lúc đó anh sẽ bị tóm cổ về nhà, dù có phản kháng cũng sẽ bị khiêng về.
Ông Cao thấy thằng con mình không nói tiếng nào, càng tức giận hơn: “Ông nội của mày mới hơn bốn mươi đã giao công ty cho ba mày, ông cố của mày mới ba mươi đã giao công ty cho ông nội mày, còn ba mày thì sao?!”
Cao Thệ tằng hắng nói: “Ba còn khỏe mạnh sung sức mà.”
Ông Cao: “Bớt nịnh đầm đi! Mấy ngày nay ba mày và mẹ bận rộn chuẩn bị cho ngày kỷ niệm kết hôn, nên có thể châm chước chút thời gian cho mày, mau cút về nhà!” thuyngu.wordpress.com
Cao Thệ nói vài câu lấy lệ rồi vội vàng cúp máy.
Anh sực nhớ còn một tháng nữa là đến sinh nhật của ông nội, anh nhất định phải dẫn Nhạc Nhạc về, lúc đó chắc chắn không tránh khỏi bị càm ràm điếc tai, càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Ngay lúc này, có người kêu anh.
“Anh Cao! Anh Cao!”
Cao Thệ quay đầu lại thấy Ngân Linh, bên cạnh cậu ta là Huyền Ngọc mặc đạo bào màu xanh nhạt.
Bọn họ mặc trang phục nổi bật như vậy mà người xung quanh vẫn tới lui bình thường, như thể không nhìn thấy bọn họ.
Cao Thệ chỉ vào một con hẻm nhỏ, mọi người tránh chỗ có CCTV, tụ tập trong hẻm.
Cao Thệ nói: “Sao các cậu lại ở đây, có quỷ quái xuất hiện?”
Huyền Ngọc gật đầu, giơ la bàn trong tay lên: “Bên này có âm khí, rất nặng.”
Hắn đưa la bàn cho Ngân Linh cầm rồi vén tay áo của mình lên: “Đợi chút, để em cho anh khai nhãn.”
Ở sân bay dòng người lui tới nườm nượp, dương khí nặng, hơi thở pha tạp, quỷ quái không thể thành hình, quỷ quái yếu nhớt càng dễ bị đá văng ra.
Nhưng trong hoàn cảnh này mà vẫn có quỷ quái tồn tại, chứng tỏ con hàng này rất hung.
Cao Thệ lấy di động ra: “Tôi có việc gấp, sẽ kêu nhóm Hoàng Sam tới đây.”
Ngân Linh phất tay nói: “Không sao đâu anh Cao, bọn em đã thông báo cho bên Cục Dị Quản, hiện tại bên này không gấp.”
“Không gấp?”
Quỷ quái không có lý trí, bọn chúng chỉ biết ăn uống theo bản năng, chỉ cần ba ngày là có thể hút khô một người đàn ông trưởng thành cường tráng.
Ngân Linh nhìn về phía xa, trên mặt lộ vẻ lấy làm lạ, cậu ta sờ móng út sơn hồng của mình: “Quỷ quái này hình như có chút lý trí, nó cũng không tổn thương người.”
Cao Thệ theo bọn họ nhìn sang, thấy cặp đồng tính cãi nhau hồi nãy.
Rõ ràng anh đã thấy thanh niên đã dỗ thiếu niên nguôi giận, bây giờ không biết tại sao lại gây gổ tiếp.
“Họ Trần kia tôi nói cho anh biết, chuyện này anh đừng có mơ! Tôi có chết cũng sẽ chết trong căn nhà cũ! Còn lâu mới bán!”
Thanh niên đi theo cất giọng ôn tồn khuyên nhủ thiếu niên: “Tiểu Vũ, anh biết em có tình cảm rất sâu nặng với căn nhà cũ, nhưng ông nội em đã qua đời lâu rồi, căn nhà cũ đó luôn để trống, không có ai ở, quá lãng phí.”
“Anh biết em khó chịu, nhưng thà tức cảnh sinh tình, không bằng bán căn nhà đi, chúng ta dọn đến một nơi khác bắt đầu lại.”
Thiếu niên liên tục cười lạnh: “Hay lắm, anh mơ ước căn nhà cũ của tôi lâu rồi chứ gì? Cứ nói thẳng ra là muốn tôi bán nó đi mắc gì vòng vo tam quốc!”
Trên mặt thanh niên lộ ra biểu cảm đau lòng: “Sao em lại nghĩ như vậy? Căn nhà cũ đó đáng giá mấy đồng? Trong lòng em, anh là người chỉ biết có tiền thôi sao? Nếu anh thật sự vì tiền, lúc cô Tiền theo đuổi anh, anh đã đi theo cô ta rồi, anh là thật lòng yêu em.” thuyngu.wordpress.com
“Em quên lần trước em té gãy chân, khi đó sinh hoạt của chúng ta còn nhiều thiếu thốn, anh vẫn không quản ngày đêm chăm sóc em, mỗi ngày chỉ ngủ có ba tiếng.”
Thiếu niên có phần dịu xuống, nhưng vẫn kiên quyết phản đối: “Nói chung là anh đừng nghĩ đến chuyện này nữa, tôi sẽ không bán nhà cũ đâu.”
Thanh niên vội nói: “Được được được, không bán thì không bán— Vậy giấy tờ bất động sản em cất đâu? Em nhìn em đi, tính tình dễ nổi nóng, chỉ thu dọn chút hành lý đã chạy ra ngoài, không sợ bị người trộm mất giấy tờ quan trọng.”
Thiếu niên cảnh giác nhìn hắn, vô thức siết chặt tay kéo hành lý, nhanh chóng thả lỏng ra: “Liên quan gì đến anh?”
Thanh niên dịu dàng tới gần ôm lấy eo cậu ta: “Em không nói tiếng nào chạy đi mất, làm anh lo muốn chết.”
Lúc này Huyền Ngọc lấy nước mắt trâu ra đưa cho Cao Thệ, anh cầm lấy quẹt vào mắt, tầm mắt bỗng trở nên nhòe đi.
Bát tự của anh toàn dương, nước mắt trâu bình thường đều vô dụng với anh, dù Huyền Ngọc đã làm phép nhưng chỉ có thể nhìn thấy đường viền mờ mờ.
Nhưng nhiêu đó đã đủ rồi.
Cao Thệ chớp mắt, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đoàn sương đen ùn ùn.
Sương mù ngưng tụ thành một bóng người mờ ảo, nó cao đến mức gần bằng trần nhà, bóng người đó đang nằm trên lưng của thiếu niên. thuyngu.wordpress.com
***
Cao Cố Sanh vươn vai duỗi người, từ từ mở mắt ra.
Giấc ngủ này rất đã, chỉ là bụng hơi đói, cảm giác có thể ăn hết hai cái bánh pizza siêu lớn.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ thấy đã là mười giờ, hèn gì bụng réo dữ dội.
Cao Cố Sanh xoa bụng, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc.”
Cao Cố Sanh bước chân trần đến trước cửa: “Ai đó?”
Cậu đứng sau cánh cửa hỏi.
Người ngoài cửa hô lên: “Xin hỏi là ông Tồn phải không? Giao hàng tới!”
Cao Cố Sanh khựng lại giây lát rồi nói: “Lộn nhà rồi.”
Người ngoài cửa vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, cho hỏi nhà số tám ở đâu ạ?”
“Ở bên kia đường, anh đi nhầm sang đây rồi.”
Người ngoài cửa nói cảm ơn, sau đó phát ra tiếng xe Honda nổ máy.
Cao Cố Sanh đi tới nhìn màn hình theo dõi, từ góc độ này có thể nhìn thấy cửa nhà phía đối diện, có thể là vì mùa hè mưa nhiều nên đám dây leo mọc tràn lan che khuất biển số nhà. thuyngu.wordpress.com
Cũng có thể là cậu nghĩ nhiều.