• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19

Đối với chuyện này, Tiểu Đào còn gấp hơn ta.

Mới sáng sớm nàng đã chạy ra ngoài dò hỏi tin tức, sau đó quay về báo cáo với ta: “Tiểu chủ, có tin tức!”

“Nghe nói tối qua Bệ hạ bề bộn công vụ nên vẫn luôn túc trực ở Dưỡng Tâm Điện.”

“Người có thể mang một bát canh tới Dưỡng Tâm Điện, cố gắng mời Bệ hạ tối nay tới Chung Túy Cung!”

Ta chậm rãi thưởng thức bữa sáng, lòng khá vui vẻ.

Ta biết cẩu Hoàng thượng chỉ coi việc nhét ta vào hậu cung như việc vứt một bức thư pháp vào khố phòng thôi — Mới đầu hắn sẽ có cảm giác thỏa mãn, nhưng rồi hắn cũng sẽ quên đi cảm giác ấy.

Quên cũng tốt.

Nói thật, trước mắt dù đã thành phi nhưng tạm thời ta vẫn chưa chuẩn bị hầu hạ hắn.

Sau khi ăn sáng, ta ngồi dưỡng sức trong Chung Túy Cung một lát rồi chuẩn bị ra ngoài.

Tiểu Đào rất hưng phấn: “Tiểu chủ, tiểu chử, hiện tại chúng ta sẽ tới Dưỡng Tâm Điện tranh sủng à?”

Ta cười híp mắt nhìn nàng một cái: “Không. Chúng ta đi bái kiến Thái hậu.”

Suốt dọc đường đi, Tiểu Đào vẫn luôn đăm chiêu suy nghĩ.

Khi bước tới của Thọ Khang Cung, rốt cuộc Tiểu Đào cũng hiểu ra:

“Tiểu chủ, sau chuyện đêm qua, người đã nhận ra tình cảm của bậc Đế vương quá mờ nhạt.”

“Người không có xuất thân danh giá như Yến phi, cũng không có đại gia tộc chống lưng.”

“Thế nên người mới quyết định tìm kiếm trợ giúp từ phía Thái hậu, mong mỏi tìm đường lui cho mình, đúng không?”

Hiểu hết mọi chuyện, nàng nắm chặt lòng bàn tay: “Tiểu chủ, người thật sự là thiên tài cung đấu luôn đó!”

Ta: “…”

Thôi, cứ để nàng hiểu lầm vậy đi.



Trong Thọ Khang Cung.

Thái hậu nói với ta: “Đêm qua cửu công chúa khóc nháo nên sáng dậy hơi muộn một chút.”

Bà nhận ra sự mất mác của ta, bà nở nụ cười hiền lành: “Theo trí nhớ của ai gia, trước đó ngươi là người của Khôn Ninh Cung?”

“Bé ngoan, con nhớ tình xưa cũ, trọng tình trọng nghĩa quá.”

“Mai con lại tới đây đi.”

Trước khi rời đi, ta nói muốn sửa sang lại di vật của Hoàng hậu ở Khôn Ninh Cung.

Thái hậu vui vẻ đồng ý.

Rời khỏi Thọ Khang Cung, mắt Tiểu Đào sáng lấp lánh: “Tiểu chủ, ta biết!”

“Người muốn mượn thân phận bạn cũ của Tiên Hoàng hậu, lấy được sự thương xót và che chở của Thái hậu.”

“Khi người tới Khôn Ninh Cung, người sẽ có được quần áo cũ của Hoàng hậu.”

“Sau này chỉ cần chờ cơ hội, chẳng phải người sẽ khiến Bệ hạ chết mê chết mệt sao!”

Ta muốn nói lại thôi: “Tiểu Đào ơi —”

Tiểu Đào kích động nắm chặt tay ta: “Tiểu chủ, chiêu này của người thật cao siêu!”

Ta: “…”

Khôn Ninh Cung, khố phòng.

Ta tìm được chiếc hộp gỗ quen thuộc trong đống đồ cũ ở đây.

Khi mở chiếc hộp gỗ đầy bụi bậm đó ra, ta nhìn thấy chiếc bình sứ trắng Ngọc Hồ Xuân đã vỡ thành nhiều mảnh từ lâu.

Dù đã đoán trước được, ta vẫn bàng hoàng.

Chiếc bình Ngọc Hồ Xuân này như đang lẳng lặng nhắc nhở ta —

Trong cái hậu cung rộng lớn này, thứ ta muốn sửa nhất đã nát tan mãi mãi rồi.

20

Ta bắt đầu đi tới Từ Ninh Cung thỉnh an vào mỗi buổi sáng, tới chiều lại quay về Chung Tuy Cung tu bổ văn vật như một thói quen.

Tiểu Đào không hiểu: “Tiểu chủ, dạo này Bệ hạ bận rộn việc triều chính, ngày nào cũng bận tới khuya.”

“Thấy thế tiểu chủ nhà người ta sẽ liều mạng đi tới Dưỡng Tâm Điện đưa canh tẩm bổ.”

“Người chưa từng được sủng ái thì cũng nên đưa canh cho Bệ hạ, xoát độ nhận diện trước mặt ngài ấy chứ.”

Ta suy sư trong chốc lát.

Quan hệ giữa Phi tần và Quân vương tựa như sếp và cấp dưới.

Cẩu Hoàng thượng bận rộn triều chính, thức khuya dậy sớm —

Hình ảnh này giống như một vị sếp ngày nào cũng kiệt sức vì công việc, vậy chắc chắn người nọ sẽ mong cấp dưới chia sẻ gánh nặng cùng mình mà không phải đưa một ly café rồi cho rằng đấy là hỗ trợ.

Nghe tới đây, Tiểu Đào ngơ ngác: “Tiểu chủ nên chia sẻ gánh nặng cùng Bệ hạ bằng cách nào đây?”

Ta thành thật trả lời: “Không biết.”

Cũng đâu thể cướp tấu chương của cẩu Hoàng thượng được?

Tiểu Đào: “…”



Giữa mùa đông tháp Chạp, trời rất lạnh.

Ta sai người dọn bàn ra ngoài sân Chung Túy Cung.

Một chiếc quạt xếp bằng ngà voi chạm khắc ngọc trai tinh xảo được đặt trên bàn.

Sau khi Tiên Hoàng hậu đi về cõi tiên, chiếc quạt này bị vứt đại vào khố phòng.

Một năm trôi qua, dù chiếc quạt đã có phần bạc màu vì không được bảo quản đúng cách nhưng may là gân quạt, đinh quạt và mặt quạt không bị hỏng quá nhiều.

Ta chìa chiếc quạt ra ngoài nắng, cẩn thận dùng thuốc màu tự nhiên sửa lại mặt quạt.

Tiểu Đào đứng bên cạnh bối rối: “Tiểu chủ, trời lạnh như thế, sao người lại ngồi ở ngoài điện?”

“Nếu người sợ trong điện không đủ sáng, nô tỳ có thể đốt thêm mấy ngọn đèn nữa —”

Ta kiên nhẫn giải thích với nàng — Ánh nến không phản ánh đúng màu sắc của vật.

Đa số những nguồn sáng do con người tạo ra ngoài ánh sáng trong viện bảo tàng đều không thể phản ánh màu sắc vốn có của văn vật.

Khi sửa chữa hoặc mô phỏng văn vật, người thực hiện phải cố gắng trả lại màu sắc vốn có cho di sản, bình thường họ sẽ phải làm việc này dưới ánh sáng mặt trời.

Nhiều món hàng nhái bị lộ là do lúc làm nhái không quan tâm tới ánh sáng.

Tiểu Đào nghe hiểu lờ mờ.

Nàng không hiểu ánh sáng liên quan gì tới màu sắc, nàng chỉ biết con người sẽ bị bệnh khi chịu lanh.

Thế nên nàng đã bê chiếc lò sưởi ấm áp tới bên cạnh ta, còn nhét một chiếc lò sưởi cầm tay vào lòng ta.

21

Trong Thọ Khang Cung.

Yến phi ngồi trên giường, đang chọc cửu công chúa nằm trong lòng mình.

Ả sai cung nhân mang một đôi giày đầu hổ lên, mỉm cười khéo léo: “Thần thiếp đã tự tay may cho Tĩnh Nghi một đôi giày đầu hổ.”

Thái hậu mỉm cười: “Yến phi có lòng.”

Yến phi đảo tròng mắt: “Thật ra, thần thiếp muốn đưa cửu công chúa —”

Ả chưa nói dứt lời, cửu công chúa nằm trong lòng ả bỗng phát ra vài tiếng “Oe oe”.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cửu công chúa chìa bàn tay nhỏ nhắn ra, nắm lấy chiếc quạt xếp trong tay ta.

Thái hậu cười hiền: “Phức Quý nhân, Tĩnh Nghi rất thích con —”

Bà chưa nói hết câu, Yến phi đột nhiên đứng bật dậy.

Bộ vuốt dài màu đỏ chói của ả nhắm thẳng vào mặt ta: “To gan! Phức Quý nhân, cái quạt đấy —”

Vì ả đứng dậy quá vội, cửu công chúa nằm trong lòng ả suýt bị ngã.

Nhìn cửu công chúa sợ tới nỗi khóc ré lên, Thái hậu vội vàng bảo bà vú nhanh chóng ôm cửu công chúa rời khỏi lòng Yến phi.

Yến phi tự biết mình đã thất lễ, ả vội vàng quỳ xuống: “Thần thiếp thất lễ rồi.”

“Nhưng vật trong tay Phức Quý nhân là vật không rõ lai lịch…”

Ta giải thích: “Xưa kia thần thiếp và Tiên Hoàng hậu quen nhau chính là nhờ chiếc quạt xếp bằng ngà voi khảm ngọc trai này.”

“Tiên Hoàng hậu từng tặng chiếc quạt này cho thần thiếp.”

“Nay thần thiếp muốn tặng nó cho Tĩnh Nghi Công chúa.”

Nếu nói thẳng ra là ta lấy chiếc quạt này từ khố phòng của Khôn Ninh Cung để chọc Công chúa vui thì đúng là nghe khá khiên cưỡng, vậy nên ta dứt khoát giải thích luôn.

Thái hậu nhận lấy chiếc quạt, mân mê một hồi: “Cẩn trọng tỉnh mỉ đúng lúc, con rất giỏi.”

Bà đưa chiếc quạt cho vú nuôi rồi nhìn về phía Yến phi đang quỳ dưới đất: “Yến phi, hôm nay cửu công chúa đã bị dọa sỡ.”

“Lần sau ngươi không cần đến thăm con bé nữa đâu.”



Mãi đến khi rời khỏi Thọ Khang Cung, Yến phi vẫn hồn bay phách lạc.

Đi tới cửa Thọ Khang Cung, ả còn bị vấp ở ngưỡng cửa.

Ta không nhịn được mà cười ra tiếng theo bản năng.

Rốt cuộc Yến phi cũng lấy lại tinh thần.

Ả quay đầu, mặt xanh mét nhìn chằm chằm ta.

Ta còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy ả cắn răng nghiến lợi nói: “Phức Quý nhân, ăn nói hàm hồ, cấm túc một tháng.”

Đưa mắt nhìn thấy đoàn người khí thế của Yến phi rời khỏi Thọ Khang Cung, Tiểu Đào mới cả giận nói: “Tiểu chủ, người đột nhiên nghĩ tới chuyện vui nên cười một tiếng mà thôi.”

“Mắc gì ả không nói lý lẽ đã cấm túc người một tiếng?”

“Tiểu chủ, sau này chúng ta đi tranh sủng kiểu gì đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK