“Bà Cổ!”
“May quá! Bà Cổ không sao!”
“Đù! Tôi đã nói bà cụ mạng lớn rồi mà! Thiệt là hù chết người ta…”
Mọi người vỗ tay hoan hô, nhân viên y tế rối rít xúm lại sơ cứu, lính cứu hỏa cũng nở nụ cười.
Bà Cổ đang hôn mê được đưa lên xe cứu thương, Cao Thệ bỗng quay lại hỏi: “Vị anh hùng vừa cõng bà cụ ra ngoài đâu rồi?”
Mọi người lập tức ngó trái ngó phải tìm người.
“Quả là thanh niên tốt, nếu không có cậu ấy, bà Cổ sẽ gặp nguy hiểm.”
“Người đâu rồi? Mới nãy cõng người băng qua khói lửa chắc cũng bị thương phải không?”
“Chưa thấy cậu ấy đâu, không phải người ở khu chung cư của mình, mà là người qua đường tốt bụng?”
Người tốt bụng kia giống như biến mất không dấu vết, không ai nhìn thấy.
Đám cháy này được dập tắt rất nhanh, bởi vì mùa hè nhiệt độ cao, máy điều hòa hoạt động không ngừng nghỉ trong thời gian dài, ổ cắm quá tải phát sinh ra tia lửa điện, tuy cứu nạn kịp thời nên đám cháy chỉ liên lụy một tòa nhà, mặc dù bị thiệt hại về của nhưng ít ra người vẫn còn. Đám cháy rất lớn nhưng không có thương vong, chỉ có hai người bị thương nhẹ, không thể không nói là kỳ tích.
Toàn thân Cao Thệ bị ám khói, giống như mới chui ra khỏi đất, áo sơ mi trắng dính đầy vết khói bụi, ở cùi trỏ còn bị rách một lỗ lớn, rất có cảm giác nghệ thuật đương đại. Còn Ứng Bất Giải vẫn sạch sẽ tinh tươm, nhưng sắc mặt của y còn tệ hơn nạn nhân, phải mau kêu Ứng Bất Giải nhanh về nhà nghỉ ngơi— Cao Thệ nghĩ vậy liền quay đầu lại, nhưng không thấy người đâu.
Di động rung lên, Ứng Bất Giải gửi đến một tin nhắn.
[Việc gấp, sẽ về muộn.]
***
Bệnh viện.
Vì tuổi tác của bà Cổ đã cao, sức khỏe không còn như hồi trẻ, vì vậy các bác sĩ đặc biệt quan tâm bà Cổ hơn.
“Bác sĩ Tiền! Tình hình của bà cụ thế nào rồi? Có cần sắp xếp máy thở không?”
Nạn nhân thiệt mạng trong hỏa hoạn thật ra có rất ít trường hợp chết cháy, đa số là chết vì ngộp khói và hít nhiều chất độc.
Chức năng tim phổi của người già vốn suy yếu, tình hình hiện tại càng thêm nguy cơ, nhưng bác sĩ Tiền lại lấy làm lạ, khẩu trang cũng không thể che nổi vẻ mặt hoang mang của bác sĩ.
“Không cần… Tình trạng cơ thể của bà cụ rất tốt, cực kỳ tốt, đường hô hấp rất sạch, không giống mới từ trong đám cháy ra ngoài.”
“Bà cụ vẫn còn hôn mê, nhưng có thể lát nữa sẽ tỉnh lại.”
“May quá, phúc lớn mạng lớn.”
“Nghe nói bà cụ còn tài trợ cho các học sinh vùng sâu vùng xa, ở hiền gặp lành mà.”
Những người tham gia giúp đỡ đưa nạn nhân bị thương nhẹ đưa đến bệnh viện đang trò chuyện rôm rả ngoài hành lang.
Bác sĩ Tiền cũng nói: “Có lẽ nhà của bà cụ không gần đám cháy, hoặc là đóng kín cửa nên khói độc không tràn vào nhanh, nói chung là mạng lớn.”
Mọi người đều gật gù đồng ý.
Nhưng bọn họ bỗng nghe thấy tiếng kêu la, tiếng kêu không lớn, nghe có vẻ khàn khàn rên rỉ, nhưng làm người ta nghe mà xót lòng.
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ơi—”
“Bà Cổ tỉnh rồi?”
“Bà Cổ tỉnh rồi! Mau vào xem đi!”
“Mọi người đừng kích động, bệnh nhân cần không khí lưu thông!”
Bác sĩ Tiền nhanh chân đến bên giường của bà Cổ, bà Cổ nắm chặt cổ tay của bác sĩ, giọng còn khàn nhưng sốt sắng hỏi: “Bác sĩ! Bác sĩ có thấy một con mèo nhỏ gầy không? Là một con mèo mướp lông trắng có chỏm đen chỏm vàng trên lưng?”
Bà cụ ra dấu nôn nóng nhìn bác sĩ: “Nó to cỡ bằng chừng này, không hiểu sao ăn hoài không lớn…”
Bác sĩ Tiền vừa an ủi bà cụ vừa kiểm tra tình trạng cơ thể cho bà: “Bà đừng sốt ruột, đó là mèo bà nuôi sao? Bà là được một người tốt bụng cứu ra, chờ hiện trường được xử lý xong có thể quay về tìm, mèo rất khôn, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Bà Cố sốt sắng giải thích: “Không, không phải mèo tôi nuôi, tôi mới không nuôi một con mèo gầy trơ xương thế đâu. Nhưng tôi được nó cứu—”
Bà cụ bỗng im bặt không nói nữa, quay sang hỏi thử: “Bác sĩ, tôi thấy mình không có gì nghiêm trọng, khi nào tôi mới được xuất viện?”
Bác sĩ Tiền kiểm tra cơ thể cho bà cụ, càng kiểm tra càng thấy cơ thể của bà Cổ khỏe mạnh không ngờ, thậm chí còn tốt hơn sức khỏe của thanh niên hiện nay, bà cụ vốn cao tuổi mà gặp phải hỏa hoạn lớn như vậy, còn bị hôn mê, lẽ ra nên nằm viện quan sát thêm, nhưng kiểm tra tới lui vẫn không thấy cơ thể bà cụ bị gì nghiêm trọng, hơn nữa bà Cổ còn nôn nóng muốn ra viện sớm, vì vậy không lâu sau, bà Cổ được cho phép xuất viện về nhà.
Khi ra khỏi bệnh viện, bác sĩ Tiền vẫn còn cảm thán, không biết bà Cổ chăm sóc bản thân thể nào mà có một sức khỏe tốt ở độ tuổi cao như vậy.
Bà Cổ đi ra khỏi bệnh viện, vừa định kêu xe thì thấy một chiếc Volkswagen Passat màu đen dừng ngay trước mặt, cửa kiếng hạ xuống, bên trong là một thanh niên rất đẹp trai, tỏa ra khí chất vừa nhìn là thấy rất yên lòng, chính là Cao Thệ.
“Bà Cổ, bà muốn về nhà sao? Để cháu chở bà về.”
Bà Cổ hơi do dự, Cao Thệ thấy thẻ cảnh sát ra cho bà cụ nhìn: “Bà yên tâm, cháu là cảnh sát.”
Chiếc Volkswagen Passat màu đen này đa phần dùng làm xe công vụ, cộng thêm tướng mạo và khí chất đoan chính của Cao Thệ, khiến người ta vừa nhìn liền sinh lòng thân thiết, còn là cảnh sát, nên Cao Thệ thành công mời bà Cổ lên xe mình.
Anh lái rất vững vàng, từ kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột không giấu nổi của bà Cổ, anh hỏi: “Trông bà có vẻ rốt sắng lắm, là muốn tìm người nào sao?”
Bà Cổ ậm ờ: “Ừ, tôi đang tìm.”
Cao Thệ nói: “Bà nói cho cháu biết đi, cháu có thể giúp bà tìm.”
Xe dừng đèn đỏ, anh hơi nghiêng đầu, dưới góc nhìn của bà Cổ có thể thấy nửa mặt của anh, ánh mắt nghiêm túc sắc bén của anh để người ta không tự chủ mà tin tưởng.
Bà Cổ hơi do dự, đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng vẫn là nói: “Không cần, chỉ là tìm một con mèo nhỏ, không cần làm phiền cảnh sát.”
Cao Thệ không vòng vo nữa, chỉ là nói: “Lúc trước cháu có thấy bà cho một con mèo ăn, có phải con mèo tam thể đó không? Bà nuôi nó sao?”
Bà Cổ lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi làm gì nuôi mèo, tôi thấy con mèo đó gầy yếu đáng thương nên tiện tay cho ăn thôi.”
Cao Thệ trò chuyện với bà Cổ câu được câu không, người có bát tự toàn dương nên trên người có dương khí rất mạnh, dương hỏa trên vai bà Cổ lại rất yếu nên bà Cổ nhanh chóng thân cận với anh, mặc dù Cao Thệ không biết chuyện này nhưng không lâu sau, quả thật anh và bà Cổ trò chuyện với nhau rất ăn ý.
Nỗi lo lắng trong lòng bà Cổ cũng vơi đi phần nào.
Nhưng dù vậy, bà Cổ vẫn không tiết lộ chút gì về chuyện mèo con.
Cao Thệ nhớ lại cái bóng lớn xuất hiện trong khói lửa, lúc đó cũng có không ít người thấy được cái bóng, còn có người chụp hình lại, nhưng không có ai nghĩ nhiều, đều cho là khói lửa ngùn ngụt nên mới tình cờ tạo thành kỳ cảnh oanh liệt một thời, giống như đám mây trên trời thỉnh thoảng hóa thành hình dạng đài sen mà mọi người đều thấy.
Nhưng trực giác của Cao Thệ mách bảo, chuyện này không phải tình cờ.
Thiếu niên cõng bà Cổ từ trong khói lửa chạy ra, sau đó không thấy người đâu, giống như biến mất một cách bất thường.
Mà sau đó, Ứng Bất Giải cũng biến mất theo.
Kết hợp với cái bóng mờ ảo khá giống con mèo trong khói lửa, Cao Thệ có thể khẳng định, trong này chắc chắn có siêu nhiên.
Người của Sở Linh Quản đã xử lý vấn đề ở hiện trường, nhưng không tìm ra dấu vết hoành hành của quỷ quái, bọn họ nhớ lời dặn của Cao Thệ sau khi dọn dẹp sạch sẽ liền thuận tiện giúp bà Cổ tìm mèo, nhưng Huyền Ngọc dốc hết pháp môn truy tìm của Huyền môn ra mà vẫn không tìm được tung tích của mèo con.
Cao Thệ day trán, bỗng nhớ tới cái show tạp kỹ nhảy múa khiêu vũ với những chiếc băng đô tai thú xinh xẻo mà Thừa Trạch Kỳ rủ anh coi chung, thầm nghĩ biết đâu mèo con kia biến thành người thì sao? Chẳng lẽ mèo con biến thành người cứu bà Cổ?
Cao Thệ bị suy nghĩ của mình chọc cười, từ khi Sở Linh Quản thành lập tới nay, chỉ có thuyết pháp người chết biến thành quỷ quái, chứ chưa từng nghe động vật cũng có thể biến thành người.
Nhưng đầu của anh hơi đau như thể bị chặn lại, phảng phất như có tiếng nói mờ ảo nói cho anh biết— Vạn vật đều có hồn, đều có thể khai trí.
Người của Sở Linh Quản chào tạm biệt với Cao Thệ, bọn họ đã tìm ở đây rất lâu nhưng vẫn không tìm ra mèo con, trái lại còn bắt được hai con quỷ quái mới thành hình.
Cao Thệ dõi theo bọn họ đi xa, thấy dưới hoàng hôn trải dài nơi chân trời, bà Cổ đang cầm một cái tô nhỏ, bên trong đựng nửa cây xúc xích và một cái bánh bao đã ngâm mềm trong nước. Bà cụ khom lưng vừa lắc lắc cái tô trong tay, vừa kêu: “Meo meo— Meo meo—”
Nhà của bà Cổ đã bị thiêu cháy hầu như không còn gì, tạm thời không thể ở, Cao Thệ lo lắng một mình bà cụ ở bên ngoài không an toàn, nên lặng lẽ đi theo sau bà.
Giọng của bà cụ vốn khàn đến nỗi không nói rõ thành lời.
Cao Thệ định giúp bà gọi mèo, nhưng bà lại từ chối nói: “Con mèo nhỏ này khôn lắm, chỉ nhận ra tiếng tôi thôi, cậu kêu nó không ra đâu.”
Cao Thệ không miễn cưỡng bà, đành phải cầm hai chai nước đi theo sau.
Đèn đường cuối cùng cũng tắt, phía chân trời dần hửng sáng, báo hiệu bình minh sắp lên.
Ngay lúc tia sáng đầu tiên chiếu tới, cuối cùng bà Cổ đã tìm thấy mèo con.
Mèo con bị ám khói nhem nhuốc, toàn thân dính đầy vết bẩn, có chỗ lông bị cháy rụi, thậm chí còn có chỗ lộ ra miếng da đỏ hồng.
Trông nó còn nhỏ gầy hơn lúc trước, thật sự chỉ lớn bằng bàn tay, dùng một tay có thể bao trọn lấy nó.
Bà Cổ run rẩy chống cái cây nhặt ở ven đường từ từ ngồi xuống, hai tay run rẩy bế mèo con lên.
Hơi thở của mèo con rất mỏng manh.
Nó thấy bà Cổ, meo một tiếng rất khẽ.
Giống như mỗi lần nũng nịu trước đây vậy.
Nó nhìn mãi vào khuôn mặt của bà Cổ một lúc, rồi từ từ khép mắt lại.
Bà Cổ nhìn mèo con đã đi, nức nở nói: “Tao đã bảo tao rất ghét mèo, mèo cũng ngu ngốc như con người, tao chỉ đút mày ăn mấy cây xúc xích, mà mày lại trả bằng cả mạng sống.”
Bà rất ghét mèo, loại động vật nhỏ yếu lắm lông, cho bọn nó chút đồ ăn là đi theo quấn quýt không rời, muốn theo mình về nhà.
Vì bà, tình nguyện đánh đổi cả mạng sống.
Khi bà cụ bảy tuổi, chỉ để dành một phần cơm đút cho một con mèo mướp đang bị thương ăn, khi bà bị tên bắt cóc bịt miệng mang đi, nó liền phóng tới cào mạnh vào mắt tên bắt cóc. Sau đó bị tên bắt cóc tức giận đập đầu chết tươi.
Khi bà sáu mươi lăm tuổi vẫn vậy, không chỉ mỗi ngày tiện tay đút xúc xích cho mèo con ăn, thế mà mèo con thành tinh này lại xông vào đám cháy cứu bà ra. Ông bà xưa từng nói, yêu tinh cứu người sẽ tiêu tán đạo hạnh, mà mèo con thành tinh này vì cứu bà, đánh đổi toàn bộ đạo hạnh cả đời của mình.
Bà cụ đã nhìn thấy chín cái đuôi to có chỏm đen chỏm vàng giúp bà cản lại khói lửa.
Bà rất ghét mèo, bà còn lâu mới nuôi thứ ngu ngốc này, chồng bà từng nói, đặt tên cho mèo con thì sau này phải nuôi nó, nên tới tận bây giờ bà chỉ gọi ‘meo meo’, rất lâu rất lâu, cũng chưa đặt cho nó một cái tên, mỗi lần nó làm nũng dụi vào chân bà, chạy lon ton đi theo bà, bà vẫn không đem nó về.
Nhưng, nhưng rõ ràng bà đã đổi ý, mèo con nhỏ gầy như vậy, có thể sẽ chết chìm trong những trận mưa dai dẳng của mùa hè, bà cũng quyết định nuôi nó, đã mua xong tô cơm, cũng nghĩ sẵn cho nó một cái tên rất hay—
Nhưng mèo con gầy nhỏ thích làm nũng này, đã chết, không còn cơ hội nghe bà kêu nó một tiếng ‘Tiểu Hoa’.