• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A lô ba, hiện tại nhà họ Ôn có mấy đứa con? Ôn Lương có anh em sinh đôi không?”

Cao Thệ cắn kẹo mút, nói rõ ràng từng chữ.

“Đời trước nhà họ Ôn có hai anh em, Ôn Thì Đãi và Ôn Tật Hành, Ôn Tật Hành ăn chơi lêu lổng, chưa lấy vợ.”

“Nên thế hệ tiếp theo của nhà họ Ôn chỉ có mỗi Ôn Lương là công khai với bên ngoài, chưa từng nghe Ôn Lương có anh em sinh đôi.”

“Có điều Ôn Thì Đãi, ba của Ôn Lương dù rất có tài, nhưng ông ta…”

Ở đâu dây bên kia ngập ngừng lại giây lát, ông Cao nghiêm túc bổ dưa: “…Đời sống cá nhân của ông ta rất hỗn loạn, bên ngoài bao nuôi không ít tình trẻ, lúc trước còn có tình trẻ vác bầu đến tận nhà.”

“Có bầu à…” Cao Thệ mài răng vào kẹo mút, phát ra tiếng ‘rộp rộp’ rất nhỏ: “Có ai nhìn thấy những đứa con riêng của ông ta không? Có giống với Ôn Lương không?”

Ông Cao lập tức đoán ra ý của Cao Thệ, ông cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi kinh ngạc nói: “Kỳ lạ, ba chưa nghe tin tức nào về chuyện này.”

Bây giờ ông Cao thế mà đã là chủ vựa dưa, không hề nói quá, paparazzi thấy ông Cao cũng phải cúi đầu xưng một tiếng ông tổ.

Nhưng ông Cao lại không biết chuyện liên quan đến ba con họ Ôn.

Không hợp lý.

Tình trẻ của Ôn Thì Đãi có thể vác bụng bầu tới đòi nhận con thì chắc chắn không phải là người an phận.

Mà Ôn Thì Đãi không chỉ nuôi một tình trẻ.

Những tình trẻ này có lòng ‘trèo cao’ như vậy, há sao có thể ngoan ngoãn chịu làm thê thiếp chờ phu quân đến sủng ái như ở cổ đại chứ?

Cao Thệ bấm điện thoại gửi một tin nhắn cho Nhiễm Thu, kêu hắn đi điều tra mấy cô tình trẻ làm ầm ĩ cả làng hào môn đều biết, cùng với tin tức về mấy đứa trẻ là con ruột của bọn họ.

Nhiễm Thu trả lời ‘Ok sếp’, Cao Thệ dời mắt khỏi laptop lại, hỏi ba mình: “Ba có biết vợ của Ôn Thì Đãi tên gì không?”

Ông Cao tức quá trời: “Ngày nào cũng ra rả nhắc mày phải nhớ tên của những người trong giới, mày nghe tai này ra tai kia phải không?!”

Cao Thệ ngoan ngoãn nghe mắng: “Con chỉ nhớ bà ta họ Liêu.”

Ông Cao thấy Cao Thệ ngoan ngoãn nghe mắng cũng không xắn xuýt thằng con ‘cà lơ phất phơ’ lỗ tay trâu nữa, quay lại chuyện chính: “Nhớ, tên thật đầy đủ của bà Ôn là Liêu Tử Thố.”

“Thố?” Cao Thệ ngạc nhiên: “Là chữ Thố nào?”

“Thố là thỏ.”

Cái tên thật đặc biệt.

Rất ít người dùng chữ Thố làm tên.

“Bà Ôn là người ở đâu? Hình như chưa từng nghe qua hoàn cảnh của bà Ôn.”

Ông Cao nói: “Ôn Thì Đãi chỉ nói tới một thôn nhỏ ở phía Đông… Ô bà xã yêu tới rồi.”

Cao Thệ đã quá quen nghe ba mẹ mình chàng chàng thiếp thiếp với nhau, nhàm chán chống cằm di chuyển con trỏ chuột quẹt qua quẹt lại trên màn hình laptop, một lát sau nghe bà Cao ở đầu dây bên kia nói: “Sơn Sơn, có chuyện gì hả con?”

“Mẹ, con muốn thông tin về bà Ôn, vợ của Ôn Thì Đãi.”

Bà Cao suy nghĩ một lát rồi nói: “Bình thường bà Ôn không giao tiếp với người ngoài, hình như trong giới không có ai thân thiết với bà ấy cả, cũng không tham gia hoạt động gì.”

“Nhưng mà Ôn Thì Đãi và bà Ôn rất mặn nồng.”

Cao Thệ lấy kẹo mút ra khỏi miệng: “Ba nói đời sống riêng tư của Ôn Thì Đãi rất hỗn loạn.”

Bà Cao ‘Ừ’ một tiếng rồi nói: “Mẹ cũng không hiểu nữa.”

“Yêu một người thể hiện ở từng cử chỉ lời nói, lúc trước mẹ có gặp họ một lần, nhưng họ không thấy mẹ.”

“Lúc đó công viên sắp về hết, điện thoại của dì Tiền con bị rơi mất, trong lúc đang tìm thì trông thấy một chiếc xe đen đậu ven đường, cửa xe mở ra, là Ôn Thì Đãi xuống xe.”

“Ông ta đi sang bên kia mở cửa cho bà Ôn, khi bà Ôn bước ra ngoài, Ôn Thì Đãi rất tự nhiên giơ tay che trên đỉnh đầu tránh cho bà Ôn bị đụng.”

“Bọn họ đi ngược dòng người, cười nói vui vẻ đi vào sâu bên trong công viên, trên khuỷu tay của Ôn Thì Đãi còn đeo dùm túi xách cho bà Ôn.”

“Ánh mắt của Ôn Thì Đãi nhìn bà Ôn trông cực kỳ thâm tình, mẹ nhìn mà hâm mộ.”

Âm thanh ở đầu dây bên kia bỗng đưa ra xa, loáng thoáng truyền tới tiếng nói.

“Anh không thâm tình sao em?”

“Chời ơi ông này, lớn tuổi rồi còn ghen.”

“Ngày mai vợ chồng mình đi công viên chơi đi, chịu không?”

“Ngốc.”

Nói ai ngốc đó?”

“Nói ông…”

Cao Thệ thấy đề tài sắp lệch khỏi đường ray, vội tằng hằng một tiếng: “Ba mẹ, làm ơn nghiêm túc dùm con.”

Ông Cao: “Sao mày còn ở đây?”

Cao Thệ: Xin lỗi ba nghen, nếu không có gì bất ngờ thì mấy chục năm nữa con vẫn còn ở đây.

Bà Cao đẩy ông Cao ra: “Đừng để ý ba con, nói tiếp này.”

“Lần trước mẹ gặp bọn họ là một năm trước, trông họ rất mặn nồng.”

“Nên mẹ cũng không hiểu, tại sao Ôn Thì Đãi lại làm ra những chuyện đó.”



“Lãng tử quay đầu? Tuyệt đối không thể nào!”

Hôm nay Thừa Trạch Kỳ bất ngờ đến chơi nhà Cao Thệ, kinh ngạc nói: “Sao anh thấy hứng thú với chuyện nhà họ Ôn vậy?”

Cao Thệ kể lại ngắn gọn tình huống nhà họ Ôn với hắn: “…Nên là, một người phụ nữ không có gia thế, từ vùng sâu vùng xa đến đây, làm thế nào đấu lại nhóm tình trẻ thứ dữ đó, còn để nhóm con riêng im hơi lặng tiếng?”

Cao Thệ nói: “Từ khi Ôn Thì Đãi lên nắm quyền nhà họ Ôn và mấy lần đấu đá trên thương trường, có thể thấy, Ôn Thì Đãi là một người cực kỳ lý trí, đặt lợi ích lên hàng đầu, ra tay đủ quyết đoán tàn nhẫn.”

“Không chỉ có vậy, ông ta còn từng vì lợi ích mà thẳng thừng phản bội đồng minh lâu năm và luôn hỗ trợ ông ta là nhà họ Ngô, cũng nhân cơ hội chèn ép, muốn ép Ngô gia phá sản mới thôi. Người này đã nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tuyệt không để lại hậu hoạn.”

“Khiến cho nhà họ Ngô phải rơi vào tình cảnh điêu đứng, nhờ vào căn cơ vững chắc mới có thể gắng gượng hơi tàn trong một thời gian khá là dài, mãi đến mấy năm gần đây mới từ từ chuyển biến tốt.”

Thừa Trạch Kỳ chen vào một câu: “Nhà họ Ngô? Tôi nghe nói cụ Ngô hình như không có con cái?”

“Ừ, sinh ra yếu ớt, chưa đầy tháng đã mất.”

Thừa Trạch Kỳ buông tiếng thở dài, thầm nghĩ thế sự vô thường.

“Anh nói vậy, Ôn Thì Đãi không giống kiểu người vì một phụ nữ mà có thể thay đổi quyết định.”

“Trừ khi người phụ nữ này có giá trị rất cao, có thể cung cấp trợ lực lớn cho ông ta, hoặc là—” Thừa Trạch Kỳ nháy mắt, nói giỡn: “Hoặc là ông ta bị vong nhập.”

Cao Thệ cười không cho là vậy: “Nghĩ bậy gì thế.”

“Có điều anh nói đúng một phần, Ôn Thì Đãi không phải là kiểu người đắm chìm vào tình yêu, ông ta tuy mê gái lạm tình nhưng rất lý trí, từ khi ông ta lấy Liêu Tử Thố làm vợ thì có vẻ khá kỳ lạ.”

Cao Thệ suy tư: “Nói tới, nhà họ Ôn dưới sự nắm quyền của Ôn Thì Đãi có bước nhảy vọt đầu tiên, hình như là vì tung ra thị trường một loại thuốc mới.”

Thừa Trạch Kỳ mở to mắt: “Ý anh là, loại thuốc đó là do bà Ôn cung cấp?”

Cao Thệ lắc đầu: “Chỉ mới suy đoán thôi.”

Nhưng Thừa Trạch Kỳ lại lẩm bẩm: “Không, anh nói không sai đâu, phía đông quả thật có không ít khu vực xa xôi có bài thuốc bí truyền của riêng mình, nói không chừng Ôn Thì Đãi vì bài thuốc bí truyền của Liêu Tử Thố nên mới cưới bà ta. Nếu không với tính toán của Ôn Thì Đãi, chắc chắn ông ta sẽ chọn một cô vợ có gia thế thấp hơn, hoặc là tiểu thư đài các quyền quý ngang hàng.”

Cao Thệ quay lại vấn đề cũ: “Không lẽ là vì bà Ôn lấy bài thuốc ra để ép buộc Ôn Thì Đãi xử lý con riêng của mình?”

“Nhưng mẹ tôi nói tình cảm của Ôn Thì Đãi dành cho bà Ôn không phải là giả.”

Thừa Trạch bị xoay mòng mòng: “Ủa vậy là quay lại vấn đề ban đầu rồi? Nhưng Ôn Thì Đãi đâu phải kiểu lãng tử quay đầu chứ? Không ai hiểu đàn ông hơn đàn ông đâu.”

Hắn bẻ khớp tay: “Giống tôi nè, thật ra theo đuổi thần tượng cũng chỉ là tìm chút an ủi từ thần tượng mà thôi, bọn họ mang đến giá trị tinh thần cho tôi, tôi sẵn sàng tiếp ứng cho bọn họ.”

“Anh nhìn Tần Thì kia đi, mặc dù chỉ là lưu lượng không hơn không kém, không biết diễn nhưng vẫn theo con đường diễn viên, công ty cho hắn theo thầy giỏi học diễn xuất, kết quả bị paparazzi chụp lén ra ngoài ăn đồ nướng, biểu đạt hỉ nộ ái ố chỉ toàn gầm với thét, không có tác phẩm chứng minh thực lực— Nhưng người ta đẹp.”

“Có dung mạo đẹp có thể khiến người khác vui vẻ, đây không phải là giá trị mà hắn cung cấp cho fan hâm mộ sao?”

“Nói cách khác, bọn họ có thể cung cấp giá trị cho tôi.”

“Lúc đầu tôi theo đuổi ai nhỉ, à nhớ rồi, Xá Đình Tạ. Hồi đó tôi còn tưởng cô ta là người dịu dàng nhu mì, nhưng sau khi biết bộ mặt thật của cô ta thì không còn giá trị cho tinh thần của tôi được nữa, nói cách khác là hết giá trị, nên tôi thoát fan.”

“Muốn tôi quay đầu tiếp tục theo đuổi cô ta, còn từ bỏ tất cả đầu tường trước đó của mình, anh nghĩ có thể hả?”

(墙头: Đầu tường, ngôn ngữ mạng, là cỏ đầu tường, nghĩa là khi theo đuổi thần tượng không chuyên tâm vào một người, dễ bị ảnh hưởng, vừa thích người này vừa thích người kia, giống cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều ấy.)

Thừa Trạch Kỳ buông tay: “Khả năng gần như bằng không!”

Thừa Trạch Kỳ nói tới đây liền bắt đầu mãnh nam rơi lệ: “Bảo bối Thi Thi nhà tôi vẫn chưa có tin tức gì~ hu hu hu~ Tôi rất cần cục cưng Thi Thi bón chút giá trị tinh thần cho tôi~”

Cao Thệ phủi rớt mấy dấu ngã uốn éo kia: “Thật ra còn một chỗ kì lạ nữa.”

Thừa Trạch Kỳ ngạc nhiên nói: “Anh muốn nói con riêng dù có lớn lên giống thì cũng không đến mức giống hệt như anh em sinh đôi?”

Thừa Trạch Kỳ ôm gối vào lòng: “Cũng có lý, dù có thể đưa ra điều kiện để con riêng ngồi tù thay cho Ôn Lương— Nhưng bọn họ thay đổi kiểu gì? Khoan nói đến chuyện bọn họ làm sao để thâu thiên hoán nhật, dù sao cũng là đổi con riêng vào trong đồn cảnh sát để Ôn Lương được ra ngoài, nội ải xét nghiệm DNA là thấy không khả thi rồi đó.”

Cao Thệ rũ mắt, đổi đề tài: “Khoan nói chuyện này đã, còn một chuyện muốn hỏi anh.”

“Cái gì? Sao lão Cao anh trông hình sự ghê thế.”

“Vào ngày anh gặp Cổ Kỳ, trên người anh có gì khác thường không? Chẳng hạn như nhức đầu, ý thức mơ hồ, choáng đầu hoa mắt các kiểu.”

Thừa Trạch Kỳ cười nói: “Sao thế? Tự dưng trở nên nghi thần nghi quỷ, để tôi nhớ lại coi…”

Thừa Trạch Kỳ suy nghĩ một chốc bỗng giật mình.

“Đù má! Nghe anh nói vậy hình như có thật!”

“Bữa đó tôi thấy nóng hơn bình thường, đi từ cửa đến xe đã đổ mồ hôi nhễ nhại, cảm giác xung quanh nóng đến nổi cột điện trước mặt giống như đang uốn éo.”

“Lúc ngồi vào xe mới thấy mát được chút.”

“Sau khi Cổ Kỳ ăn vạ, tôi có xuống xe tới xem mà, nhớ không? Nhưng mới mở cửa xe ra đã thấy hơi nóng phà vào người, chẳng khác gì trong lò nướng thịt, toàn thân sắp bị nướng chín, kiểu tóc bỏ ra hai tiếng chải chuốt vuốt keo bị bết dầu hết.”

“Tôi nóng xây xẩm mặt mày, bên tai ong ong liên hồi, đặc biệt là khi thấy Cổ Kỳ, đỉnh đầu đều sắp bốc khói, giống bị say nắng.”

“Bây giờ nghĩ kỹ lại thì nhiệt độ hôm đó chỉ 29 độ, tôi mặc bộ vest mỏng đơn giản, không thể nào nóng như lò quay được.”

Trong xe…

Cao Thề bỗng hỏi: “Đồ trang trí hình Trư Bát Giới của Nhạc Nhạc tặng anh, anh còn để trong xe phải không?”

Thừa Trạch Kỳ ngửa đầu: “Còn phải hỏi! Quà của cục cưng Nhạc Nhạc tặng phải giữ kỹ chứ.”

Đồ trang trí Trư Bát Giới đó là do Nhạc Nhạc tự tay khắc, trên xe Cao Thệ là Tôn Ngộ Không, lúc khắc cái này là Nhạc Nhạc mới bắt đầu học điêu khắc, còn không cẩn thận làm đứt tay.

Kết hợp với những thông tin đã biết, có lẽ vào ngày Cổ Kỳ và Thừa Trạch Kỳ gặp nhau, Cổ Kỳ thông qua hệ thống sử dụng ‘đạo cụ’ với hắn.

Nhưng vì nguyên nhân liên quan đến Nhạc Nhạc nên đạo cụ bị vô hiệu hóa.

Điểm mấu chốt là đồ trang trí hình Trư Bát Giới.

Cao Thệ thở phào: “Mạng anh lớn đấy.”

“Là sao?”

“Không có gì, ý tôi là vài ngày nữa Nhạc Nhạc sẽ tặng anh một lá bùa hộ mệnh, anh phải đeo trên người 24/7, biết chưa?”

“Tất nhiên, còn chờ anh nhắc!”

Cao Thệ vừa cười đùa với Thừa Trạch Kỳ vừa suy tư.

Nếu Nhạc Nhạc quả thật có năng lực phá giải ‘thôi miên’ và ‘thao túng’, vậy tại sao trong mơ lại bị mấy cái đó lăng nhục chứ?

Lúc này di động trong túi chợt rung lên.

Nhiễm Thu: [Sếp, đã tra ra.]

Nhiễm Thu: [Sếp kêu em đi điều tra mấy người kia, con của bọn họ đều là ‘không rõ ba ruột’, mấu chốt là lũ trẻ đều chưa đầy tháng đã chết yểu.]

Cao Thệ cầm điện thoại, trong lòng dâng lên cơn ớn lạnh.

Cách đặt tên Liêu Tử Thố bắt nguồn từ vùng núi phía đông, bài thuốc cổ truyền, con nít chết yểu— Mấy từ khóa này gộp chung một chỗ, hình như đang miêu tả ra thứ gì đó.

Anh lập tức gọi điện cho Nhạc Nhạc.

“A lô? Con nghe ba.”

“Mấy ngày nay có gặp ‘Ôn Lương’ không?”

“Không ạ.”

Cao Cố Sanh ra khỏi phòng y tế, đi tới một góc vắng.

“Ba, Ôn Lương có chuyện gì sao?”

“Mày phải coi chừng nó, trên người nó có chút vấn đề.”

“Ý ba là anh ta có quan hệ với quỷ quái?”

“Tạm thời chưa biết, ba dặn trước, nhà họ Ôn chuẩn bị treo đầu dê bán thịt chó, vụ án này hẳn sẽ thuộc về phạm vi quản lý của Sở Linh Quản.”

“Con biết rồi, mấy ngày nay con chưa thấy anh ta.”

“Ừ, có đem theo bùa hộ mệnh không?”

Cao Cố Sanh sờ trước ngực: “Có đem, ba yên tâm đi.”

Có tiếng bước chân vang lên, Cao Cố Sanh lập tức toàn thân căng chặt, cảnh giác nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một người đi vội qua, mới từ từ thả lỏng cơ thể.

Cao Thệ phát hiện ra khác thường, nghiêm giọng hỏi: “Sao thế?”

Cao Cố Sanh nghe ba mình hỏi, lúc nãy còn bình thường chẳng có gì giờ bỗng cảm thấy uất ức muốn chết: “Ba không biết mấy ngày nay con trải qua thế nào đâu!”

“Ba ngày trước, con đến căn tin ăn cơm, hôm đó có món đặc biệt là sườn non kho tỏi và cá dưa chua, con chạy hết cả hơi mới vượt qua mấy đứa trâu bò bên khoa thể dục giành lấy suất cuối cùng. Ai ngờ Cổ Kỳ từ đâu chạy tới, dẫm phải vũng nước trên sàn trượt chân té, hất nguyên ly trà sữa—Mẹ nó làm gì có ai uống trà sữa mà xé hết miếng bọc miệng ly ra hả?!”

“Con phản ứng nhanh né kịp nên không bị gì, còn chưa thở phào, Cổ Kỳ lại đâm sầm vào làm khay cơm của con rơi hết xuống đất!”

“Nó còn nói sẽ tự làm cơm đền cho con, chắc thèm! Nó có biết con vì giành được suất cơm đặc biệt cuối cùng mà đã nỗ lực thế nào không?!”

“Hai ngày trước, con ở kí túc xá chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Cổ Kỳ đột nhiên chỉ mặc mỗi áo choàng tắm ngắn tới mông gõ cửa phòng con, nói vòi sen trong phòng tắm của nó bị hư, muốn sang đây tắm nhờ.”

“Sau lưng nó còn có hai thằng bạn cùng phòng đi theo, luôn trừng con thiếu điều muốn lọt tròng, làm như con sắp ăn thịt nó không bằng.”

“Hừ, con cũng đâu có hiền, cầm cờ lê đi qua phòng bọn họ, ba đoán xem con thấy cái gì? Vòi sen trong phòng tắm bị người tháo hết ra, này là cố ý chứ gì nữa— Con bực bội vác cờ lê đi về!”

“Một ngày trước, con ra ngoài trường mua đồ ăn, lúc trên đường về gặp đám du côn muốn ‘tâm sự mỏng’ với con, đúng lúc con đang ôm một bụng lửa giận dồn nén mấy bữa qua, không nói nhiều liền cho mỗi đứa một đấm.”

Cao Cố Sanh tủi thân quá trời: “Mấy ngày nay Cổ Kỳ cứ lởn vởn bên cạnh con suốt, vận may của con tuột dốc không phanh, mọi chuyện không suôn sẻ, lại còn đụng phải đám du côn! Con đoán chắn đám này là do Cổ Kỳ kêu tới, nhưng bọn chúng không chịu khai thật, chỉ nói do thiếu tiền.”

Cao Thệ đỡ trán: “Mày… Thôi, mày nhớ tránh xa Cổ Kỳ ra.”

Cao Cố Sanh nảy ra ý tưởng viễn vông: “Ba nè, ba có thể lấy hệ thống trên người Cổ Kỳ ra được không, con tò mò quá đi, không biết bản thể thật sự của hệ thống trông thế nào— Không lẽ Cổ Kỳ là người chuyển sinh như trong tiểu thuyết? Chuyển sinh mang theo bàn tay vàng?”

Cao Thệ cảnh cáo: “Đừng đánh chủ ý với hệ thống kia, ba đã dặn mày rồi, vẫn chưa thể biết hệ thống đó là sản phẩm công nghệ cao hay là vật sống thuộc về thế giới này.”

Tới nay Cao Thệ vẫn luôn tin ngoài thế giới sẽ có thế giới khác, ngoài vũ trụ sẽ có vũ trụ khác, nhưng anh không tin hệ thống là sản phẩm thuộc về thế giới khác.

‘Cốt truyện’ theo dõi Cao Cố Sanh siết sao như vậy, muốn dốc toàn lực sửa lại tương lai đã bị Cao Thệ thay đổi, nếu hệ thống thật sự là sản phẩm của thế giới khác, chỉ sợ đã bị loại trừ từ lâu.

Cao Cố Sanh gãi cằm: “Nhưng ba nè, Cổ Kỳ này thấy là lạ thế nào ấy.”

“Cổ Kỳ giống như nam chính trong tiểu thuyết đam mỹ, là đoàn sủng, nghịch tập vả mặt, dây dưa với nhiều nam phụ, hầu hết mấy thằng bên cạnh nó đều có tình cảm mập mờ.”

“Lúc trước con nghĩ nó chỉ quen với Tôn Lang Can, không ngờ lại bắt cá tùm lum, hai đứa bạn cùng phòng với nó một đứa là hotboy của khoa thể dục, đứa kia là học bá của khoa số học, thế mà lại chịu chấp nhận… Ờ, gọi là gì nhỉ, ‘Cùng chung một chồng’? Hay là ‘Cùng chung một vợ’?”

“Thôi mặc kệ, nói chung là ba đứa bọn nó có thể chung sống hòa bình, cắm cho Tôn Lang Can cặp sừng tổ chảng.”

“Còn có vị hôn phu được đính hôn với Tôn Quân khi cậu ta còn ở trong bụng mẹ, được coi là đính ước từ bé. Bây giờ thằng hôn phu đó cũng đang theo đuổi lấy lòng Cổ Kỳ.”

“Còn nữa nha, cái này mới hãi nhất nè— Vị quý nhân lúc trước của Tôn Quân là họa sư họ Lễ, được xem là gạo cội của làng tranh truyền thống Trung Hoa, ông ta bày tỏ rất thưởng thức Cổ Kỳ— Gớm ói, cái ông họa sư này cũng hơn năm mươi rồi, con trai con gái đều đã lớn hết, đúng là già đổ đốn!”

Cao Cố Sanh vừa nói vừa thả lỏng tay: “Xem ra, bé Quân đáng thương lại là nam phụ ác độc, dùng mọi cách hãm hại, cuối cùng bị mọi người xa lánh và vứt bỏ.”

Nhắc tới Tôn Quân, Cao Thệ nói: “Ba đã đến xem chỗ ở của ba ruột Cổ Kỳ, hàng xóm xung quanh đều nói dù họ đối xử rất tệ bạc với Tôn Quân, còn ép cậu ấy bỏ học đi làm, nhưng Tôn Quân rất kiên cường, cũng rất thích vẽ tranh, thiên phú của cậu ấy được họa sư Lễ phát hiện, nên đã tài trợ cậu ấy học lên đại học.”

“Nhưng một đứa trẻ dù ở trong hoàn cảnh như vậy vẫn lạc quan tích cực, việc gì phải tự sát?”

Cao Cố Sanh tiện đường mua một ly cà phê, ngồi trên ghế đá ở chỗ vắng người: “Con đã hỏi Tôn Quân chuyện này rồi.”

“Con thấy sau khi cậu ấy tỉnh lại rất bình tĩnh, cũng rất lý trí, không giống kiểu người tự hại mình, nên con tranh thủ hỏi cậu ấy luôn.”

“Cậu ấy nói, đã từng đến gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ chẩn đoán cậu ấy không mắc bệnh tâm lý gì cả.”

“Mỗi lần trước khi tự hại mình, trong lòng cậu ấy luôn dâng lên cảm xúc bi thương và chán chường, không tự chủ nhớ lại những kí ức không vui.”

“Có điều mỗi lần như thế cậu ấy nhanh chóng kịp tỉnh lại, nếu không không tự hại mình thì cũng tự sát.”

Cao Cố Sanh đoán mò: “Không lẽ, cái này cũng là do Cổ Kỳ làm?”

Cao Thệ nói: “Có khả năng, dù sao thay đổi quá đột ngột.”

Cao Cố Sanh lẩm bẩm: “Vậy thì người này quá không khoa học.”

Cao Cố Sanh giống như nhớ tới gì đó, gửi cho Cao Thệ một bức ảnh: “Ba nhìn ảnh chụp của Cổ Kỳ đi, người ta đăng trên diễn đàn.”

“Vẻ ngoài của nó giống như có chút thay đổi, trở nên đẹp hơn, mà đẹp kiểu tà tính.”

“Con nhớ lúc trước mắt của nó là xệ xuống, bây giờ biến thành xếch lên, nhưng mọi người xung quanh đều chẳng hỏi han gì.”

“Kỳ lạ nhất là lúc đầu con tưởng bức ảnh này được chèn filter, không ngờ gặp ngoài đời thì thấy, ủa sao người này tỏa sáng blink blink như được thêm hiệu ứng đặc biệt vậy.”

Cao Thệ nhìn một hồi, quả thật Cổ Kỳ trong ảnh chụp có khóe mắt xếch lên, mang theo nét quyến rũ tà mị.

Ánh đèn chiếu vào người cậu ta giống như chèn thêm hiệu ứng ánh sáng nhẹ, sau lưng còn có đôi cánh thiên thần, bối cảnh được làm mờ, tóm lại khiến người ta vừa nhìn liền chú ý vào cậu ta.

“Giữ kỹ bùa hộ mệnh, mấy ngày nay ba mày đang tiếp xúc với nhà họ Tôn, đừng bị nó thừa cơ mà vào.”

“Còn nữa, làm thêm một túi đựng bùa hộ mệnh, khắc một con heo gỗ đặt vào đó rồi gửi cho chú Thừa của mày, ổng bị người ta theo dõi.”

Đầu dây bên kia vang lên hồi chuông.

“Ba phải đi làm nhiệm vụ đây, mấy ngày nay nhớ phải cẩn thận, có chuyện gọi ngay cho ba.”

“Con biết rồi, tạm biệt ba.”

Cao Cố Sanh cúp máy, cất điện thoại vào túi.

Sau đó cậu cầm ly cà phê tới lớp học.

Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu tiết học, không biết Cổ Kỳ có lại giở trò gì không.

Cao Cố Sanh thầm thở dài một hơi.

Lại dẫm phải shit chó.

Sau sự cố hư vòi sen, bây giờ Cao Cố Sanh hễ thấy mặt Cổ Kỳ là cả người khó chịu.

Thật phiền phức khi có thêm người thứ tư chung phòng kí túc xá.

Rõ ràng dùng đạo cụ tiện hơn mà, mắc gì phải mất công phá hư vòi sen chứ? Hai thằng công chung phòng với cậu ta bộ bình thường không tắm trong phòng hả??

Sau khi đến lớp, Cao Cố Sanh theo thói quen nhìn lướt qua dãy đầu, liền thấy nhóm bạn đang vẫy tay với mình.

“Tiểu Sanh, chờ chú em nãy giờ.” Vân Tri Ý hất đuôi ngựa cột cao, chừa chỗ cho Cao Cố Sanh ngồi vào.

Cao Cố Sanh vừa vào lớp, xung quanh giống như thêm hiệu ứng ánh đèn flash nhấp nháy, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Cho đến khi cậu ngồi xuống, đám bạn học không tự chủ quay đầu nhìn sang.

Vân Tri Ý nhéo má Cao Cố Sanh: “Hừ, đã nhiều này rồi mà bọn họ còn dán mắt vào mặt Tiểu Sanh, dạo này sao thích cướp dãy đầu vậy không biết, hôm nay mới bảy giờ hai mươi là chị đây đã đến xí chỗ trước, nhưng vẫn suýt bị hớt tay trên.”

“Tiểu Sanh lợi hại quá nha, một mình cưng mà có thể nâng cao tỷ số ngồi bàn đầu.”

Cao Cố Sanh cố ý há miệng nhe răng: “Ái ái chị Vân ơi đau em!”

“Bớt xạo, chị đây không có dùng sức!”

Cao Cố Sanh thoát khỏi móng vuốt của Vân Tri Ý, hất tóc một cái rồi cười nham nhở: “Chịu thôi, sức hấp dẫn của anh đây không ai có thể cưỡng lại~”

Người khác làm hành động này ít nhiều gì sẽ thấy sến súa làm màu, nhưng Cao Cố Sanh lại làm rất tự nhiên, mang theo vẻ khoe khoang và khí phách của thiếu niên, giống như cậu sinh ra đã là trung tâm của mọi sự chú ý.

Đám sinh viên bỗng chốc nhìn mà sững sờ, trong lòng có tiếng nói đang kêu gào—

[Đúng rồi, một thiếu niên rạng rỡ như vậy nên được vạn người chăm chú dõi theo!]

Một nam sinh đeo kính ngồi bên cạnh Cao Cố Sanh cảm nhận tầm mắt của mọi người đều đổ dồn vào đây, cậu ta đứng dậy nói: “Xin các bạn chuẩn bị bài tập vấn đáp của thầy đã cho từ tiết trước, lát nữa thầy sẽ hỏi từng người.”

Lực sát thương của môn tài chính quả nhiên không thể khinh thường, vừa nói ra là cả lớp rối rít cúi đầu, tập trung tinh thần vào đống kiến thức tài chính hành hạ người ta hao gầy kia, bỗng chốc trong phòng học mọc ra hơn chục cặp cha con.

“Giang hồ cứu nguy giang hồ cứu nguy! Các daddy cho mượn tập chép với, lát nữa thầy vào đặt câu hỏi đó!”

“Con ngoan đợi lát nữa đi, daddy chưa chép xong.”

“Nào tục tưng, daddy làm xong rồi, cho cưng mượn nè.”



Lớp trưởng tài chính ngồi tại chỗ ngơ ngác vò đầu, thầm nghĩ khi nào thầy mới chịu đổi lớp trưởng khác đây.

Chu Kính Thác chỉnh lại mắt kính: “Lúc trước bà kêu tôi chạy tới cản người giúp Tiểu Sanh tôi còn không tin, ai ngờ là thật.”

Vân Tri Ý hừ cười: “Chị đây gạt cưng bao giờ chưa.”

“Dung mạo của Tiểu Sanh quá thu hút mọi người, nếu chúng ta không ngồi kèm bên cạnh nó, chắc chắn sẽ có người ngồi vào, còn thừa cơ táy máy tay chân với nó nữa.”

“Hôm nay hai dãy đầu đều bị ngồi chật ních, đành phải ngồi ở dãy giữa, Hoa Mặc lại không có ở đây nên mới phải nhờ tới ông.”

Không phải là Vân Tri Ý cố tình giật tít.

Vào hai ngày trước, Vân Tri Ý và Cao Cố Sanh đến trễ, Cao Cố Sanh chọn ngồi bàn đầu.

Bình thường rất ít sinh viên ngồi ở dãy đầu đối diện thẳng với giảng viên, không ngờ hôm nay trong lớp xảy ra kỳ quan chưa từng có— Mật độ sinh viên giảm dần từ đầu dãy đến cuối dãy, chỗ ngồi chót lớp thường xuyên bị tranh giành giờ đây vắng như chùa bà Đanh.

Hôm đó thầy triết giảng bài rất hào hùng đầy cảm xúc, gọi một hơi mười sinh viên đứng lên trả lời câu hỏi.

Bên trái bên phải của Cao Cố Sanh toàn là người, bên trái là cậu chàng mặt đỏ như cà chua, cúi gằm mặt không dám nhìn cậu, nhưng thuận tiện cho người ngồi bên phải táy máy—

Không sai, ngồi bên phải là Cổ Kỳ.

Khi đang trong giờ học, Cổ Kỳ nắm tay Cao Cố Sanh đặt trên đùi mình, còn muốn giao lưu ‘sâu sắc’ với cậu.

Cao Cố Sanh há có thể nhịn?

Cậu nắm ngược lại ngón tay của Cổ Kỳ.

Sức lực của cậu hơn trâu bò, Cổ Kỳ lại là cậu ấm được nuông chiều từ bé, bị Cao Cố Sanh tóm chặt như vậy lập tức hằn ra dấu đỏ chót, còn suýt chút nữa gãy luôn ngón tay.



Giảng viên đến lớp đúng trước năm phút, thầy mở sách ra, quả nhiên là phần bài tập vấn đáp đã cho ở tiết trước, lát nữa sẽ đặt câu hỏi.

Khi chuông reo vào lớp còn một giây nữa là vang lên, Cổ Kỳ mang theo biển hoa rực rỡ đi vào.

Mà cụm từ biển hoa rực rỡ ở đây không phải dùng để miêu tả.

Cao Cố Sanh nhìn thấy rõ khi cậu ta bước vào lớp, xung quanh cậu ta mọc ra vô số bông hoa rực rỡ sắc màu, trông như hiệu ứng trôi lơ lửng quanh người cậu ta rồi từ từ biến mất.

Cao Cố Sanh: Đậu xanh, mình bị hoa mắt hả?

Cậu dụi mắt thật mạnh rồi mở to nhìn lại lần nữa.

Tiếp theo một giọng nói rơi vào trong tai.

[Tích, sử dụng thành công thẻ ‘hoa nhường nguyệt thẹn’!]

Ồ.

Lại là cái thẻ vô dụng này.

Lúc trước cậu ta còn dùng thẻ ‘lạnh lùng’, tức khắc biến lon cô ca trong tay bạn học đang cãi nhau với cậu ta thành cô ca băng tuyết.

Còn có thẻ ‘dung mạo thần tiên’, sau khi Cổ Kỳ dùng thì dưới chân cậu ta bốc lên khói trắng, giống hệt trên sân khấu. Đúng lúc xe cứu hỏa đi ngang qua, tưởng trời nóng quá làm đế giày bốc hỏa, tốt bụng cho cậu ta một vòi nước.

Xem ra ngoài khả năng thao túng tâm lý người khác ra, những kỹ năng khác của hệ thống toàn là cùi bắp.

[Đây là… Thẻ… Chó chết!]

Ủa? Cái giọng này cậu chưa nghe bao giờ, không phải giọng của AI, trái lại nghe khá giống giọng của Cổ Kỳ.

[Nhưng mới nãy mục tiêu công lược cấp SSS nhìn ngươi trong hai mươi lăm giây, đây là lần đối mặt lâu nhất suốt mấy ngày qua.]

Khi đó cậu đang nhìn sau gáy của Cổ Kỳ có một bông hoa đỏ thẫm đang từ từ khép lại!

[Thật… hả?]

[Dĩ nhiên, sản phẩm của hệ thống bọn ta đều là hàng cao cấp không đó.]

Phá án, xem ra giọng nói mới xuất hiện này là tiếng lòng của Cổ Kỳ.

Giảng viên đứng trên bục giảng gõ bàn nói: “Bắt đầu tiết học!”

Cao Cố Sanh vừa ghi bài vừa lắng nghe hệ thống và Cổ Kỳ nói chuyện, thời gian dần trôi, tiếng lòng của Cổ Kỳ càng trở nên rõ ràng hơn, giống như đài radio dò được sóng hồi xưa.

Cậu cũng phát hiện chỉ khi Cổ Kỳ và hệ thống nói chuyện với nhau cậu mới nghe thấy tiếng lòng, còn bình thường thì không nghe.

Nhưng nhiêu đó đã quá đủ rồi.

Cao Cố Sanh không suy nghĩ nữa, tập trung vào tiết học.

Cậu không phát hiện ra trong lớp học, cậu và Cổ Kỳ như hai lốc xoáy mạnh mẽ hấp dẫn sự chú ý của các bạn học, khiến họ vô thức quay đầu nhìn hai người bọn cậu.

Lốc xoáy hấp dẫn của Cổ Kỳ càng mạnh, lốc xoáy của Cao Cố Sanh càng mạnh hơn, lốc xoáy hấp dẫn của Cổ Kỳ va vào lốc xoáy của cậu, thua thảm bỏ chạy.

“…Được rồi, bạn này trả lời tương đối ổn, vậy thì thay góc độ biến đổi khác của vấn đề, còn ai có thể trả lời không?”

Theo tiếng của giảng viên, các sinh viên rối rít ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình chiếu trước mặt.

Trên màn hình đưa ra vấn đề có độ khó rất cao, nói là biến đổi, không bằng nói là phủ tầng tầng lớp lớp vòng vèo lắt léo, ngay cả điểm mấu chốt của vấn đề cũng thay đổi.

Cao Cố Sanh hứng thú, hí hoáy viết trên giấy nháp.

Lúc này giọng nói vui mừng của thầy vang lên: “Ồ? Bạn này có đáp án nhanh thế? Mời bạn đứng lên.”

Cổ Kỳ đứng lên, cậu ta ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo tự tin lẫn kiêu ngạo, nói ra đáp án một cách rành mạch lưu loát.

Học bá rất dễ được lòng của chúng bạn, trong phòng thoáng cái vang lên tiếng ghi chép sột soạt, có vẻ đánh giá rất cao đáp án này.

[Có cái đáp án mà mắc dữ vậy?! Nuốt hết mười tích phân của tao!]

[Đáp án câu này rất khó tìm, nên mới tương đối đắt như vậy.]

[Cao Cố Sanh đúng là đầu tồ, không ai trên đời này thẳng nam bằng nó! Lúc trước tao giả thành tiểu bạch hoa ngốc bạch ngọt, thế mà nó chỉ đau lòng cho khay cơm của mình!]

[Tao đóng vai người đẹp quyến rũ lẳng lơ, nó không chỉ suýt bẻ gãy ngón tay của tao, còn mắng tao thiếu đạo đức!]

[Tao nhờ nhóm anh Hắc dàn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả má nó chứ, nó bị siêu nhân nhập hả, một mình xử sạch nhóm anh Hắc, còn tống người vào đồn! May là tao có chuẩn bị trước thao túng bọn họ để không khai tao ra, nếu không bây giờ tao đang ở đồn chờ bảo lãnh!]

[Cao Cố Sanh không phải là thủ khoa ngành tài chính sao? Lần này tao sẽ đi đường học thần vs học thần, không tin không bắt được nó!]

Cao Cố Sanh— Cao Cố Sanh không biết nên nói gì cho phải.

Những hành vi quái đản lúc trước toàn là để dụ dỗ mình? Mẹ nó làm gì có ai đi dụ dỗ kiểu đó chứ? Thật sự có người nuốt dọng được sao? Chẳng lẽ mấy thằng bám theo nó đều bị trúng cái chiêu này? À nhắc mới nhớ, tại sao bên cạnh nó toàn đực rựa không vậy? Mình nhớ mang máng lúc trước nó từng chơi mập mờ với một em gái khóa dưới mà? Rốt cuộc nó thích đàn ông thật, hay chỉ có đàn ông mới là đối tượng công lược?

Trong lúc Cao Cố Sanh đang bấn loạn, Cổ Kỳ đã trả lời xong, còn đang chờ thầy khen ngợi mình.

Nhưng ông thầy đứng trên bục giảng lại nhíu mày, trông có vẻ không vui.

Một lúc lâu sau thầy mới kêu Cổ Kỳ ngồi xuống.

Cao Cố Sanh chú ý tới điểm này, nhưng không đoán ra nguyên do.

Cổ Kỳ ngồi xuống ngáp to một cái.

[Mở chức năng che chắn đi, tao mệt muốn chợp mắt một lát, tối qua lăn lộn với tụi Lâm Côn Chu Đạt tới tận khuya.]

[Còn ông thầy kia giảng bài như ru ngủ.]

Cậu ta vừa nói lại ngáp thêm cái nữa.

Sau đó như chốn không người gục đầu ra bàn.

[Xong, đã mở chứng năng che chắn.]

Cổ Kỳ ngáp một cái, không biết là tối qua chơi quá sức hay thầy giảng bài như ru ngủ, cậu ta gục đầu xuống bàn chưa tới hai phút đã ngáy.

Ánh mắt của thầy vốn đang nhìn Cổ Kỳ một cách mất tự chủ từ từ dời sang các bạn học khác.

Toàn bộ phòng học như thể chỉ có mỗi Cao Cố Sanh là thấy Cổ Kỳ ngủ ngáy khò khò.

—Lại còn ngáy nữa, thật quá đáng!

Có lẽ tư thế ngủ không đúng nên tiếng ngáy phát ra cực lớn, chui thẳng vào tai của cậu, Cao Cố Sanh bị ồn không thể nghe thấy thầy giảng bài.

Xem ra chức năng che chắn kia vô tác dụng với Cao Cố Sanh.

[Nếu chức năng che chắn kia biến mất thì đỡ quá.]

Cao Cố Sanh vừa nảy ra suy nghĩ này.

Một giây sau, toàn bộ phòng học chìm trong tiếng ngáy kinh thiên động địa của Cổ Kỳ.

Cục phấn trên tay của ông thầy run lên, rơi xuống bể chia năm xẻ bốn.

Thần kinh của thầy cũng bể vụn theo.

[Tích! Thầy phát động kỹ năng tấn công— Liệng phấn bách phát bách trúng!]

Một tiếng ‘cốp’ giòn tan vang lên, kéo theo sau đó là tiếng gầm thét của thầy.

“Anh là ngành nào? Cút ra ngoài cho tôi!”

Thực lực của thầy cô hệ tài chính rất trâu bò, nhưng quá cứng nhắc gò bó, có yêu cầu rất nghiêm khắc với lớp, muốn các sinh viên dù đã lên đại học vẫn phải chấp hành kỷ luật tối cao.

Lúc này có thể thấy Cổ Kỳ hoàn toàn chọc giận thầy.

Cổ Kỳ xoa cái trán sưng đỏ ngơ ngác tỉnh dậy, trong đầu đang điên cuồng tru tréo.

[Đã bảo mở chức năng che chắn cho tao rồi mà?! Sao ổng có thể thấy tao hả!!!]

[Lẹ! Mở thẻ con rối cho tao, phải để lão già này cúi đầu xin lỗi tao!!!]

Khác với trong đầu đang ầm ĩ dữ dội, Cổ Kỳ ngoài mặt vẫn bình tĩnh.

Cậu ta hơi ngửa đầu giống như quàng tử bị điêu dân vu oan, chờ đợi điêu dân bò xuống bục giảng lạy lục xin tha.

Mặc dù đã vang lên thông báo thẻ rối gỗ có hiệu lực, nhưng không phải thầy quỳ bò lạy lục xin tha, mà là cơn thịnh nộ sấm giật đùng đùng của thầy.

“Còn đứng đực ra đó làm gì? Định chờ tôi mời anh ra ngoài hay sao?!”

“Mới nãy tôi đã muốn nói rồi, nhưng giữ thể diện cho anh tôi mới không nói trước mặt cả lớp, bây giờ nhìn anh ngang nhiên ngủ trong lớp, xem ra là không cần thể diện.”

“Đề bài này là do chính tôi ra, trên mạng không hề có đáp án. Vậy thì xin hỏi anh làm thế nào mà trả lời đúng chính, xác từng, câu, từng, chữ?!”



Cuối cùng, Cổ Kỳ xám mặt chạy ra ngoài.

Tiếp theo là thời gian tự do vấn đáp, Cao Cố Sanh mượn cớ đi vệ sinh, xin phép thầy xong liền ra ngoài.

Cậu không đến nhà vệ sinh mà là theo sau Cổ Kỳ.

Hết cách rồi, kỹ năng nghe lén này chỉ có tác dụng trong bán kính một trăm mét, bây giờ tâm tình của Cổ Kỳ đang chao đảo dữ dội, nên nghe lén được không ít thứ hay ho.

[Tại sao lần này chức năng che chắn và thẻ con rối đều bị mất tác dụng một lượt thế hả?!]

[Lần trước dùng thẻ quyến rũ với chuyên gia tạo hình cũng không được!]

[Hệ thống, mày mau tìm xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu!]

Chuyên gia tạo hình? Không lẽ là nói chú Thừa?

[Hệ thống đã kiểm tra, không có vấn đề.]

[Thế tại sao hai ngày nay luôn bị mất hiệu lực?? Nếu tiếp tục như vậy, đừng nói là công lược đối tượng cấp SSS, sợ rằng tao sẽ không còn thao túng được hai ông bà già họ Tôn kia! Mấy ngày nay bọn họ cứ muốn đi gặp Tôn Quân, thằng đó có gì để gặp chứ!]

[Quả nhiên không phải ba mẹ ruột là sẽ cách lòng, tao gọi họ ba mẹ suốt hai mươi năm còn không bằng thằng Tôn Quân, bọn họ còn muốn tao dọn ra khỏi nhà, để tao gọi hai kẻ tham lam ngu xuẩn kia là ba mẹ? Nằm mơ!]

[Tại sao trời cao lại bất công vậy chứ, nếu đã đổi sai thì sai luôn đi, mắc gì phải đổi lại!]

Cao Cố Sanh bị chọc tức nghiến răng, sao trên đời này lại có hạng người vô liêm sỉ như thế?!

[Hệ thống mày nói chuyện cái coi! Đạo cụ thẻ biểu diễn lại mất công hiệu, tao không thể tiếp tục cải thiện sinh hoạt, mày đừng mơ hưởng một tích phân nào!]

[Nếu lần trước công lược Thừa Trạch Kỳ thành công, bây giờ tao đã có được thiên phú nghệ thuật, không cần phải chèn ép Tôn Quân, kết quả mày lại đánh rơi dây chuyền, công lược Thừa Trạch Kỳ thất bại, giờ tao phải dùng hạ sách này.]

[Phiền quá đi, nhìn thấy tranh vẽ là mệt, một chút linh cảm cũng không có, cũng chẳng muốn cầm cọ.]

Tranh?

Không phải bức tranh của Cổ Kỳ đã bị Tôn Quân phá hư rồi sao?

[Không được, phải để Tôn Quân rút khỏi cuộc thi thì tao mới yên tâm.]

[Lần này nhân chứng vật chứng đều đủ, để tao xem Tôn Quân biện giải kiểu gì.]

[Nếu thẻ rối gỗ của mày dùng trên người Tôn Quân với Triệu Nhất có hiệu quả rất tốt, vậy dùng tiếp đi.]

Triệu Nhất là sinh viên đã tình cờ quay lại quá trình gây án của Tôn Quân, làm nhân chứng cho Cổ Kỳ.

Thì ra là vậy.

Hèn gì Tôn Quân lại làm ra chuyện đó.

Cái đẹp là nhận thức chung, dù Cao Cố Sanh không hiểu nghệ thuật nhưng có thể phân biệt xấu đẹp.

Cậu cảm thấy với tài nghệ của Tôn Quân, hoàn toàn không cần mắc công đi phá bức tranh của Cổ Kỳ.

Bây giờ nhìn lại quả nhiên là vậy.

[Không được, triển lãm nghệ thuật vẫn tổ chức theo dự định, còn sáu ngày cuối cùng, giờ đã là ngày thứ ba, tao phải nhanh chóng hoàn thành cho xong.]

[Phiền quá, còn phải tìm cơ hội đem bức tranh đến phòng vẽ— Nếu lúc đó mày không đánh rơi dây chuyền, tao đã công lược được Thừa Trạch Kỳ, đã không xảy ra đủ thứ chuyện!]

[Bây giờ tao sẽ đi hối thúc trường học hủy bỏ tư cách dự thi của Tôn Quân.]

Cổ Kỳ đi xa.

Cao Cố Sanh lập tức co giò chạy thẳng về hướng ngược lại.

Hay, hay lắm.

Lại trộm long tráo phụng, làm tranh giả hãm hại Tôn Quân suýt tự vẫn, danh tiếng mất sạch.

Nếu cậu không đoán sai, Cổ Kỳ sẽ để bức tranh thật ở chỗ đó…

Còn nữa, cậu muốn báo tin này cho Tôn Quân trước khi Cổ Kỳ hành động.

Cao Cố Sanh chạy như điên, trên môi nở nụ cười lạnh lẽo.

Hừ, Cổ Kỳ và khứa hệ thống kia, bố mày tới đây!

===Hết chương 27===

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK