Nam sinh bị đụng cho lảo đảo, miếng sườn theo đó rớt xuống, nhưng chưa kịp chạm đất bỗng có một cái bóng mập ú lướt qua như gió, chỉ thấy đàn anh lâu năm của trường đớp lấy miếng sườn rồi hài lòng vẫy đuôi chạy đi.
Bác gái phát cơm thấy vậy liền nổi giận: “Lại chạy vào đây cướp đồ ăn, mày ra ngoài cho tao!”
Các sinh viên cười to: “Ha ha ha, hôm nay bác chưa cho đàn anh ăn thịt bò sấy khô hả?”
“Đàn anh tội nghiệp quá, có vẻ năm phút rồi chưa có gì bỏ bụng.”
“Thực sắc tính dã, đàn anh của chúng ta không biết sắc, còn không bằng ăn nhiều vào để bù lại?”
Đàn anh mèo ‘nghèo nghèo’ hai tiếng tỏ ý tán đồng, thấy bác gái đuổi tới liền vội vàng ngậm miếng sườn lên chạy biến.
Chỉ có nam sinh là vừa mất ăn vừa bị đau.
Nam sinh tức giận quay đầu lại: “Mồ tổ cha đứa…”
Khi thấy người sau lưng là Cao Cố Sanh thì lời hỏi thăm sức khỏe gia phả lập tức nuốt ngược vào trong họng.
Cao Cố Sanh nhướng mày xin lỗi cho có, nam sinh vô thức lẩm bẩm: “Không, không sao.”
Cao Cố Sanh không ngờ người này dễ hết giận như vậy, chẳng lẽ bị võ lực của mình làm khiếp sợ?
Cao Cố Sanh định xoay người đi ra, không ngờ nam sinh đột nhiên bắt lấy tay cậu: “Chờ chút.”
Cậu cảnh giác né tránh làm nam sinh bắt hụt, nam sinh giơ di động lên nói: “Này, cậu xếp hàng đụng rớt miếng sườn của tôi, nghĩ nói xin lỗi là xong sao? Nhưng cũng không thể bảo cậu đền miếng sườn được, chúng ta xem như không đánh nhau không quen biết, kết bạn webchat làm quen đi, thấy sao?”
Cậu ta mở mã QR lên, nhếch môi cười với Cao Cố Sanh.
Cao Cố Sanh nhìn cậu ta rồi nhìn mã QR, cậu chọt mấy cái lên điện thoại cậu ta rồi quét mã, nam sinh còn chưa kịp phản ứng thì Cao Cố Sanh đã cười khẩy một tiếng, nghênh ngang bỏ đi.
Tiếp đó điện thoại báo tin: “Tài khoản webchat của bạn vừa nhận 0.3 tệ.”
Cậu ta tự cho mình có sức hấp dẫn vô hạn, nhưng người trước mắt thà chuyển tiền còn hơn kết bạn webchat với cậu ta, làm cậu ta mất sạch mặt mũi trước mặt nhiều người.
Cái mặt của nam sinh còn đen hơn hồi nãy nhìn bài đăng của bạn gái mình.
Cao Cố Sanh không hiểu nổi loại người này mà cũng có bạn gái.
Cậu chưa đi được hai bước lại bị người cản lại, hình như dạo gần đây cậu bị người chặn đường hơi nhiều thì phải.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy người chặn đường mình mặc bộ vest đơn giản, trông rất quen, cậu nhớ lại— Đây là người đại diện của Tiêu Dư Thánh từng chặn đường cậu trước đây mà?
Người đại diện Dư Tây mỉm cười đưa tay với cậu: “Chào bạn Cao, tôi là người đại diện của Tiêu Dư Thánh, lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau.” thuyngu.wordpress.com
“Tiêu Dư Thánh của chúng tôi muốn gặp cậu, xin hỏi bây giờ cậu có rảnh không? Có thể dành chút thời gian không?”
Dù sao cũng là người từng nói đỡ cho mình, ít ra nên gặp mặt nói một tiếng cảm ơn.
Cao Cố Sanh suy nghĩ một chốc, dù sao vệ sĩ ba cử tới bảo vệ mình đều đang ẩn nấp quanh đây, không sợ đụng phải tình huống như lần trước tới nhà Tôn Quân.
Vì vậy Cao Cố Sanh đi theo Dư Tây đến một nơi vắng vẻ, không thể không nói, thường thức của Lệ Mạch Trần và Tiêu Dư Thánh khá là giống nhau.
Lần này Tiêu Dư Thánh chọn nơi gặp cậu lại trùng với nơi mà Lệ Mạch Trần đã gặp cậu hôm đó.
Khi Cao Cố Sanh đến, Tiêu Dư Thánh đang cúi đầu ngắm vườn hoa hồng đỏ của trường.
Hoa hồng đang nở rộ, gần vào mùa thu nên chúng càng nở rộ huy hoàng trước giây phút cuối cùng của vòng đời, ngón tay thon dài của Tiêu Dư Thánh lướt nhẹ qua cánh hoa hồng mềm mại, cánh hoa đỏ nhạt tôn lên làn da trắng muốt của ngón tay hắn, mang đến vẻ đẹp suy tàn.
Ánh mặt trời từ lá cây rót xuống làm đuôi tóc của hắn ánh lên vầng sáng vàng nhẹ, khiến hắn như được thần thánh hóa, nếu khung cảnh này được fan chụp được, sợ rằng sẽ bị truyền bá điên cuồng, trở thành bức ảnh nổi tiếng ra vòng.
Đáng tiếc thẩm mỹ của bạn Cao Cố Sanh không giống người thường, cậu thấy cảnh này chỉ thầm nghĩ: Cha ảnh đế này đúng là gan, không đeo kính râm đeo khẩu trang mà chạy lung tung, không sợ đám fan cuồng và tư sinh chặn lại sao.
Hàng mi dài của Tiêu Dư Thánh bị gió thổi lay động trông như con bướm bị hoảng sợ, hắn đứng lên nhìn sang Cao Cố Sanh, đi tới đưa tay với cậu.
“Chào bạn Cao, chúng ta từng gặp nhau một lần, tôi là Tiêu Dư Thánh.”
Cao Cố Sanh thấy hắn muốn bắt tay, hơi do dự giây lát nhưng vẫn là đưa tay tới bắt lại.
Đầu ngón tay của Tiêu Dư Thánh hơi lạnh, làm cho Cao Cố Sanh sinh ra cảm giác rất vi diệu, giống như đang chạm vào động vật bò sát.
“Ảnh đế Tiêu, chào anh.”
Cao Cố Sanh không biết, khi Tiêu Dư Thánh bước tới có hơi điều chỉnh lại hướng đứng nên Cao Cố Sanh cũng nhìn theo hướng đứng đứng của hắn, vườn hồng sau lưng cậu nở rộ rực rỡ, nhuộm thành một màu đỏ huyết, mà Cao Cố Sanh đứng giữa khung cảnh đen đỏ trông trắng trẻo thuần khiết, tương phản mãnh liệt như vậy càng khiến người ta kiềm lòng không đặng sinh ra tâm tư đen tối, muốn cậu vĩnh viễn ngủ say trong rừng gai như truyện cổ tích công chúa ngủ trong rừng. thuyngu.wordpress.com
Ánh mắt của Tiêu Dư Thánh hơi tối, hắn nhìn Cao Cố Sanh nói: “Bạn Cao, trường học các cậu làm công tác xanh hóa rất xuất sắc.”
Cao Cố Sanh gật đầu đáp: “Là nhờ công sức của các đàn anh đàn chị bên khoa thực vật học, dành cả thời gian học làm hoạt động tình nguyện.”
Mối quan hệ dây tơ rễ má lằng nhằng giữa hoạt động tình nguyện và sinh viên có thể viết nên một cuốn tiểu thuyết bạo dâm, mang tên <Tình yêu và thù hận của hoạt động tình nguyện và sinh viên tình nguyện trên tinh thần ép buộc>.
Trong trường từng diễn một vở kịch ngắn, về nội dung nếu zombie xuất hiện thì đừng hoảng loạn, chỉ cần giao bài tập cho sinh viên là được, vật lộn với zombie trong một giờ được cộng điểm, chém chết một zombie được điểm tối đa, bắt sống một zombie được tốt nghiệp thẳng, như vậy không tới mấy ngày, zombie sẽ trở thành động vật quý hiếm.
Cao Cố Sanh nghĩ tới đây không nhịn được nhếch môi cười.
Cao Cố Sanh không lộ ra bất kỳ hành động thất lễ nào, nhưng Tiêu Dư Thánh vẫn khẽ nhíu mày, hắn có thể nhìn ra mới nãy Cao Cố Sanh nghĩ tới chuyện khác mà mỉm cười, nhưng chuyện đó không liên quan đến hắn.
Tiêu Dư Thánh hơi khó chịu, nhưng bây giờ quan hệ giữa hai người không tính là thân thiết, hắn chỉ có thể khẽ gọi Cao Cố Sanh.
“Bạn Cao này.”
“Trong khoảng thời gian gần đây, đoàn phim công ích của công ty tôi đang bắt đầu tuyển người.”
“Với cái nhìn của tôi, cậu là người thích hợp với vai diễn nam phụ trong bộ phim này, mặc dù cậu từng nói không muốn đóng phim, nhưng nếu có chút khả năng thì tôi mong cậu có thể suy nghĩ lại.”
“Dù sao đây là một bộ phim điện ảnh công ích, người xem sẽ có cái nhìn bao dung hơn với phim công ích, cậu đừng lo mình diễn không tốt mà gánh tiếng xấu.”
Tiêu Dư Thánh cười nói: “Tôi biết, bạn Cao từng làm không ít hoạt động tình nguyện, cũng nhiều lần làm từ thiện, chắc chắn trong lòng bạn Cao có một trái tim nguyện dâng hiến hết mình cho sự nghiệp công ích.”
“Lần này, nếu cậu có thể tham gia vào bộ phim của chúng tôi, chắc chắn sẽ cống hiến một phần rất lớn cho sự nghiệp công ích của mình.
Đồng thời, chúng tôi cũng sẽ xin trường học cho cậu bảo lưu học phần và thời gian dư dả cho cậu đóng phim.”
Cuối cùng Tiêu Dư Thánh còn nói thêm một câu dí dỏm, nếu là người khác sẽ đồng ý ngay tắp lự, dù sao vừa có thể nổi tiếng vừa có thể cống hiến cho từ thiện, đây không phải đẹp cả đôi đường sao?
Nhưng Cao Cố Sanh là trường hợp đặc biệt, cậu lắc đầu nói.
“Xin lỗi ảnh đế Tiêu, tôi diễn dở lắm.” Cậu mỉm cười sờ tóc: “Tôi sợ mình mà tham gia sẽ thành quả tạ cho cả đoàn phim.”
“Tôi nghĩ với một bộ điện ảnh về đề tài công ích, khả năng diễn xuất của diễn viên càng quan trọng hơn các bộ điện ảnh khác, chỉ có diễn xuất giỏi mới có thể truyền đạt được cảm xúc cũng như thông điệp của bộ phim chạm tới trái tim khán giả, cũng mang đến hiệu quả tuyên truyền tốt hơn. Tôi thật lòng không muốn vì một điểm đen là tôi mà làm hỏng cả bộ phim, tôi rất tiếc không thể tham gia.” thuyngu.wordpress.com
Cao Cố Sanh cũng nói đùa một câu: “Tôi sợ mình diễn dở mà dọa chạy những khán giả đến xem phim vì anh mất.”
Tiêu Dư Thánh cười lắc đầu: “Bạn Cao, tôi thấy cậu chưa hiểu rõ sức hút dung mạo của mình, chỉ cần cậu xuất hiện trước ống kính, nhờ vào nhan sắc là đủ cho cậu hút một lượng fan lớn.”
Cao Cố Sanh lắc đầu, từ chối kiên quyết hơn: “Thế lại càng không được, nếu đến vì khuôn mặt của tôi, trái lại là bỏ gốc lấy ngọn.”
Cao Cố Sanh từ chối quá kiên quyết, Tiêu Dư Thánh sao có thể không nhìn ra cậu hoàn toàn không có ý định đóng phim, vốn nghĩ mình có thể thuyết phục đối phương, bây giờ xem ra là không có biện pháp.
Hắn bất đắc dĩ cười nói: “Thôi được rồi, nếu cậu có thay đổi ý định, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, chỉ có cậu là hợp với vai diễn này nhất.”
Cao Cố Sanh gật đầu, đáp lại: “Lúc trước cảm ơn anh đã nói giúp tôi trên mạng, biết tình hình bây giờ của anh không thích hợp mời một bữa cơm, vậy mong anh hãy nhận lấy món quà nhỏ này.”
Cao Cố Sanh chuẩn bị một hộp bút máy, giá không hề rẻ nhưng không đến mức đắt đỏ, là một món quà vô cùng thích hợp khiến người ta không thể không nhận.
Trên đầu bút máy có quấn một cành hồng nở rộ.
“Thấy anh ngắm vườn hồng say mê như vậy, tôi đoán anh rất thích hoa hồng.”
Tiêu Dư Thánh tất nhiên cũng biết giá tiền của cây bút máy này, sau khi hắn nhận lấy, ngón tay miết nhẹ hoa văn mạ vàng bên ngoài hộp đựng, nói: “Vậy thì cảm ơn, tôi rất thích.”
“Nếu có cơ hội, tôi muốn mời cậu đến thưởng thức vườn hoa hồng ở nhà tôi.”
Trông hắn giống như không kiềm nén được cảm xúc, tiến tới một bước vòng tay tới ôm hờ Cao Cố Sanh.
Cao Cố Sanh suýt chút nữa theo phản xạ đá văng hắn ra ngoài nhưng cố nhịn xuống. Chủ yếu là động tác của Tiêu Dư Thánh quá khéo léo, chỉ ôm hờ chứ không tiếp xúc tay chân với Cao Cố Sanh, vừa dịu dàng vừa có chừng mực.
“Bạn Cao, tôi lặp lại lần nữa, trong lòng tôi, người thích hợp với vai diễn này chỉ có cậu, cũng chỉ có cậu mới diễn ra linh hồn của nhân vật, bộ phim này mới có thể trở nên hoàn mỹ, nếu cậu thay đổi ý định hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào, vai diễn này sẵn sàng đợi cậu.” thuyngu.wordpress.com
Bên cạnh vườn hồng đỏ thắm, bên dưới táng cây rậm rạp xanh biếc, thanh niên tài hoa đang ôm lấy thiếu niên xinh đẹp vào lòng mình.
Khung cảnh này như tái hiện lại một cảnh ôm nhau đầy tình cảm trong bộ phim The summer’s tail, giống như bức tranh sơn dầu do một vị đại sư lão làng vẽ ra, khiến người ta vô thức nín thở chiêm ngưỡng.
Bọn họ không biết là, trong bóng tối lóe lên ánh sáng từ ống kính, quay lại toàn bộ cảnh này.
…
“Chuyện là vậy đó ba, con đã gặp mặt nói chuyện với Tiêu Dư Thánh.” Cao Cố Sanh gãi đầu ảo não nói.
Hồi nào tới giờ Cao Thệ không hạn chế cậu giao lưu kết bạn, hễ nói ai có vấn đề là người đó chắc chắn có vấn đề.
Cao Cố Sanh vừa nghĩ tới Tiêu Dư Thánh ngoài mặt lịch sự lễ độ nhưng trong dạ lại một bụng âm mưu xấu xa đen tối, tóc gáy liền dựng đứng hết lên.
Cao Thệ nghe Tiêu Dư Thánh còn ôm thằng con mình, gân xanh trên tay nổi lên cuồn cuộn, anh cố dằn lửa giận xuống, hỏi: “Lúc Nhạc Nhạc mày ở chung với hắn, hắn có biểu hiện bất thường nào không?”
Cao Cố Sanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ờm… Hình như không có thì phải? Có thể vì anh ta là ảnh đế nên diễn rất khá? Con chẳng thấy có chỗ nào gượng gạo mất tự nhiên cả.”
Cao Cố Sanh vắt óc chau mày suy nghĩ một hồi, bỗng vỗ đầu nói: “A đúng rồi, ba ơi, có một chuyện con không biết có phải do con hiểu sai hay không, con luôn có cảm giác cái cách anh ta nói chuyện với con giống như có chút… Ờm, nói sao đây ta… Nó giống có chút tận lực.”
“Tận lực?”
“Dạ phải! Con thấy hành động cử chỉ và giọng điệu của anh ta rất giống như được sắp đặt sẵn, có cảm giác như đang diễn.”
Cao Cố Sanh ảo não vò đầu, không thể miêu tả được cái cảm giác đó.
Cao Thệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Biểu diễn nhân cách?”
Cao Cố Sanh nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Cũng không phải, là cảm giác mỗi một hành động cử chỉ của anh ta là được sắp đặt tỉ mỉ, đảm bảo toàn bộ góc nhìn đều đạt đến sự hoàn mỹ nhất.”
Cao Cố Sanh phiền não nói: “Hơi giả tạo.”
Cao Thệ gật đầu nói: “Ba biết rồi.”
Sau khi Cao Thệ cúp máy, viết thêm vài dòng ghi chú vào phần tài liệu của Tiêu Dư Thánh rồi khép hồ sơ lại.
Ngay lúc này điện thoại nhận được một tin nhắn, là bên phía Sở Linh Quản gửi đến, về nội dung cập nhật phân cấp bậc mới của quỷ quái, cùng với sự thay đổi của sinh vật âm giới.
Trong cập nhật lần này, quỷ và quái được tách thành hai nhóm riêng biệt, đồng thời phổ cập thêm rất nhiều kiến thức liên quan đến sinh vật âm giới.
Giống như đợt trước đụng độ hồ yêu được lấy làm vụ án điển hình, có thể nói là bị đóng đinh vào hai chữ sỉ nhục. Nếu hồ tộc của ngàn năm trước mà nhìn thấy bảng án nhục nhã như thế, chắc chắn sẽ đội mồ sống dậy bóp cổ đứa con cháu này chết tươi.
Ở thành phố C bên kia còn thu nhận một đôi ngọc bội, được phân vào loại tinh quái.
Đôi ngọc bội này có lịch sử mấy trăm năm, sau đó được một cô gái mua về, lấy ngọc bội hình rồng tặng cho chồng sắp cưới của mình, mà sau khi ngọc bội long phượng thành tinh liền trở thành người yêu của nhau, tình yêu của cô gái và chồng sắp cưới của mình nuôi dưỡng hai miếng ngọc bội, bọn chúng cũng phụng dưỡng lại cho hai người họ.
Nhưng mà sau đó thằng chồng sắp cưới khốn nạn lại đưa ngọc bội hình rồng cho tiểu tam để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân, thế là đôi ngọc bội uyên ương bị chia cắt.
Ngọc bội đã tu thành tinh quái vào nửa đêm hóa thành hình người, sau khi tra nam và tiểu tam mây mưa xong, ngọc bội hình rồng tịch thu công cụ gây án của tra nam rồi bay đi.
Sau khi tra nam và tiểu tam tỉnh lại bị dọa cho hồn vía lên mây.
Mà khoảng thời gian này cô gái tiều tụy vì nghi ngờ chồng sắp cưới của mình ngoại tình lâu lắm rồi mới được ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau tỉnh lại phát hiện đôi ngọc bội long phượng đều đang treo trên cổ của mình.
Bởi vì đôi ngọc bội này có tính chất công kích khá mạnh nên sau khi Sở Linh Quản bồi thường tổn thất cho cô gái xong, liền thu mua đôi ngọc bội này về.
Đôi ngọc bội này là vật phẩm thành tinh đầu tiên được ghi nhận, nhưng sợ là không phải cái cuối cùng.
Cấp bậc quỷ quái vẫn chia làm ba cấp như cũ, chủng loại cũng có sự thay đổi nhỏ, khi đối phó với quỷ quái sẽ dễ xác định bản chất hơn.
Sau khi Cao Thệ xem tin nhắn và trả lời xong, anh vươn vai duỗi người thử giãn, nhân tiện liếc xem Ứng Bất Giải bên cạnh.
Ứng Bất Giải đã ăn no căng, hiện ang thong thả bóc từng quả nho cho vào miệng.
Ứng Bất Giải cảm nhận được ánh mắt của anh liền quay sang, trong mắt có chút ngơ ngác.
Cao Thệ bật cười, nói: “Đạo trưởng, cảm ơn anh. Sau này có thể dễ dàng xử lý chuyện âm giới hơn nhiều rồi.”
Ứng Bất Giải lắc đầu.
Không nhìn ra là không đồng ý hay không để ý.
“Đạo trưởng, nếu anh đã giúp chuyện bên kia xong, có muốn ra ngoài với tôi không?”
Ứng Bất Giải gật đầu, đứng dậy đi theo Cao Thệ.
Ứng Bất Giải quen đường quay về phòng nghỉ ngơi cho người thân, im lặng mắt to trừng mắt nhỏ với mấy bạn nhỏ trong phòng, còn Cao Thệ đi tới phòng làm việc, vừa bước vào liền nghe thấy Thường Dương khoa tay múa chân kể chuyện mình bắt được một con quỷ nhỏ vô cùng sinh động. thuyngu.wordpress.com
Trang Hưu Hưu và Nhiễm Thu thấy Cao Thệ đi vào, cô đưa tới cho anh một gói snack vị ô mai, Nhiễm Thu cũng ném cho anh một chai cô ca vị ô mai, khiến mọi người không thể không nghi ngờ liệu có phải dạo này Thường Dương đang thử thách với trăm loại thức ăn vị ô mai hay không.
“Con quỷ này đúng là làm mất mặt loài quỷ mà.”
Thường Dương ăn không nói có lắc đầu, thuận tiện ném một miếng ô mai vào miệng, bị chua cho nhăn nhúm mặt lại.
“Con quỷ đó là một đứa bé, khi còn sống thích đùa dai, sau khi chết còn giữ lại sở thích hồi còn sống nên suốt ngày đi nhát ma người ta.”
“Kết quả thì sao, chơi nhây có ngày lật xe.”
“Theo lời khai của quỷ nhỏ, nó vào trong một quán bar— À mà quán bar này cũng chẳng đứng đắn gì, quỷ nhỏ này vừa bị tóm cổ, quán bar cũng nhanh chóng bị đội cảnh sát bên kia dẫn người tới đình chỉ kinh doanh— Trong quán bar này toàn là quần ma loạn vũ, quỷ nhỏ hồi còn sống là học sinh tiểu học, làm gì thấy qua cảnh tượng này, trực tiếp dọa quỷ nhỏ khóc bù lu lên.”
“Thằng quỷ nhỏ này lăn từ trong ra ngoài, va vào oán khí đối diện, nó nơm nớp ngẩng đầu lên thì thấy trong tòa nhà bên cạnh có một học sinh lớp mười hai mới sáng bảnh mắt đã cầm sách lịch sử học thuộc lòng.”
“Chiến dịch tỉnh Cương Sơn, chiến dịch tỉnh Cương Sơn, ý nghĩa của chiến dịch tỉnh Cương Sơn là, là, là… Cái mả cha gì hả!!”
“Cậu học sinh đó học thuộc lòng đến hóa điên. Bực quá cầm quyển sách <Một ngàn trang> vừa dày vừa nặng phang bốp bốp lên bàn, tội cho cái bàn không chịu nổi tra tấn, có thể đã bị phang rất nhiều lần nên lần này sập xuống một cái rầm.”
“Quỷ nhỏ nhìn cái bàn bị sập, cảm nhận được gánh nặng học hành khi còn sống, cùng với những đêm hè ngồi chong đèn vừa làm bài tập hè vừa khóc, nó lại sợ hãi lăn đi mất.”
“Trong vòng hai ngày bị dọa khóc đến hai lần, quỷ nhỏ tỉnh táo lại thấy không phục, vì vậy lượn đến một tòa nhà văn phòng. Đã hai giờ sáng nhưng tòa nhà vẫn bật đèn sáng trưng. Cửa két một tiếng từ từ mở ra, nó thấy một người đàn ông trung niên hói đầu trông rất tang thương, ổng bước tới từng bước nặng nề. Quỷ nhỏ vội nấp vào trong máy tính, chuẩn bị giả làm Sadako, cho người đàn ông một cú surprise.”
“Ai mà ngờ nó vừa ló cái đầu ra, người đàn ông kia nhìn thấy không những không bị dọa sợ, còn cười phá lên, ‘Cuối cùng mình đã làm việc mệt đến phát điên rồi, ma kìa ma kìa!! Há há há há há há, bố đây có thể nghỉ việc được rồi há há há há!!”
“Quỷ nhỏ không bị nện bàn phím vào đâu, mà là bị oán khí ngùn ngụt của người đàn ông suýt đánh cho hồn phi phách tán.”
“Thì ra người đàn ông trung niên này á hả, là lập trình viên bị sếp dựng đầu dậy lúc hai giờ sáng, bắt tới công ty làm việc.”
Nhiễm Thu bổ sung: “Nè nè nè, nói cho đúng vào, người ta chỉ mới hai mươi bảy tuổi, trung niên gì chứ.”
Thường Dương biết lắng nghe gật đầu: “Phải phải, sau đó khi Sở Linh Quản có nhắc tới chuyện này, phản ứng của ổng dữ dội lắm, bai bải cái mỏ nói chúng ta hiểu lầm tuổi tác của ổng.”
“Sau đó nữa, nhóm Ngân Linh đúng lúc tuần tra đi ngang qua chỗ này, cảm giác ở đây có quỷ khí nhè nhẹ, vừa ngó sang thì thấy đó là thằng quỷ nhỏ xui xẻo kia, thân hình bán trong suốt sắp sửa hồn phi phách tán, vì vậy tiện tay bắt quỷ nhỏ về, quỷ nhỏ nhìn bọn họ giống như nhìn thấy người nhà, khóc lóc than vãn om sòm, y chang học sinh tiểu học bị bắt nạt về nhà méc ba mẹ.” thuyngu.wordpress.com
Hắn nói tới đây không khỏi lắc đầu cảm thán: “Thảm, quá thảm.”