Từ ngày dọn vào Dưỡng Tâm Điện, tiêu chuẩn sống của ta bay thẳng lên.
Đống văn vật quý giá ở đây khiến ta vô cùng bận rộn — Đặt ở thời hiện đại, những món văn vật này có thể nuôi được khoảng mười cái viện bảo tàng.
Ta đặt một cái bàn nhỏ ở Trắc Điện, ngày ngày nghiên cứu cách sửa những món di sản văn hóa này, tiện tay bảo dưỡng cho chúng.
Ngày nào cẩu Hoàng thượng cũng tới Trắc Điện thăm ta.
Hắn bận rộn triều chính, phần lớn thời gian hắn sẽ ngồi phê sổ con, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên nhìn ta một cái.
Một ngày nọ, tại Trắc Điện của Dưỡng Tâm Điện.
Cẩu Hoàng thượng ngẩng đầu lên từ đống tấu chương, khó hiểu hỏi ta: “Ngươi cầm gì trong tay thế? Là con dấu của trẫm à?”
Ta chột dạ trừng mắt nhìn hắn: “Bệ hạ, ngài có hơn một nhìn con dấu nhưng sắp xếp quá lộn xộn.”
“Vậy nên thần thiếp xin xung phong nhận liệu, phân loại những con dấu này theo kích thước và chất liệu…”
Sau khi lừa cẩu Hoàng thượng rời đi, ta lập tức đặt những con dấu vào hộp gỗ, để chúng lên ô vuông cao nhất trên kệ rồi đẩy chúng tới chỗ sâu nhất.
Tại Chính Điện, số lần Bệ hạ mắng quân thần trong lúc nghị sự càng ngày càng nhiều.
Sự lụn bại của Yến gia kéo theo việc Yến phi không còn nhiều tinh lực đối phó với ta nữa.
Ả bắt đầu quỳ bên ngoài Dưỡng Tâm Điện.
Ả sẽ quỳ đến đêm khuya, người ngã ra đất, khẩn khoản cầu xin: “Xin Bệ hạ khoan hồng cho phụ huynh của thần thiếp —”
Cẩu Hoàng thượng ngồi trong điện phớt lờ ả, hắn còn có tâm trạng ngắm tranh.
Hắn cầm một con dấu lên, uể oải cầm trong tay cân nhắc.
Thấy hắn chọn được một con dấu, ta vội vàng bưng bát canh lên cản hắn: “Bệ hạ, uống canh đi.”
Cẩu Hoàng thượng không ngẩng đầu lên: “Ngày nào cũng uống canh nhân sâm, trẫm chán rồi, không uống.”
Ta cười: “Hôm nay không phải canh nhân sâm.”
Ta mở bát canh ra, chất lỏng màu nâu đang bốc hơi trong bát.
Cẩu Hoàng thượng nhẹ nhàng ngửi một cái: “Mùi rất lạ, nhưng không khó ngửi.”
Ta lấy thìa múc một muỗng canh đưa đến miệng hắn.
Hắn chần chừ, song dưới ánh mắt mong chờ của ta hắn vẫn uống một ngụm.
Hắn nhíu mày đánh giá: “Hơi đắng. Canh này là canh gì thế?”
Ta giải thích: “Đây là café, ta đã thêm đường, thêm sữa cho Bệ hạ rồi —”
Cẩu Hoàng thượng trợn trừng mắt: “Lâm Phục, ngươi cho trẫm uống thuốc của thú vật?”
Ta chột dạ rụt cổ xuống.
Ở thời đại này, hạt café còn chưa được dùng làm nguyên liệu nấu ăn.
Nó được ứng dụng làm một loại thuốc cho thú vật nhiều hơn.
Khi gia súc ăn thức ăn có trộn bột café, sức ăn của chúng sẽ giảm xuống, thế nhưng tốc độ cày cuốc lại tăng lên.
Trước đó lúc sửa chữa chiếc thảm ở Trắc Điện, để nâng cao tinh thần ta đã bảo Lý công công tìm hạt café cho ta.
Ta tưởng cẩu Hoàng thượng không biết café là gì nên mới bưng nó lên.
Cẩu Hoàng thượng giận đến bật cười: “Trẫm chiều chuộng ngươi quá rồi phải không.”
“Trộm giấu con dấu của trẫm cũng thôi đi, ngươi còn dám —”
Hắn thẳng tay ném con dấu đi, đứng dậy đi vòng qua bàn bắt ta.
Ta vội chạy trốn.
Ta vừa né tránh vừa cầu xin tha thứ: “Café có vị lạ, còn giúp nâng cao tinh thần, giúp não bộ tỉnh táo.”
“Thần thiếp thích cafe như Bệ hạ thích con dấu vậy!”
“Thần thiếp chỉ muốn chia sẻ sở thích của mình với Bệ hạ thôi mà —”
Ta bị dồn đến mức không có đường lui nên dứt khoát chui xuống gầm giường.
Nhưng ta còn chưa chui được vào, một bàn tay bỗng bắt lấy mắt cá chân ta.
Ta quay đầu lại, chỉ thấy cẩu Hoàng thượng đang nhìn ta bằng ánh mắt nóng rực: “Ngươi muốn chia sẻ sở thích đúng không?”
Đêm đó, cẩu Hoàng thượng đè ta lên giường, ấn mười tám con dấu đỏ tươi lên lưng ta.
31
Mùa hè năm sau.
Dưới sự hợp lực của Thẩm gia và Hoàng thượng, rốt cuộc Yến gia cũng bại.
Binh quyền của Yến gia được Hoàng thượng và Thẩm gia chia nhau. Quan viên Yến gia, kẻ thì bị cách chức, kẻ thì bị lưu đày.
Chuyện bát hoàng tử hoăng cũng được đào lại nhờ vụ này.
Nhân chứng thuộc gánh hát năm ấy đã được mời vào cung, xác nhận bệnh đậu mùa là do Yến phi gây nên.
Tuy Yến phi sống chết không chịu thừa nhận nhưng ả vẫn bị biếm tới Dực Khôn Cung, ra chiếu phế phi.
Ngày đó ta cũng chủ động dọn ra khỏi Dưỡng Tâm Diện.
Hoàng thượng đứng trên bậc cao, ngược sáng cười nhìn ta: “Lâm Phục, ngươi đã san sẻ gánh nặng cùng trẫm, rất tốt.”
Hiện tại, ta là phi tần “Được sủng ái nhất” trong cung nên đứa con duy nhất của Yến phi - tứ hoàng tử cũng được đưa tới Chung Túy Cung, giao cho ta nuôi dưỡng.
Nay tứ hoàng tử đã tròn bảy tuổi.
Đứa trẻ này mắc bệnh tim từ nhỏ, song được Yến phi bảo vệ rất khá.
Thật ra người đầu tiên năm ấy bị lây bệnh đậu mùa từ gánh hát là tứ hoàng tử.
Năm đó đứa trẻ này cũng trả qua một trận cửu tử nhất sinh, cũng khó khăn lắm mới hết bệnh.
Bây giờ, lần đầu xa cách mẹ đẻ, nó đã khóc nháo suốt đêm.
Ta bị nó làm ồn tới phiền lòng, dứt khoát dọn tới Khôn Ninh Cung vào ban ngày.
Khi mọi chuyện đã trần ai lạc định, Yến phi được ban chết, ta có cảm giác như một đời vừa trôi qua.
Trái với ta, Tiểu Đào mừng rỡ như vừa báo được thâm thù huyết hải: “Yến phi rơi vào con đường này là do nàng ta đáng đời!”
“Từ trước tới nay nàng ta vẫn luôn xem mạng người như cỏ rác, trong cung liệu có ai không oán hận này ta?”
“Mà nay rốt cuộc Bệ hạ cũng ban chết cho nàng ta, thật sự là quá vừa lòng!”
Thấy ta đang nhìn bức tranh Tiên Hoàng hậu trên bàn, Tiểu Đào nhỏ giọng hỏi:
“Nương nương, trước khi nàng ta được ban chết, người có muốn dày vò nàng ta một phen không?”
“Nhưng chuyện này không hợp để người tự tay động thủ, tay người không nên dính máu.”
“Nương nương có thể giao cho nô tỳ —”
“Không cần.” Ta cắt đứt lời nàng.
Ta đưa bức tranh trên bàn cho Tiểu Đào: “Đem bức tranh này tới Dực Khôn Cung, sau đó mời pháp sư ở Bảo Hoa Điện tới tụng kinh đi.”
Không rõ có phải do ở Khôn Ninh Cung quá lâu hay không mà người ta cũng nhiễm hương thơm, dạo này cửu công chúa rất thích bám ta.
Thái hậu ngày càng cao tuổi, bà nhiều lần ám chỉ tương lai muốn giao cửu công chúa cho ta nuôi dưỡng.
Ta vui vẻ đồng ý.
Lúc đi từ Thọ Khang Cung về Chung Túy Cung, ta thấy tứ hoàng tử đang dùng thứ gì đó chọc quả thanh mai trên cây.
Ta không định quan tâm nó, nhưng ta đột nhiên nhìn thấy nó cầm một chiếc quạt xếp bằng ngà voi khảm ngọc trai trên tay.
Trước khi ta kịp phản ứng, ta đã xông tới giật chiếc quạt trong tay nó đi, chất vấn nó: “Tại sao ngươi lại cầm đồ của cửu hoàng muội?”
Tứ hoàng tử ngơ ngác chớp mắt, “Oe” một tiếng, nó bắt đầu khóc lớn.
Nó khóc khàn cả giọng: “Đây không phải đồ của cửu hoàng muội! — Đây rõ ràng là đồ của mẫu phi!”
“Mẫu phi đặt nó trong hộp trang sức, đêm nào cũng lấy ra nhìn —”
32
Dực Khôn Cung.
Tại chính điện, cái pháp sư mặc áo cà sa màu đen đang tụng kinh, tụng đến đau cả đầu.
Ta bước vào đại điện lạnh tăng, nhìn đến bức tranh ta sai người đem tới đây treo lần trước, ta thấy Yến Dung đang quỳ trước bức tranh.
Một bát thuốc trống không được đặt bên cạnh ả, cằm và vạt áo trước của ả có dính nước thuốc màu nâu.
Con ả tóc tai rối bời, hai mắt vô thần, một mắt đã mù.
Đúng như lời Tiểu Đào nói, trước đó Yến Dung quá ngông cuồng, thích lạm sát kẻ vô tội, gây thù chuốc oán quá nhiều.
Nay ả sa cơ thất thế, không tránh khỏi việc phải trả giá đắt.
Nghe thấy tiếng bước chân, ả từ từ quay đầu.
Ta không nói nhiều.
Cánh mũi Yến Dung giật giật, người ả run lên: “Do ta hại chết, nên ngươi mới đến đây gặp ta sao —”
Ta nhíu mày, không hiểu ả đang nói gì.
Giây sau, một cái tên thốt ra từ miệng ả: “Thẩm Trầm Hương?”
Cõi lòng ta run lên, ta nháy mắt ý bảo Tiểu Đào ra ngoài.
Yến Dung lê lết đôi chân vô lập, đầu gối lết được mấy bước:
“Mấy ngày nay ta nằm mơ nhớ lại rất nhiều chuyện từ thuở niên thiếu. Nhiều nhất — Chính là ngươi.”
“Ta mơ thấy chúng ta từ bạn tốt biến thành kẻ thù.”
“Ta mơ thấy — Hôm ta bị bỏ thuốc đưa lên giường Tần Chấp.”
Tim ta đập thình thịch, năm đó, không phải tự ả —
Con ngươi trống rỗng của Yến Dung nhìn chằm chằm ta:
“Tất cả mọi người đều nói ta muốn tranh sủng nên quyến rũ Hoàng thượng, muốn được gả vào Đông Cung trước ngươi.”
“Chỉ có ngươi, Thẩm Trầm Hương — Ngươi nói ngươi tin ta, ngươi tin ta bị ép buộc.”
“Nhưng tại sao ngươi lại không chịu làm chứng cho ta?!”
“Ngươi còn tỏ ra rộng lượng, nói trinh tiết của nữ nhân quan trọng lắm, khuyên ta gả cho Tần Chấp đi.”
“Nhưng ta không muốn mà —”
Bi thương, thống hận, không cam lòng, vô số biểu cảm thay đổi trên gương mặt ả.
Cuối cùng, nàng cười phá lên, cười nghiêng ngả, lệ rơi đầy mặt:
“Khi ta mang thai đứa con đầu tiên của Tần Chấp, Thẩm gia đã hãm hại nó.”
“Để báo đáp, ta cũng giúp Yến gia hại chết con ngươi.”
“Hahaha — Thẩm Trầm Hương, ngươi còn khóc lóc chất vất ta, hỏi ta tại sao —”
Nàng ta co người cười trên đất, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.
“Con của ngươi do ta giết.”
“Ta tặng ngươi chiếc quạt bằng ngà voi, ngươi xé.”
“Ngươi nói từ đây hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
“Nhưng vì sao, — Vì sao nó vẫn xuất hiện lành lặn trên tay ngươi?”
Ta nắm chặt chiếc quạt ngà voi, dựa người vào tường, hít sâu một hơi, cuối cùng mở miệng nói:
“Thật ra Tiên Hoàng hậu, nàng — Rất yêu quý chiếc quạt ấy.”
Nghe thấy giọng ta, Yến Dung rất bình tĩnh: “À, hóa ra là con tiện nhân nhà ngươi.”
“Ta bảo mà, Thẩm Trầm Hương hận ta vô cùng, sao nàng có thể tới gặp ta được.”
Tiếng kinh kịch truyền tới từ chính điện phía xa.
Yến Dung dỏng tay nghe mà hát theo tiết tấu: “Xưa kia ta và nàng hòa hợp như đá và vàng, nay ta và nàng ngăn cách bởi sao trời và ánh sáng*.”
*Hai câu thơ trích từ bài Tích Tư Quân Thiên của nhà thơ Phó Huyền, chỉ mối quan hệ bạn bè đã không thể hòa hợp được nữa.
“Bốn phương tám hướng khóc thương cho nàng — Mong tạo hóa thương xót, xử lý nhẹ tay —”
Tâm trạng kích động kích thích độc phát tác, máu đen chảy ra từ miệng ả.
“Thẩm Trầm Hương là — Đồ ngu, đồ ngu.”
“Nàng cả đời bị nhốt trong hậu cung.”
“Vì Thẩm gia và Tần Chấp, nàng còn phá hủy cuộc đời ta, chết rồi vẫn làm con dao cho hắn giết ta —”
Ả ngã xuống đất, hai mắt mở to, bình thản khạc ra câu mê sảng cuối cùng:
“Ân oán đôi bên, làm sao cắt đứt được đây —”