• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi phong ấn, sinh hoạt ở nhà họ Cao dần quay về quỹ đạo bình thường, Cao Thệ và Cao Cố Sanh, nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học, chỉ mỗi đạo trưởng là không biết nên dàn xếp thế nào, Cao Thệ suy nghĩ một chút rồi quyết định đưa đạo trưởng đến đơn vị của anh ghi danh, rồi cho vào phòng nghỉ ngơi dành cho người thân.

Chuyện Ứng Bất Giải bị nửa miếng bánh bao nguội lừa đi thật sự dọa sợ Cao Thệ, anh sợ một ngày nào đó Ứng Bất Giải lại biến mất tăm mất tích, mấy ngày sau, anh không thể không theo dõi mấy cái tin tức như ‘Băng lừa đảo nào đó vỡ nợ vì ăn quá nhiều’, ‘Động mại dâm nào đó bị vỡ nợ vì ăn quá nhiều’ hay ‘Tập đoàn đa cấp nào đó bị vỡ nợ vì ăn quá nhiều’, sau đó đi theo Đường Hành Chi tới đó dẫn người về.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, vừa nghĩ tới Đường Hành Chi là người ta liền gọi điện cho anh: “Quả hồng, cuối tuần này không nhậu được.”

Cao Thệ nhíu mày, suy đoán có lẽ Đường Hành Chi phải ra ngoài làm nhiệm vụ.

Chuyện nhiệm vụ không thể nói nhiều, nhưng điều động khẩn cấp như vậy chắc chắn không gấp thì cũng lớn. Nói chung đều là nhiệm vụ, không cần phải nói thêm gì, Cao Thệ chỉ nói: “Có chuyện nhớ gọi cho tôi.”

Nhưng sau khi Cao Thệ cúp máy, luôn có dự cảm không lành, giống như sắp có chuyện xảy ra.

“Đội trưởng? Sao thế? Có muốn ăn bánh Oreo không?”

Cao Thệ bị cắt đứt mạch suy nghĩ, thuận tay cầm lấy một miếng bánh.

Thường Dương lắc đầu than thở: “Lúc nào hãng bánh Oreo mới ra kiểu bánh mới đây, chỉ có Oo đừng có re là được.”

Nhiễm Thu phản đối: “Không! Không có re thì Oreo không còn hoàn chỉnh nữa!”

Hai kẻ dở hơi cãi nhau ầm ĩ, trong lúc Thu Nhiễm bận cãi tranh thủ ngó vào máy tính, xin tạm dừng cuộc chiến Oreo lại, quay sang nói với Cao Thệ: “Sếp, có tin tức gửi đến, Đại Hùng được điều động đến thành phố A.”

Thường Dương kinh ngạc: “Hả? Đại Hùng mới hoàn thành nhiệm vụ mà? Sao lại đi nữa?”

Nhiễm Thu cắn bánh Oreo cái rốp, tập trung tinh thần nhìn vào màn hình, Cao Thệ đi tới sau lưng hắn, thấy phần thông báo kia.

Trong đó chỉ là thông báo tạm điều động đơn giản, không nói nguyên nhân cụ thể.

Cao Thệ nhớ tới cuộc gọi vừa rồi với Đường Hành Chi, bỗng hỏi: “Thu, lúc trước cậu nói vụ án bên thành phố A càng lúc càng nhiều phải không?” Thu Nhiễm

Nhiễm Thu gật đầu lia lịa: “Đâu chỉ có thành phố A đâu sếp, lượng công việc bên chỗ bọn em cũng nhiều không đếm xuể, em thấy lúc trước sếp nói quỷ quái đang dần khôi phục không chừng là thật đấy.”

Cao Thệ như có điều suy nghĩ: “Thống kê tần suất gia tăng tình huống xuất cảnh ở Cục Dị Quản và Sở Linh Quản, để xem có phải lấy thành phố A làm trung tâm, sau đó lan rộng sang các khu vực lân cận không.”

“Hảo lớ!”

Thường Dương đạp ghế xoay trượt tới bên cạnh Cao Thệ: “Đội trưởng, ý anh là bên phía thành phố A có vấn đề?”

Cao Thệ: “Chỉ mới là suy đoán.”

Anh rũ mắt, hàng mi dài nhưng mảnh tạo thành bóng mờ.

“Chuyện lúc trước ở thành phố A vẫn chưa có kết quả.”

Thường Dương: “Là án mất tích hồi trước của anh Hoàng?”

“Đúng.”

Án mất tích đầu tiên ở thành phố A được cho là có quỷ quái gây ra, toàn bộ linh cảnh và dị cảnh ở thành phố A đều được điều động đi hết, thậm chí còn mượn tạm nhân lực bên thành phố B, cuối cùng chỉ bắt được một nhóm buôn người, không phát hiện ra bất kỳ dấu vết quấy phá nào của quỷ quái.

Cứ tưởng vụ việc tới đây là khép lại, nhưng không ngờ mất tích vẫn diễn ra.

Chỉ là tần số mất tích ít hơn, dân số ở thành phố A lại đông đúc, lượng dân khẩu lưu động cũng nhiều, những vụ mất tích bình thường trong khoảng thời gian ngắn sẽ khó phát hiện ra, thậm chí bà con làng xóm còn tưởng về quê hay đi du lịch, càng gia tăng độ khó lần theo dấu vết.

Hoàng Sam nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Lần đó quả thật không phát hiện được bất kỳ tia âm khí nào, lần này sao lại giấu Đại Hùng đi? Chẳng lẽ cậu ấy đã phát hiện ra gì đó?”

Lúc này tiếng gõ phím của Nhiễm Thu dừng lại, nói: “Xong rồi!”

Hắn không ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh sáng của máy tính chiếu vào làm mặt hắn trắng bệch.

“Đội trưởng nói đều là thật.”

“Bắt đầu từ đầu tháng này, lấy thành phố A làm trung tâm, càng đến gần thành phố A, tần số xuất cảnh của Cục Dị Quản ngày càng nhiều, tính đến hiện tại Cục Dị Quản ở thành phố A xuất cảnh tổng cộng ba mươi lần, tăng hơn gấp ba so với tháng trước.”

Nhiễm Thu ngẩng đầu lên, tằng hắng một tiếng rồi bổ sung thêm thông tin cho mọi người: “Tháng này mới có hai mươi lần, còn chín ngày nữa là hết tháng.”

Cao Thệ trầm giọng: “Lập tức báo cáo lên bên trên.”

Trừ thành phố A ra, dù là thành phố B tiếp giáp với thành phố A tăng cao cũng không quá bất thường, hơn nữa quỷ quái hoạt động vào mùa hè thường xuyên hơn mùa đông, nên rất dễ xem sự tăng cao bất thường thành bình thường.

Nhiễm Thu lập tức báo cáo lên bên trên, một giây sau nhận được thông báo trả lời, nhưng mà bầu không khí trong phòng làm việc không thả lỏng chút nào.

Bọn họ bơi qua bơi lại giữa hai giới âm dương, nên biết rõ quỷ quái gây nguy hại cỡ nào với người bình thường.

Cao Thệ thở hắt ra một hơi: “Được rồi, lên tinh thần đi, đừng cúi đầu ủ rũ nữa.”

Anh đi tới vỗ cái bép vào lưng Nhiễm Thu, làm hắn đau tru ‘áu’ một tiếng rồi đứng lên nói: “Sếp à, đừng đánh em nữa!”

“Mấy ngày nay nhớ canh chừng thông báo gửi đến, phân cấp quỷ quái có thể sẽ có thay đổi.”

Lần trước Ứng Bất Giải giảng về sự khác nhau giữa ‘yêu ma’ và ‘quỷ’ đã được Sở Linh Quản xem trọng, đồng thời đã liên lạc với Cao Thệ, có lẽ mấy ngày nữa sẽ công khai thông báo cấp bậc mới của quỷ quái.

***

Sau khi tan làm, Cao Thệ đưa Ứng Bất Giải đến chỗ Thừa Trạch Kỳ.

Không có Không Miểu ở đây, Ứng Bất Giải không biết mặc quần áo bình thường nên khoác bừa đạo bào rồi xuống núi.

Sau khi bị băng nhóm đa cấp lừa đi, xét thấy đạo bào của y quá nổi bật nên muốn thay bộ khác cho y, nhưng Ứng Bất Giải không chịu thay.

Y không muốn thay cũng chẳng có cách bắt y thay, đánh thì đánh không lại, đành phải mặc kệ y.



Cao Thệ nhưng lại nghĩ tới rất có thể y không mang theo hành lý hay vật dụng cá nhân, liên lạc với chú Thẩm mua cho y vài bộ quần áo nhưng không nói rõ là mua kiểu dáng gì.

Khi Cao Thệ dặn dò chú Thẩm, anh cũng đang bận phân tích vụ án mà Đường Hành Chi đang chấp hành, xà quần một hồi, chú Thẩm đem đến một lượng lớn bộ vest đen được may thủ công tinh xảo.

Cao Thệ: “…Chú Thẩm, chú nghĩ sao mà đem đống này tới vậy?”

Chú Thẩm: “Cậu chủ, tôi tưởng cậu vì tiệc mừng thọ của cụ nhà nên mới kêu tôi chuẩn bị lễ phục.”

…Nói vậy cũng không sai.

Sắp tới sinh nhật của ông nội Cao, chú Thẩm không những chuẩn bị lễ phục cho anh và Nhạc Nhạc, ngay cả lễ phục của Ứng Bất Giải cũng chuẩn bị chu toàn.

Nhưng đâu thể mặc lễ phục đi siêu thị được, có hợp lý không cơ chứ.

Chú Thẩm mỉm cười đề nghị: “Hay là liên hệ với những nhà may mặc có mối làm ăn bên mình, đặt họ may riêng cho đạo trưởng vài bộ.”

Cao Thệ phất tay: “Không cần, bây giờ anh ta cần thay đồ liền, không có thời gian đợi may xong đâu, thôi, con sẽ dẫn đến chỗ lão Thất chọn cho anh ta hai bộ.”

Tiêu chuẩn chọn quần áo của Cao Thệ chỉ cần sạch sẽ gọn gàng là được, anh cũng thừa biết gu thẩm mỹ của mình, nếu kêu anh đi chọn đồ cho đạo trưởng, nói không chừng sẽ chọn mấy bộ dị hợm, à không, sẽ chọn cái áo lót ba lỗ mát mẻ tiện lợi cho đạo trưởng mặc.

Nên vẫn là để Thừa Trạch Kỳ đảm nhận việc này đi.



Cao Thệ lái xe, Ứng Bất Giải ngồi phía sau.

Từ kính chiếu hậu có thể thấy Ứng Bất Giải đang chăm chú gặm bánh bao chiên.

Bánh bao chiên được gói kiểu nhỏ xinh, lớp vỏ ngoài giòn rụm, bên trong là nước thịt đậm đà, nhân thịt thơm khỏi chê.

Ứng Bất Giải tay trái cầm túi giấy, tay phải cầm xiên que bằng trúc ghim từng cái bánh lên ăn ngon lành.

Rõ ràng là một món ăn phàm tục nhưng không hiểu sao được y ăn lại trông rất tiên khí, giống như không phải ăn bánh bao chiên mà là nem công chả phượng.

Có lẽ Ứng Bất Giải nhận ra tầm mắt của Cao Thệ nên ngẩng đầu lên, đối diện với anh qua kính chiếu hậu.

Đôi mắt của Ứng Bất Giải rất đen, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến cái giếng sâu, thoạt nhìn trong veo nhưng thật ra sâu không thấy đáy, người nào có tâm địa xấu xa đối mắt lâu với y sẽ sinh ra cảm giác rợn tóc gáy.

Cao Thệ thì không có.

Mặc dù Ứng Bất Giải luôn không biểu lộ cảm xúc trên mặt, nhưng khi ăn được món ngon sẽ lộ ra chút cảm xúc, giống như trẻ con.

Cao Thệ không hiểu sao cười một tiếng với Ứng Bất Giải.

Điều khiến Cao Thệ bất ngờ là, Ứng Bất Giải lại chớp chớp mắt tựa như trẻ con đầu tiên nhìn thấy thế giới bên ngoài, y bắt chước theo Cao Thệ cong mắt, nhếch môi mỉm cười.

Giống như băng tan tuyết tạnh.

***

Công ty trụ sở của Vạn Tinh Entertainment, trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời, tất cả phòng đều bị đập ra, hợp thành một căn phòng làm việc rộng khoảng bốn trăm mét vuông.

Đây là khu làm việc dành riêng cho sếp tổng Vạn Tinh.

Ba mặt tường là cửa sổ sát đất, tạo thành view ngắm cảnh lý tưởng nhất cho căn phòng này, đứng trước cửa sổ trên tầng hai mươi bảy là có thể ngắm trọn cảnh đẹp của thành phố.

“Sếp Lệ, đây là tư liệu của Cao Cố Sanh.”

Thư ký cung kính cúi người, đưa tới một xấp tư liệu cho người đàn ông đang ngồi trên ghế.

Lúc này người đàn ông đang quan sát khung cảnh thành phố tấp nập ngựa xe dưới bầu trời hoàng hôn, phía chân trời là một dải mây đỏ vàng cuồn cuộn, giống như đang thiêu cháy cả thành phố.

Ánh sáng chiếu vào đường viền sắc bén trên mặt người đàn ông nhưng không thể làm dịu đi khí thế ác liệt của hắn, thư ký chỉ dám nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

Hắn ngồi trước bầu trời đỏ rực của ánh hoàng hôn, giống như Tu La nắm thiên hạ trong tay.

Hắn không nhận lấy tư liệu ngay, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Tiêu Dư Thánh có tiếp tục liên lạc với người kia không?”

“Chưa từng.”

Hắn cười nhạo một tiếng, trên khuôn mặt như tạc tượng kia lộ ra vẻ tà tứ khó tả: “Không ngờ hắn cũng chú ý tới người đó, thú vị.”

Hắn chính là Lệ Mạch Trần mà Tiêu Dư Thánh đã nói, hắn nhờ vào một bức ảnh phỏng vấn mà nổi tiếng thoát vòng, có được nhiệt độ mà nhiều minh tinh chăm chỉ cày cả đời cũng không đạt được.

Là người nắm quyền của nhà họ Lệ, năm nay mới hai mươi tám tuổi, đã đạt tới cảnh giới buồn vui không hiện lên mặt, hoặc là nói hắn là người từng trải qua sóng to gió lớn, sẽ không vì sông nhỏ nước chảy mà tâm tình dao động.

Gã luôn lấy làm hãnh diện với điều này.

…Cho đến khi, gã thấy bức ảnh trước khi cắt tóc của Cao Cố Sanh.

Lệ Mạch Trần ‘rầm’ một tiếng đứng bật dậy, hít một hơi thật sâu để nhịp tim ổn định lại, sau đó cẩn thận mở ra—

Đôi lông mày bên lồi bên lõm của Cao Cố Sanh như đang say hi với gã.

Lệ Mạch Trần run rẩy khép tư liệu lại.

Mẹ nó… Chắc chắn mình đang gặp ác mộng.

===Hết chương 22===

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Lệ nhìn ảnh trước khi cắt tóc của Nhạc Nhạc.

Lệ Mạch Trần: Sóng to gió lớn nào mà Lệ Mạch Trần tôi chưa thấy qua?

Sếp Lệ nhìn ảnh sau khi cắt tóc của Nhạc Nhạc.

Lệ Mạch Trần: Sóng to gió lớn nào mà Lệ Mạch Trần tôi chưa thấy qua…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK