Một giây yên lặng trôi qua.
Ngón tay của Cao Thệ khẽ động, muốn lấy kẹo ra, nhìn cô gái trước mặt đã hoàn toàn rơi vào nỗi sợ hãi, anh dứt khoát lấy que kẹo cuối cùng trong túi ra đưa cho cô gái.
“Đừng sợ, bọn anh ở đây.”
Cô gái nhận lấy kẹo mút, vừa run vừa xé mở giấy kẹo.
Có lẽ vị ngọt ngào của sô cô la có thể làm người ta thả lỏng, hoặc có thể là Cao Thệ khiến người ta vô cùng yên tâm, cô gái không còn phát run nữa.
“Vâng, anh ấy, Tiêu Hồ, đã mất tích.”
“Tiêu Hồ làm việc ở đây sớm hơn em một năm, anh ấy cũng vừa tốt nghiệp liền đậu phỏng vấn vào Chu thị, làm việc ở ban quản lý an toàn.”
“Anh ấy rất sáng sủa, hòa đồng, dù là nhân viên lâu năm hay mới vào đều trò chuyện rất vui vẻ với anh ấy.”
“Anh ấy… Giúp em rất nhiều.”
Cô gái đan hai tay vào nhau.
“Anh ấy rất tận tâm trong công việc, bị trưởng ban đổ việc lên đầu hay bị bắt tăng ca đều chưa than phiền lấy một câu, rất tích cực chạy qua chạy lại dưới công xưởng.”
“Trong ban quản lý an toàn, có không ít cảnh ‘lãnh đạo đứng chỉ tay năm ngón, cấp dưới chạy thục mạng’, cũng chẳng có tiền thưởng hay huê hồng.”
“Em nhớ Tiêu Hồ tốt nghiệp ngành dinh dưỡng và kiểm tra an toàn thực phẩm, vốn có thể theo ngành kỹ thuật, nhưng không hiểu sao lại vào ngành quản lý an toàn, thật sự có tài mà không thể phát huy.”
Nói tới Tiêu Hồ, cô gái biểu lộ sự phẫn uất với công ty.
“Trưởng ban của ban quản lý an toàn rất quá đáng, luôn kêu Tiêu Hồ chạy xuống công xưởng kiểm tra an toàn và sửa chữa máy móc, còn bản thân ngồi ì một chỗ, mặt dày chiếm hết công lao.”
Có thể nhìn ra cô gái khi nói tới đây rất tức giận, cũng không biết mắng chửi người, nhịn một hồi chỉ mắng ra một câu ‘Thật quá đáng’.
Cao Thệ hỏi: “Lúc trước Nghiễm Khánh ở ban tiêu thụ, trưởng ban tiêu thụ cũng thích bắt nhân viên tăng ca, thậm chí cướp mất dự án của nhân viên, độc chiếm lợi lộc, hiện tượng này rất phổ biến ở Chu thị sao?”
Cô gái bị hỏi sửng sốt, có chút chột dạ ngó xung quanh.
Cao Thệ trấn an: “Không sao, sẽ không có ai nghe thấy.”
Cô gái ‘vâng’ nhẹ một tiếng rồi nói: “Rất phổ biến là đằng khác, trước khi xảy ra chuyện ma nhát, nhân viên thường xuyên tăng ca đến tận sáng, lúc trước còn có một nhân viên bên ban tiêu thụ vì liên tục tăng ca suốt một tuần, bị đứng tim đột ngột.”
“Khi đó, trưởng ban tiêu thụ— Mới được thăng chức lên làm trưởng ban tiêu thụ còn đang bận lo sửa sang lại phòng làm việc của ông ta, trông còn rộng rãi thoải mái hơn ở nhà.”
Cô gái cắn môi dưới: “Không còn cách nào, dù sao Chu thị cũng là một công ty lớn, những người không phải dân địa phương cũng được đối xử khá tốt, mặc dù không làm thêm giờ, thỉnh thoảng bị cướp công, nhưng tiền thưởng khá cao. Rời khỏi Chu thị sẽ khó tìm được công việc nào tốt bằng ở đây.”
“Em từ chỗ khác đến thành phố B lập nghiệp, mức chi tiêu ở thành phố B quá cao, tiền thuê phòng cũng cao ngất ngưỡng. Số tiền tích cóp chỉ đủ cho em ở đây thêm nửa năm nếu sau khi thôi việc.”
“Nhưng sau khi xảy ra một loạt chuyện kỳ lạ, em thật sự rất sợ, nếu không phải vì nghỉ việc ngang sẽ không lấy được tiền thưởng của dự án, em đã xin nghỉ việc từ lâu rồi.”
Trong giọng nói của cô gái lộ ra vẻ không biết phải làm sao.
Cao Thệ nhìn cô gái than thở lạc khỏi chủ đề, bỗng chú ý tới một chuyện mà lúc trước không để ý đến: “Em nói là, Chu thị đối xử tốt với những người không phải dân địa phương, nghĩa là sao?”
Cô gái giải thích: “Rất nhiều công ty lớn sợ nhân viên không phải dân địa phương sẽ dễ nhảy việc nên khi tuyển dụng sẽ ưu tiên dân địa phương hơn, nhưng Chu thị lại khác, đa số người trúng tuyển vào đây làm đều không phải dân địa phương.”
Cao Thệ nhíu mày, cảm giác có gì đó chợt lóe lên: “Tiêu Hồ là dân địa phương?”
Cô gái lắc đầu: “Không phải.”
Cao Thệ gật đầu, ý bảo cô gái tiếp tục.
“Tiêu Hồ làm việc rất nghiêm túc, sau đó nhanh chóng được quản lý phát hiện, muốn bồi dưỡng thành người của mình, cho nên đào tạo Tiêu Hồ, có ý thăng chức cho anh ấy.”
“Tình cờ khi đó có một trưởng ban làm việc xảy ra sơ suất.”
“Tiêu Hồ có thể lập tức được thăng chức.”
“Nhưng ngay trong giây phút quan trọng này, anh ấy lại mất tích.”
“Bên trên nói Tiêu Hồ đã từ chức.”
Cao Thệ nghe đến đây, hỏi: “Nếu Tiêu Hồ từ chức, tại sao em vẫn đinh ninh cậu ấy là mất tích?”
Cô gái siết chặt hai tay: “Vì sau khi anh ấy nghỉ việc, liền thoát khỏi nhóm chat và chặn liên lạc với tất cả đồng nghiệp.”
“Tiêu Hồ là một người nhiệt tình thân thiện, anh ấy không có lý do làm vậy.”
“Dù anh ấy có giả vờ thân thiện, nhưng ngày thường anh ấy làm việc với mọi người đâu đến nỗi nào, không đến mức chặn số cắt đứt liên lạc sạch sẽ như thế.”
“Huống chi anh ấy sắp thăng chức, tại sao lại đột ngột nghỉ ngang?”
“Lúc trước anh ấy có nói với em, anh ấy luôn có một ước mơ, muốn mua một ngôi nhà ở thành phố B, đón anh trai lên sống chung.”
“Anh ấy cần tiền, trừ khi có công ty tốt hơn đào anh ấy đi, và anh ấy cũng đồng ý ăn máng khác, nếu không anh ấy không có lý do gì để từ chức.”
“Nhưng sau khi anh ấy đi, em luôn chú ý đến công ty cạnh tranh, không có nghe nói công ty đó mời anh ấy về làm.”
“Rõ ràng anh ấy thiếu tiền, nhưng sau khi nghỉ việc thì chẳng có lấy một tin tức.”
Cao Thệ nghe vậy, gõ nhẹ cây bút vào sổ tay: “Cậu ấy còn một anh trai?”
Cô gái gật đầu: “Lúc anh ấy nói chuyện phiếm với em có nhắc đến, nhưng không nói kỹ.”
Cao Thệ quẹt mấy nét lên sổ tay.
Anh liệt kê ra những điểm đáng nghi. Googl𝘦 𝐧ga𝘆 t𝐫a𝐧g — T𝐫U 𝒎T𝐫u𝘆𝘦𝐧.𝐯𝐧 —
Điện thoại – Công xưởng – Tiêu Hồ.
Trong cuộc gọi ma quái có nhắc tới hai chữ ‘công xưởng’, mà công việc của Tiêu Hồ đã mất tích cũng cần phải thường xuyên chạy xuống công xưởng.
Trong cuộc gọi ma quái còn nhắc tới âm ‘ban’.
Là chỉ ngón tay?
Trói buộc? Giả trang? Hay là chỉ một nửa?
Thực phẩm kinh doanh chủ yếu của Chu thị là bán thành phẩm làm từ thịt.
Vì thế, công xưởng là có ý chỉ công xưởng sản xuất thịt bán thành phẩm sao?
Cao Thệ gật đầu với cô gái, tỏ ý đã hỏi xong.
“Cảm ơn em đã phối hợp.”
Cô gái cũng không rời đi ngay, hai tay nắm chặt của cô gái dần thả lỏng ra.
“Tiếng trong điện thoại là của Tiêu Hồ, nghe có vẻ anh ấy rất đau… Anh ấy, anh ấy không phải nghỉ việc, mà là mất tích, cầu xin, xin các anh nhất định phải tìm ra anh ấy!”
“Có gì cứ hỏi em, em biết gì sẽ nói đó! Các anh cần biết thêm tin thông tin gì, em không biết nhưng có thể giúp các anh hỏi thăm, em làm việc ở đây nên hỏi thăm sẽ dễ hơn nhiều.”
“Làm phiền các anh!”
Cao Thệ nhìn xoáy tóc trên đầu cô gái, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, bọn anh chắc chắn sẽ tìm được cậu ấy.”
…
Hai người Thường Dương và Hoàng Sam lúc đầu giao thiệp không hề thuận lợi, đến khi bọn họ trình thẻ cảnh sát và văn kiện phong tỏa đặc biệt.
Trên văn kiện phong tỏa ghi rõ thời gian phong tỏa là mười giờ tối nay, cố hết sức giảm bớt ảnh hướng với người bình thường.
Cao Thệ kêu Nhiễm Thu đi điều tra thông tin cá nhân của Tiêu Hồ và trưởng ban, cung cấp chi viện tầm xa.
Còn anh và Ứng Bất Giải sẽ chạy nhanh đến công xưởng.
Công ty của Chu thị rất lớn, công xưởng dưới quyền cũng lớn không kém, sau khi bọn anh trình thẻ cảnh sát, người quản lý dẫn bọn anh vào trong công xưởng.
Cao Thệ ngỏ ý bảo người quản lý không cần đi theo, nhưng mái tóc dài của Ứng Bất Giải quá nổi bật, hễ đi ngang qua chỗ có người là bị dõi theo, lúc Cao Thệ đang nghĩ cách giảm sự chú ý, Ứng Bất Giải chạm nhẹ vào tay anh.
“Không muốn, bị nhìn chăm chú?”
“Ừ, bị quá nhiều người nhìn sẽ hơi rắc rối.”
Ứng Bất Giải nghe vậy, bèn giơ tay bấm pháp quyết, Cao Thệ nhận ra cảm giác tồn tại của bọn anh thật sự đã giảm tới mức gần như vô hình.
Cao Thệ khẽ xuýt xoa.
Quá tiện lợi.
Không ngờ đạo trưởng còn có tác dụng này.
Nhờ vào pháp quyết của Ứng Bất Giải, hai người đi điều tra vô cùng thuận lợi, nhưng vẫn không phát hiện có gì đáng nghi.
Đến thời gian nghỉ ngơi, các công nhân tụm năm tụm bảy ăn cơm trưa ngấu nghiến, Cao Thệ nhìn qua, đó là các bán thành phẩm chế biến từ thịt của công ty Chu thị.
Ngửi rất thơm.
Cao Thệ hỏi Ứng Bất Giải: “Đạo trưởng, anh muốn ăn loại nào?”
Anh nhìn xung quanh, phát hiện ra loại thịt viên đang rất được ưa chuộng gần đây.
Sản phẩm này tên là ‘Thịt viên an tâm’, mùi thơm béo ngậy xộc thẳng vào mũi, mùi hương liệu rất nồng, người xếp hàng lấy cơm bên cạnh cửa sổ là nhiều nhất.
Cao Thệ nhìn giá cả, nhận ra giá của thịt viên là rẻ nhất.
Rẻ thì rẻ, nhưng giá cả này có phải là rẻ quá rồi không? Chẳng lẽ đi theo con đường lời ít tiêu thụ mạnh?
Ứng Bất Giải nhìn phòng ăn, tỏ ra không mấy hứng thú.
Cao Thệ hỏi nhỏ: “Đạo trưởng thấy khó chịu?”
Ứng Bất Giải lắc đầu, y nhìn sang cửa sổ, nói: “Những thứ này, ăn dở.”
Nếu thấy ăn dở thì thôi, Cao Thệ đặt thức ăn bên ngoài cho đạo trưởng lót dạ, còn anh thì bưng một phần cơm trưa trà trộn vào nhóm công nhân.
Sống lưng vốn cao thẳng của anh phải hơi còng xuống, tóc mái che khuất hai mắt, cũng che đi đôi mắt sắc bén như ưng, anh bưng cơm ngồi vào một góc trong phòng ăn, rõ ràng trang phục trên người không thay đổi nhưng thoạt nhìn trông giống một công nhân bình thường.
Mấy người công nhân vừa ăn vừa oán trách.
“Mẹ nó chứ, ở đây bận rộn tối mày tối mặt, bố về nhà không còn sức cù cưa với vợ, thế mà cũng bị ăn mắng.”
“Ai mà không phải vậy! Về nhà liền lăn quay ra ngủ, sáng mai lại lết dậy đi làm.”
“Mười hai tiếng nghỉ một lần, lần trước tôi suýt ngủ quên trong công xưởng!”
Đây là công việc có cường độ làm việc cực cao và không kém phần nguy hiểm, làm việc liên tục trong mười hai tiếng là quá dài, phải sáu đến tám tiếng mới phù hợp.
Cao Thệ cũng bắt chước mắng mấy câu, không lâu sau đã nói chuyện vui vẻ với nhóm công nhân.
“Thiệt chứ, làm mà không nghỉ ngơi thì còn mạng đâu mà lấy tiền, nếu không tin cứ nhìn tấm gương của người nào đó đi, chậc chậc chậc… Quá thảm.”
“Má! Đang ăn cơm, nói mấy chuyện đó làm gì!”
Cao Thệ thầm có chủ ý, lấy trong túi ra một gói thuốc lá Đại Tiền Môn đã mua sẵn, bắt đầu phân phát: “Ông anh, kể chút nghe chơi đi, là chuyện gì thế.”
(Thuốc lá Đại Tiền Môn là một hãng thuốc lá nổi tiếng ở TQ, có hơn 100 lịch sử và hiếm khi có hãng thuốc lá nào vượt qua 50 năm, hiện nay vẫn được bày bán rộng rãi, có mùi thuốc rất đặc trưng.)
“Ồ! Đại Tiền Môn! Quá đã!”
Mọi người nhận lấy điếu thuốc, trong lúc khói nhả nghi ngút, lời cũng theo đó tuôn ra: “Chú em đây mới vào làm à? Chuyện này xảy ra lâu lắm rồi, chắc là bốn hay năm năm trước.”
Người lấy điếu thuốc đầu tiên nói nhỏ, mấy người xung quanh cúi đầu tụm lại: “Trước kia, công xưởng này có một người, tên là Hồ Vũ Thủy.”
“Anh ta làm việc ngay tại công xưởng bán thành phẩm này, làm bên dây chuyền sản xuất, kiếm được nhiều tiền nhưng cũng rất mệt.”
“Có lần anh ta có lẽ quá mệt nên ngủ gật, hơn nửa đêm, cánh tay bị cuốn vào trong máy.”
“Trời ơi, tình hình lúc đó… Quá thảm.”
Trên mặt hắn lộ ra chút không đành lòng: “Cả cánh tay bị ép thành thịt nát, nếu không phải phản ứng lẹ thì cả người bị cuốn theo vào rồi.”
“Sau đó Hồ Vũ Thủy được đưa đi cấp cứu, vốn sắp xuất viện, bất ngờ tình huống trở nên nguy kịch, người không qua khỏi.”
“Bệnh viện kia hình như là của tư nhân, tiền thuốc men đắt hơn vàng, nhưng cũng không cứu được.”
“Tạo nghiệt mà. Sau đó công xưởng có bồi thường chút tiền cho người thân, chẳng biết bao nhiêu nhưng cuối cùng không giải quyết được gì.”
Những người bên cạnh nói: “Chúng ta vẫn nên chú ý một chút, đều là lao động tay chân, người này mất rồi, vậy mẹ già và vợ ở nhà thì sao?”
“Ài không nói nữa, chú em mới tới, còn muốn biết gì nữa không? Để tôi kể cái này, lúc đó tôi cũng có mặt, nhìn thấy cảnh tượng đó— Chời ơi, cánh tay của Hồ Vũ Thủy bị cán nát bấy, giống hệt nhân sủi cảo, tôi bị ám ảnh không dám ăn thịt trong suốt nửa năm.”
Cao Thệ vờ tỏ ra ghét bỏ, anh nhìn cơm trong tay rồi nhìn sang các công nhân bên cạnh, nói: “Tội thật, vậy cái máy xảy ra chuyện hôm đó…”
Công nhân nói: “Hình như bị đưa đi, xảy ra chuyện như vậy sao dám dùng tiếp, nếu không cả phòng này ai mà nuốt nổi cơm.”
Cao Thệ thở phào: “Cảm ơn ông anh, sau này em sẽ chú ý.”
Một công nhân khác thở dài: “Mấy ngày trước anh Hồ ra viện, tôi có gọi điện cho anh ta, lúc đó anh ta nói công xưởng thâm hiểm ác độc, anh ta bị đứt cả cánh tay nặng như vậy mà chỉ bồi thường có chút tiền, không ngờ chưa tới hai ngày sau người cũng đi luôn. Tôi đoán có lẽ sau khi anh Hồ đi, tiền bồi thường cho gia đình anh ta không nhiều, khoảng thời gian này anh Hồ luôn bị nhắc tới, không biết có phải anh ấy đi còn vướng bận, trong lòng còn chấp niệm.”
Cao Thệ bắt được ý chính: “Bị nhắc tới? Còn ai hỏi nữa sao? Đây đều là chuyện của ba, bốn năm trước mà?”
“A, là đồng chí Tiêu Hồ!”
Mấy người thảo luận sôi nổi: “Mặc dù Tiêu Hồ ngồi văn phòng nhưng đối xử với chúng tôi rất tốt, không hề hếch mũi kiêu ngạo.”
“Đúng đó, lúc trước cậu ấy hỏi chúng tôi về tai nạn xảy ra ở công xưởng, nói không thể mệt nhọc suốt nhiều tiếng, mà mệt nhọc gì ta…”
“Làm việc mệt nhọc!”
“Đúng! Không thể làm việc mệt nhọc trong thời gian dài, muốn giúp chúng tôi khiếu nại với cấp trên, có thể đổi từ hai ca thành ba ca không.”
“Mọi công tác nhắc nhở an toà n lao Äá»ng Äá»u do Äá»ng chà Tiêu Äảm nháºn, lần trưá»c tôi má»t rã rá»i, suýt chút nữa bá» vưá»ng tóc và o máy, may có cáºu ấy nhắc nhá» ká»p thá»i.â
âÄáng tiếc sau Äó Äã nghá» là m.â
Xem ra danh tiếng cá»§a Tiêu Há» á» Äây không tá», mấy ngưá»i nà y hết lá»i khen ngợi Tiêu Há».
Ngay lúc nà y, má»t tiếng nói khó á» Äâm bang và o: âLÅ© ngu! Tao thấy thằng Tiêu Há» kia chẳng phải thứ tá»t là nh gì!â
Cao Thá» nhìn sang, thấy má»t công nhân có vóc dáng nhá» gầy.
Hắn âphẹtâ má»t tiếng: âLúc Äó xảy ra chuyá»n, tao và cha Há» là bạn, á» chung má»t nhà trá», quan há» rất tá»t.â
âKhông biết Tiêu Há» từ Äâu biết ÄÆ°á»£c, có má»t khoảng thá»i gian trưá»c Äây, ngà y nà o cÅ©ng tìm tao há»i vá» chuyá»n cha Há», hại tao há»i Äó Äêm nà o cÅ©ng mÆ¡ thấy cảnh tượng máu me Äầm Äìa.â
âNó có phải bá» biến thái không!â
Mấy công nhân khác nghe không ná»i.
âThằng ngu mà y má»i biến thái!â
âTiêu Há» há»i han cẩn tháºn như váºy là vì tá»t cho má»i ngưá»i!â
Công nhân nhá» gầy lại âphẹtâ má»t cái: âMá»t Äám thiá»u nÄng, nó há»i mà có há»i bình thưá»ng Äâu? Toà n há»i thÃch Än gì, bình thưá»ng thÃch Äi Äâu chÆ¡i, chẳng khác gì Äiá»u tra há» khẩu.â
Các công nhân mặc ká» hắn nói gì, Äá»u phản bác lại, công nhân nhá» gầy ấm ức mắng má»t câu rá»i bá» Äi.
Cao Thá» nghÄ© tá»i gì Äó, há»i: âTrong nhà Há» VÅ© Thá»§y còn ngưá»i thân nà o không?â
Công nhân suy nghÄ© má»t chút rá»i nói: âCó, tôi nhá» anh ta có nói ba mẹ mất từ sá»m, còn má»t ngưá»i em trai.â
Công nhân khác chen và o nói: âTôi cÅ©ng nhá», anh ta thưá»ng xuyên khoe khoang em trai mình vá»i bá»n tôi, khoe em trai anh ta rất thông minh, nhất Äá»nh phải nuôi thằng bé lên Äại há»c.â
â¦
Cao Thá» Äi ra khá»i công xưá»ng, há»p cÆ¡m trên tay chưa Äá»ng và o miếng nà o.
Äạo trưá»ng Äang Äứng trong góc tưá»ng chá» anh.
Trá»i nóng ná»±c, Äạo trưá»ng không biết tìm má»t chá» mát mẻ mà ngá»i, cứ thế Äứng dang nắng.
Da cá»§a y rất trắng, dưá»i ánh nắng chói chang cá»§a mặt trá»i, giá»ng như khá»i ngá»c tá»a sáng lấp lánh.
Y nghe thấy tiếng gá»i cá»§a Cao Thá» liá»n nghiêng Äầu nhìn sang, ánh mắt Äen tuyá»n trong veo như ngá»c bÃch mà u Äen thượng hạng, dưá»i ánh mặt trá»i cà ng tôn lên vẻ Äẹp cá»§a má»t mà u Äen thuần túy.
Y Äi tá»i chá» Cao Thá», Äá»ng thá»i Cao Thá» nháºn ÄÆ°á»£c tin tức cá»§a Nhiá» m Thu.
[Äã tra xong!]
[Há» VÅ© Thá»§y có má»t em trai.]
[Tiêu Há» có má»t anh trai.]
[Tiêu Há» chú ý Äến Há» VÅ© Thá»§y má»t cách bất thưá»ng.]
[Tiêu Há» không xin và o ban quản lý kỹ thuáºt vá»i vai trò chuyên môn, nhưng lại xin và o ban quản lý an toà n không có triá»n vá»ng.]
[HỠVũ Thủy chết tại ban quản lý an toà n.]
[Cái chết cá»§a Há» VÅ© Thá»§y và Tiêu Há», Äá»u có liên quan Äến công xưá»ng Chu thá».]
Mặc dù vẻ ngoà i cá»§a Há» VÅ© Thá»§y và Tiêu Há» không có nét giá»ng nhau, nhưng Äá»§ Äá» Cao Thá» nghi ngá» quan há» giữa hai ngưá»i há».
Cao Thá» cất di Äá»ng và o.
Anh thấy Ứng Bất Giải nhìn chằm chằm và o há»p cÆ¡m trong tay mình, há»i: âÄạo trưá»ng muá»n Än cái nà y?â
Chẳng lẽ Äá»i ý, muá»n nếm thá»?
Ứng Bất Giải lắc Äầu: âÄn dá».â
Còn chưa Än sao biết ngon hay dá»?
Cao Thá» thấy Ứng Bất Giải chê ra mặt như váºy nên hÆ¡i tò mò, rá»t cuá»c thứ nà y dá» tá»i cỡ nà o.
Cao Thá» gắp má»t miếng thá»t viên Äang ÄÆ°á»£c ưa chuá»ng cho và o miá»ng, liá»n nhÃu mà y.
Thá»t viên nà y rất thÆ¡m, nhưng vá» giác cá»§a Cao Thá» rất nhạy bén, anh vừa nhai liá»n cảm thấy cà ng nhai mùi chất phụ gia cà ng ná»ng, bao tá» cá»§a anh cá»n cà o muá»n nôn, cuá»i cùng phải nhá» ra.
Anh cầm chai nưá»c lên súc miá»ng, nhìn há»p cÆ¡m Äầy ắp thá»t trong tay.
Ngá»i mùi thì không tá», nhưng toà n là mùi cá»§a chất phụ gia.
Chất phụ giaâ¦
Cao Thá» lá» má» có má»t suy Äoán.
***
Lúc chạng vạng, bá»n ngưá»i Cao Thá» tụ táºp lại, tá»ng hợp tin tức Äiá»u tra ngà y hôm nay.
Tháºt ra trưá»c kia Äa phần nhiá»m vụ Äá»u không phiá»n phức như váºy, dù sao ngưá»i có ÄÆ°á»ng cá»§a ngưá»i, quá»· có ÄÆ°á»ng cá»§a quá»·, Äá»i phó vá»i quá»· quái, dùng thá»§ pháp cá»§a âm giá»i lÃ ÄÆ°á»£c.
Không biết tại sao nhân khà ỠChu thá» quá há»n tạp, Äụng tan những âm khà quanh Äây, chá» có thá» dùng thá»§ pháp cá»§a dương giá»i, cá» gắng tìm manh má»i từ cuá»c gá»i ma quái, cẩn tắc vô ưu.
Cao Thá» dẫn Äầu ká» lại ngắn gá»n thông tin tìm ÄÆ°á»£c hôm nay.
ââ¦Ngoà i ra, má»i nãy Thu gá»i tin tức cho tôi, tên cÅ© cá»§a Tiêu Há» là Há» Kinh Cháºp, em ruá»t cá»§a Há» VÅ© Thá»§y.â
Cao Thá» ÄÆ°a ra hai bức ảnh: âÄây là ảnh trưá»c khi phẫu thuáºt thẩm mỹ cá»§a Tiêu Há».â
Có thá» thấy Há» VÅ© Thá»§y và Tiêu Há» có nét giá»ng nhau, vừa nhìn liá»n biết bá»n há» là hai anh em.
Thưá»ng Dương cắn nắp bút: âLúc Äầu sau khi Há» VÅ© Thá»§y xảy ra chuyá»n, bá» ÄÆ°a Äến bá»nh viá»n tư nhân, em Äã Äến Äó tra xét, biết ÄÆ°á»£c bá»nh viá»n nà y do má»t Äứa cháu cá»§a nhà há» Chu Äứng tên, nói không chừng cái chết cá»§a Há» VÅ© Thá»§y có vấn Äá»?â
Thưá»ng Dương bá» sung: âCác công nhân nói, há»i Há» VÅ© Thá»§y xảy ra chuyá»n, tiá»n bá»i thưá»ng không nhiá»u, em Äiá»u tra bản sao kê cá»§a cá»§a ngân hà ng, phát hiá»n tiá»n bá»i thưá»ng là má»t triá»u, má»t con sá» rất lá»n.â
âVá»i tÃnh bá»§n xá»n bần tiá»n cá»§a cái công ty nà y, Äây có thá» xem trá»i Äá» mưa Äá».â
Hoà ng Sam nói: âPhần lá»n chi phà thẩm mỹ cá»§a Tiêu Há» là trÃch từ sá» tiá»n bá»i thưá»ng nà y.â
Mấy ngưá»i quay sang nhìn nhau, thá»ng nhất ý kiến.
Cái chết nÄm Äó cá»§a Há» VÅ© Thá»§y, chắc chắn có vấn Äá».
Có lẽ sá» tiá»n bá»i thưá»ng lá»n Äó, dùng Äá» che Äáºy má»t bà máºt.
Tại sao Há» VÅ© Thá»§y lại chết? Anh ta chá» là má»t công nhân bình thưá»ng, có thá» cản ÄÆ°á»ng cá»§a ai chứ?
Hay là nói, anh ta Äã biết thứ không nên biết?
Cao Thá» nhìn mà n hình di Äá»ng trong tay.
â¦
Mưá»i má»t giá» tá»i.
Bóng Äèn cuá»i cùng trong tòa cao á»c cá»§a Chu thá» Äã tắt.
Cà ng ngà y cà ng có nhiá»u nhân viên tÄng ca bá» ma nhát, có nhân viên bá» dá»a kinh hãi không nhẹ, dứt khoát bá» tiá»n thưá»ng cuá»i nÄm và huê há»ng dá»± án, láºp tức cuá»n gói thôi viá»c, cÅ©ng có ngưá»i cắn rÄng kiên trì, nhưng không dám tÄng ca Äến rạng sáng.
Thà nh phá» B và o ban Äêm sáng như ban ngà y, ánh Äèn cá»§a xe cá» chạy nưá»m nượp trên quá»c lá» tá»±a như dòng sông tinh hà , chá» có má»i tòa nhà cá»§a Chu thá» là Äen thui, giá»ng như bá» tách biá»t khá»i thà nh phá».
Không biết Ngân Linh từ Äâu nhảy ra, mái tóc bạc á» trong Äêm như phát sáng.
âAnh Cao! Tiá»u Thạch Äầu Äã bà y tráºn hoà n tất, sẽ không có ai Äi nhầm và o Äây.â
âÄÆ°á»£c.â Cao Thá» nói: âDương và anh Hoà ng á» bên ngoà i trợ giúp Huyá»n Ngá»c.â
âRõ!â
Má»i ngưá»i chuẩn bá» xong hết má»i thứ, kim Äá»ng há» dừng ngay thá»i gian mưá»i má»t giá» rưỡi, cá»a và o Chu thá» Äen ngòm như miá»ng cá»§a quái váºt, nhÄm nhe nuá»t chá»ng ngưá»i và o bụng.
Bên cạnh Chu thỠcòn treo banner quảng cáo khuyến mãi.
Ngưá»i phụ nữ trong banner hÆ¡i nghiêng Äầu, Äeo tạp dá» là m bếp, trông chuẩn má»±c ngưá»i phụ nữ ná»i trợ cá»§a gia Äình.
Cao Thá» biết ngưá»i nà y, cô ta là thần tượng Äầu tiên cá»§a Thừa Trạch Kỳ, tên Xá Äình Tạ.
CÅ©ng là vá» thần tượng khiến Thừa Trạch Kỳ Äau lòng Äá» lá», hoà n toà n rá»i khá»i giá»i giải trà không là m stylist nữa, á» bên ngoà i tá»± má» má»t cá»a tiá»m nhá» chuyên trang Äiá»m cho các minh tinh.
Góc dưá»i cùng bên phải là chữ ký cá»§a Xá Äình Tạ, bên dưá»i còn có má»t dòng chữ nhá».
Vạn Tinh Entertainment.
Äầu cá»§a Cao Thá» chợt nhói lên, nhưng chá» vụt thoáng qua cứ ngỡ là ảo giác.
Cao ThỠday thái dương.
âÄi thôi.â
Anh dẫn Äầu Äi tá»i cá»a và o tòa nhà .
Quả nhiên Chu thá» và o ban Äêm khác xa vá»i ban ngà y.
Ngân Linh vừa và o trong, lông tÆ¡ trên cánh tay liá»n dá»±ng Äứng hết lên.
âCon quá»· nà y rất mạnh, anh Cao nhá» cẩn tháºn.â
Có lẽ vì không có nhân viên tÄng ca nên nhân khà há»n tạp cá»§a ban ngà y trá» nên loãng dần.
Äèn trần má» tá»i, còn chá»p tắt liên há»i.
Nhóm ngưá»i Cao Thá» Äi tá»i chá» là m viá»c trưá»c kia cá»§a Tiêu Há», bây giá» á» Äó vẫn Äá» trá»ng, cách Äó không xa là bà n là m viá»c cá»§a trưá»ng ban quản lý an toà n.
Quả nhiên, những trưá»ng ban khác Äá»u không có phòng riêng.
Bá»n há» Äi tá»i phòng là m viá»c cá»§a trưá»ng ban tiêu thụâ Ngưá»i Äã từng bá» Nghiá» m Khánh nhát ma há»i trưá»c.
CÄn phòng nà y thoạt nhìn rất rá»ng rãi, nhưng khi bưá»c và o thì lại thấy khá cháºt chá»i, trên bà n bà y la liá»t tượng Pháºt tượng Thần, trên tưá»ng còn treo kÃnh cà n khôn và kiếm gá» Äà o.
Vì bà y quá nhiá»u Äá» Äạc nên không những khiến ngưá»i ta yên tâm, trái lại còn tạo ra cảm giác rùng rợn.
Tượng Pháºt trên bà n Äang nhếch môi má»m cưá»i, dưá»i ánh Äèn má» má» trông tháºt ma quái.
Trong phòng tá»a ra mùi nhang khói ná»ng nặc, là m cho Ngân Linh vừa và o liá»n bá» sặc hắt xì ba cái rõ to, còn nôn ói mấy cái, nưá»c mắt cÅ©ng tuôn ra.
âCái mùi ghê quá Äi, ngà y nà o cÅ©ng thắp nhang xông hương, bá» tÃnh tẩm quất cả ngưá»i hay gì?â
Ngân Linh chá»u không ná»i lùi ra ngoà i, thá» ra hÃt và o mấy lần má»i Äỡ chút.
Cao Thá» Äánh giá phòng là m viá»c, có cảm giác hà i hòa vi diá»u.
Lúc nà y, chuông Äiá»n thoại reo lên.
Ãnh Äèn bắt Äầu chá»p tắt dá»n dáºp.
Ãnh Äèn tù mù dưá»ng như bá» nhuá»m thà nh má»t mà u Äá» nhạt, chiếu và o ngưá»i là m ánh ra má»t vầng sáng Äá» bất thưá»ng.
Có gì Äó vụt lóe lên sau lưng.
Khi Äi tá»i khu vá»±c là m viá»c cá»§a nhân viên, phÃa sau từng bà n dưá»ng như có vô sá» bóng Äen chen chúc, như thá» có ngưá»i Äang ngá»i Äó là m viá»c.
Mấy ngưá»i Ngân Linh nâng cao cảnh giác, bảo vá» Cao Thá» á» trung tâm.
Khi quay lại ban quản lý an toà n, giấy tá» trên bà n cá»§a trưá»ng ban không gió mà Äá»ng, nhanh chóng láºt tá»i trang âPhân xưá»ng an toà nâ, hai chữ cảnh báo Äá» rá»±c như sắp chảy ra máu.
Tiếng chuông Äiá»n thoại lại vang lên.
Cao Thá» nhìn Ngân Linh: âTìm thấy ngá»n nguá»n âm khà chưa? Äiá»n thoại?â
Ngân Linh nghiêm túc lắc Äầu: âKhông phải Äiá»n thoại.â
Ãnh mắt cá»§a Quá»· Nhãn biến thà nh mà u xanh và ng, quét nhìn xung quanh.
Lúc nà y bóng Äèn trên trần nhà bụp má»t tiếng ngá»i tắt ngúm.
Mà Äá»ng thá»i, máy photocopy bắt Äầu tá»± hoạt Äá»ng.
Ngân Linh cầm lên tá» giấy vừa má»i in ra, trên giấy là khuôn mặt cá»§a cáºu ta.
Äó là khuôn mặt trà n Äầy kinh hoảng như thá» nhìn thấy má»t thứ gì Äó rất Äáng sợ, hai mắt cáºu ta má» lá»n, gần như muá»n lá»t tròng.
Giá»ng như Ngân Linh bá» Äè mặt và o máy quét má»t ÄÆ°á»ng rá»i in ra giấy.
Máy photocopy vẫn tiếp tục hoạt Äá»ng.
Thưá»ng Dương, Hoà ng Sam, Huyá»n Ngá»c⦠Biá»u cảm cá»§a má»i ngưá»i Äá»u trông cá»±c kỳ kinh hoảng, khiến ngưá»i ta rợn tóc gáy.
Khi cầm tá» giấy lên nhìn và o sẽ có má»t ảo giác, ngưá»i bên trong giấy là còn sá»ng, thứ dá»a bá»n há» sợ hãi Äang á» ngay sau lưng.
Ngân Linh âxÃtâ má»t tiếng, thầm chá»i xui xẻo.
Quỷ Nhãn cũng cầm tỠgiấy lên.
Quá»· Nhãn trong giấy Äang há to miá»ng hét chói tai.
Tiếp theo là in mặt của Cao ThỠvà Ứng Bất Giải.
Nhưng mà , máy photocopy lại phát ra má»t chuá»i tiếng rè rè liên tiếp, sau Äó bá»c khói Äen nghi ngút.
Má»i ngưá»i Äần mặt, Ngân Linh hết nhá»n ná»i mắng to: âÄù máâ Mạng cá»§a anh Cao cứng thế?! Khắc chết máy quá»·?!â
Cao Thá» nhÃu mà y: âÄừng nói báºy, có lẽ là do có Äạo trưá»ng Ứng á» Äây.â
Quá»· Nhãn vẫn không lên tiếng, Äôi mắt mà u xanh và ng quan sát khắp xung quanh, muá»n tìm ra Äầu nguá»n cá»§a âm khÃ.
Hôm nay ngưá»i ra ngưá»i và o tòa nhà Chu thá» quá nhiá»u, nhân khà quá há»n tạp, cá»ng thêm quá»· quái ẩn nấp trong Chu thá» chưa tháºt sá»± ra mặt, vì thế trong phút chá»c không thá» tìm ra.
Xung quanh lại rÆ¡i và o yên tÄ©nh, Äôi bên giằng co trong im lặng.
Cứ tiếp tục như váºy không phải cách, Sá» Linh Quản và Cục Dá» Quản luôn chá»§ trương âÄánh nhanh thắng nhanhâ, cá» giảm bá»t ảnh hưá»ng cá»§a quá»· quái vá»i dương giá»i hết mức có thá», chứ nếu tiếp tục kiá»u nà y chá» có hại vô lợi.
Äã váºy, không bằng chá»§ Äá»ng tấn công.
âLúc trưá»c Xa Hi có nhắc tá»i má»t chuyá»n, cáºu ta muá»n chạy ra ngoà i tòa nhà nhưng không thá» ra tá»i cá»a, váºy là cầu thang bá» rÆ¡i và o má»t vòng lặp vô hạn, không bằng tá»i chá» Äó nhìn thá» Äi.â Ngân Linh Äá» nghá».
Nhóm ngưá»i Äi tá»i chá» cầu thang.
Cao Thá» Äi ngang qua ban makerting, nhìn thấy trên bà n cá»§a trưá»ng ban có Äặt tấm poster quảng cáo cá»§a Xá Äình Tạ.
Góc dưá»i cùng cá»§a banner vẫn có má»t dòng chữ âVạn Tinh Entertainmentâ.
Äầu cá»§a Cao Thá» lại nhói lên.
Má»t lần có thá» xem là tình cá», còn hai lần thì không thá».
Vạn Tinh Entertainment⦠Anh nhá» sếp tá»ng cá»§a công ty giải trà nà y là Lá» Mạch Trần.
Sếp tá»ng, hợp Äá»ng, chim hoà ng yếnâ¦
Vá» sếp tá»ng há» Lá» nà y, sẽ là ngưá»i âhợp Äá»ngâ sao?
Cao Thá» bình tÄ©nh lại, tạm thá»i gác lại chuyá»n nà y.
Nhóm ngưá»i Äi tá»i cầu thang, quả nhiên rÆ¡i và o vòng lặp vô hạn, không thá» Äi ra khá»i tầng lầu nà y.
âQuá»· Äánh tưá»ng.â Lần nà y Quá»· Nhãn có thá» phân biá»t những khu vá»±c ÄÆ¡n giản.
âÃm khà Ỡtầng nà y nặng hÆ¡n hẳn những tầng khác, bản thá» cá»§a quá»· quái á» ngay tầng nà y.â
Nhưng tầng nà y quá rá»ng, phải tá»n Ãt nhất má»t tiếng má»i kiá»m tra xong.
Ngay và o lúc nà y, di Äá»ng cá»§a Cao Thá» rung lên, trong không gian yên tÄ©nh phá lá» rõ rà ng.
Ngân Linh ngạc nhiên nói: âTrong tráºn pháp cá»§a Tiá»u Thạch Äầu có thá» bắt sóng?â
Cao Thá» nhìn tin nhắn gá»i Äến, vá» nhẹ và o Ứng Bất Giải bên cạnh.
Ngân Linh gãi mũi, không nói nữa.
Cáºu ta luôn cảm thấy từ sau khi có Äạo trưá»ng, bá»n há» hình như dần dần bá» thất sá»§ngâ¦
Cao Thá» vừa nháºn ÄÆ°á»£c má»t tin nhắnâ
[Äã có kết quả kiá»m tra.]
[Sản phẩm nà y hoà n toà n không Äạt chất lượng, hà m lượng chất phụ gia vượt quá mức quy Äá»nh, trong Äó còn cho thêm má»t loại cao su, loại cao su nà y có tÃnh chất gần giá»ng Carrageenan nhưng rẻ hÆ¡n nhiá»u, rất có hại cho cÆ¡ thá» ngưá»i, hấp thụ lâu dà i sẽ gây tá»n thương tim mạch!]
(Carrageenan hay caragenan là nhóm các polysaccharid mạch thẳng sulfat hóa, ÄÆ°á»£c chiết từ các loà i rong sụn, rong Äá». Carrageenan ÄÆ°á»£c ứng dụng rá»ng rãi trong công nghiá»p thá»±c phẩm vá»i các tÃnh chất như tạo gel, là m dà y, á»n Äá»nh, theo wiki.)
[Từ Äâu anh lấy ÄÆ°á»£c hà ng mẫu nà y??? Äây là giết ngưá»i mãn tÃnh!!!]
Cao Thá» bá» di Äá»ng và o túi quần.
Lần nà y có thá» xâu thà nh má»t chuá»i.
Há» VÅ© Thá»§y chết, vì anh ta phát hiá»n ra bà máºt cá»§a công xưá»ng.
===Hết chương 32===