• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

33

Yến phi chết rồi.

Thông qua việc điều tra, ta biết được rất nhiều chuyện.

Năm đó ngoài quân đội trong tay Hoàng thượng, Yến gia và Thẩm gia còn phân chia binh quyền.

Thẩm Trầm Hương và Yến Dung lại là đích nữ cao quý nhất của hai gia tộc.

Hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, một tĩnh một động, cùng được xưng tụng là một đôi mỹ nhân chốn Kinh Thành.

Hôn sự của các nàng không chỉ đại diện cho tình yêu của một người mà còn đại diện cho thái độ của hai nhà Thẩm Yến.

Hai nhà Thẩm Yến đấu đá lẫn nhau, rốt cuộc người nhận được lợi ích to nhất sau cùng sẽ là ai đây?

Năm đó cẩu Hoàng thượng say rượu hồ đồ, không chỉ phụ lòng Thẩm Trầm Hương mà còn giam cầm cả đời của Yến Dung trong chốn hậu cung.

Năm đó, Yến Dung là công cụ giúp hắn đối phó Thẩm gia, hiện tại Thẩm Trầm Hương cũng là con dao diệt trừ Yến gia —

Từ ngày đó, ta cứ bồn chồn không yên, mất ngủ, hay gặp ác mộng.

Trong mơ, ta quay về đêm tuyết ở Khôn Ninh Cung ngày đó.

Cách tầng màn giường, bóng hình dịu dàng ấy nhìn về phía ta:

“A Phục, hai tay của ngươi có thể cứu cổ vật và tranh chữ, nhưng không cứu được cái chốn hậu cung ăn thịt người không nhả xương này.”

“A Phục, xin ngươi đừng bị nó nuốt chửng —”

Ta bắt đầu cáo ốm không rời khỏi Chung Túy Cung, chỉ vùi đầu tu sửa văn vật.

Văn vật như một chiếc mỏ neo, giữ ta vững lòng giữa dòng nước lũ chảy xiết.

Suốt một tháng trời, ta sửa chữa mọi thứ có thể sửa chữa trong Chung Túy Cung.

Một ngày nọ, ta đứng trên thang, ý đồ tháo bảng hiệu của Chung Túy Cung xuống.

Tiểu Đào đứng phía dưới xoay vòng vòng: “Nương nương, hôm nay Lý công công lại tới đây, tháng này ông ấy tới mấy lần rồi —”

Ta thuận miệng đáp: “Không gặp. Cứ nói là ta bị bệnh đi.”

“Bị bệnh?” Một giọng nói tức giận truyền tới từ cửa.

Đứng trên thang, ta quay đầu nhìn thấy gương mặt hung ác của Hoàng thượng.

Hắn sải bước đi tới chỗ ta: “Lâm Phục, ngươi biết cách tìm đường chết quá nhỉ.”

“Ngươi có biết ngươi đang khi quân không?”

Ta nhìn xuống Hoàng thượng đứng dưới thang, đột nhiên cảm thấy rất phiền não.

Thấy ta không nói gì, Hoàng thượng ra lệnh: “Xuống.”

Ta vừa leo xuống từ thang, Hoàng thượng lập tức kéo ta vào trong điện.

Tiểu Đào bị cho lui ra ngoài nôn nóng nhìn ta, do dự đóng cửa lại.

Bốn bề im ắng, Hoàng thượng nhíu mày hỏi: “Ngươi lại giận dỗi gì thế, đang trách trẫm à?”

Ta cố kìm cơn tức trong lòng mà hất tay hắn ra: “Thần thiếp không dám.”

“Thần thiếp chỉ là một con dao Bệ hạ dùng để đối phó với Yến phi thôi.”

“Nay Yến gia đã sụp đổ, thần thiếp cũng hết giá trị lợi dụng rồi nên đương nhiên không dám lởn vởn trước mặt Bệ hạ.”

34

Lửa giận của Hoàng thượng bốc lên:

“Ngươi đang trách trẫm lợi dụng ngươi?”

“Ngươi muốn trả thù Yến Dung, trẫm đã giúp ngươi.”

“Trẫm cho ngươi thân nhân, ban thưởng, chức vị, thậm chí là sủng ái.”

“Rốt cuộc ngươi còn điều gì chưa thỏa mãn nữa?”

Ta lùi về phía sau hai bước, nhìn thẳng hắn: “Thần thiếp không trách ngài lợi dụng thần thiếp, thần thiếp trách ngài lợi dụng Tiên Hoàng hậu!”

“Nàng ấy là người tốt như thế.”

“Nhưng vì ngài, nàng ấy mất đi bạn bè, con cái, gia tộc, thậm chí là cả tính mạng —”

“Mà khi nhìn lại, chết rồi nàng vẫn trở thành công cụ giúp Bệ hạ diệt trừ Yến gia.”

Dừng một thoáng, ta nói lời cuối cùng: “Đế vương xưa nay bạc tình, thần thiếp không dám bầu bạn với ngài.”

Hoàng thượng giận tím mặt.

Hắn tức giận chỉ tay vào mặt ta: “Ngươi, xấc xược!”

Lần hắn nói câu này trước đó là ở tang lễ của Tiên Hoàng hậu.

“Xấc xược?” Ta cười nhạt: “Thần thiếp xấc xược đâu phải một lần thôi đâu.”

“Chẳng lẽ lần này Bệ hạ lại định ban chết cho thần thiếp sao?!”

Hoàng thượng tức tới mức trán nổi gân xanh, dứt khoát cầm ly trà trên bàn đập xuống đất.

“Choang —”

Tiếng sứ vỡ vụn vang lên, dây đàn cuối cùng trong đầu ta đứt phăng: “Bệ hạ, người thử đập một cái ly nữa xem!”

“Ngươi nghĩ trẫm không dám sao?!”

Hoàng thượng tức giận cầm cái ly lên, định đập tiếp.

Nhưng một giây sau, động tác của hắn ngừng lại.

Ta chớp mắt một cái sau đó trợn tròn mắt nhìn hắn, nước mắt rơi xuống không khống chế được, giận đến run người.

Một hồi lâu sau, hắn đặt lại ly trà lên bàn.

Dù đã đối mặt với nhau, hai người bọn ta vẫn không nhìn ra cảm xúc trong mắt đối phương.

Hắn chậm rãi đưa tay phải về phía ta.

Vừa nãy lúc hắn đập vỡ ly, trà nóng trong ly sánh ra ngoài đã khiến tay hắn đỏ bừng lên.

Hoàng thượng nhìn ta: “Trẫm tưởng ngươi đứng về phía trẫm.”

“Nhưng ngươi chỉ đau lòng cho những người đã khuất — Ngươi chỉ đau lòng cho những chiếc ly bị vỡ này.”

“Ngươi không đau lòng cho trẫm.”

Ta lấy tay xoa xoa khóe mắt, quay mặt đi chỗ khác: “Nếu Bệ hạ nghĩ vậy thì thần thiếp cũng không còn cách nào khác.”

Hoàng thượng nhìn ta, ánh mắt oan ức: “Rõ ràng ngươi đã nói thích trẫm rồi kia mà.”

Ta cười mỉa một tiếng: “Lời đường mật trên giường mà Bệ hạ cũng cho là thật à?”

Hắn dùng bàn tay bị bỏng nắm lấy tay ta, không nói gì kéo ta lại trước người.

Hắn bóp cằm ta, ép ta nhìn thẳng hắn: “Lâm Phục, trẫm không tin ngươi không có chút tình cảm nào với trẫm.”

Ta nhìn hắn, suy nghĩ lung tung đủ chuyện trong lòng, không biết trả lời thế nào.

Thấy ta thất thần, hắn đột nhiên cúi đầu hôn ta.

Khoảnh khắc môi hai người chạm nhau, ta bỗng cảm thấy dạ dày cuộn lên.

Ta dùng sức đẩy hắn ra, sau đó đỡ án thư nôn mửa một trận.

Đợi cảm giác chua xót kia lắng xuống, ta lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn nhìn ta bằng gương mặt đỏ bừng.

Hắn nói: “... Trẫm biết rồi.”

Hắn xoay người rời đi, cảnh tượng có chút chật vật.

35

Sau khi cẩu Hoàng thượng rời đi, Tiểu Đào nhanh chóng xông vào điện.

Nàng bị bãi nôn dưới đất dọa sợ hết hồn: “Nương nương, nô tỳ nghe thấy người và Bệ hạ cãi nhau —”

“Ơ, đây là chiếc ly sứ Đông Thanh họa tiết lá sen yêu thích của người mà?”

“Bệ hạ đập vỡ nó? Nên hai người cãi nhau!”

Ta xoa xoa huyệt thái dương: “Dạo này ta ăn không ngon, ngủ không yên, trong lòng phiền não không khống chế được lửa giận.”

“Ngươi đi rót một ly trà hoa cúc cho ta đi.”

Ta sai người dọn dẹp mảnh vỡ của ly trà họa tiết hoa sen.

Chiều hôm đó.

Ta cẩn thận sửa lại chiếc ly sứ Đông Thanh họa tiết lá sen.

Tiểu Đào đi tới bên cạnh ta, ngập ngừng nửa ngày mới nói với ta: “Nương nương, Thẩm Thường tại ở Xuân Hi Cung vừa được Bệ hạ phong làm Quý nhân.”

Động tác trên tay ta dừng lại, sơn kim loại chảy xuống.

Một giây sau, trước mắt ta tối sầm, ta hôn mê bất tỉnh.

Trước khi mấy ý thức, ta thấy Tiểu Đào hoảng sợ hô lớn: “Mau truyền thái y! Nương nương bị Bệ hạ chọc giận đến mức ngất xỉu rồi!”



Sau khi bắt mạch, thái y vui sướng quỳ lại với ta: “Chúc mừng Phức nương nương, người đã có thai hai tháng rồi.”

Ta đơ ra.

Kinh nguyệt của ta vẫn luôn bất thường.

Nhưng rõ ràng ta đã nghĩ đủ mọi cách, dù đủ mọi biện pháp tránh thai rồi kia mà, sao có thể.

Tiểu Đào tiễn thái y rời đi, lúc về nàng vẫn thấy ta tựa người vào đầu giường thất thần.

Nàng sáp lại gần, nháy mắt với ta: “Nương nương, người không biết đâu.”

“Thật ra có người xấu vẫn luôn bỏ hoa hồng vào canh an thần của người hằng ngày, lần nào nấu thuốc nô tỳ cũng nhặt từng cánh hoa hồng ra một đấy.”

“Cả san hô đỏ ngày thường người vẫn thích đeo cũng thấm đưỡm mùi xạ hương, nô tỳ chính là người đổi dây san hô mới cho người đó.”

“Còn nữa còn nữa, trà súc miệng người dùng trước giờ cơm đã bị đổi thành trà đắng có tính hàn, cũng chính nô tỳ đã giúp người đổi thành trà Long Tĩnh thượng hạng —”

Nghe nàng lải nhải không ngừng, huyệt thái dương của ta nhảy thình thịch.

Nói xong nàng còn nhìn ta bằng ánh mắt lấp lánh như đang chờ ta khen nàng.

Ta hít sâu một hơi, giơ tay chỉ ra cửa: “Ra ngoài.”

“Hả?” Tiểu Đào gãi đầu một cái: “Không có ban thưởng sao?”

36

Đêm khuya, ta ngủ mà tinh thần không yên, ta đột nhiên cảnh giác có một cơ thể ấm áp ôm ta từ phía sau.

Ta thúc cùi trỏ đánh người nọ trong vô thức, nhưng bàn tay nhỏ nhắn của ta đã bị tóm được.

Cẩu Hoàng thượng thả tay ta về vị trí cũ: “Ngươi vẫn còn giận trẫm à?”

Ta quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt tỉnh táo: “Bệ hạ đêm khuya mò tới là do không giận thần thiếp nữa sao?”

Hắn đưa tay chọc chọc chóp mũi ta rồi hừ một tiếng.

“À, hóa ra Bệ hạ vẫn chưa tha thứ cho thần thiếp.

Ta lại nằm xuống không nói gì thêm.

Cẩu Hoàng thượng dùng chóp mũi cạ cạ vành tai ta, thấp giọng nói: “A Phục, trẫm hỏi thái y rồi.’

“Ngươi vừa có bầu, nội tạng bị chèn ép nên mới nóng nảy bất thường, hồ ngôn loạn ngữ.”

“Trẫm biết trước đó ngươi làm vậy… Chẳng qua là vì nôn nghén trong thai kỳ thôi, cũng không phải ngươi không thích trẫm.”

“Là trẫm đập vỡ chiếc ly sứ Đông Thanh họa tiết lá sen kia khiến người đau lòng.”

Ta hừ lạnh một tiếng, chẳng nói năng gì.

Một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên bụng ta. Giọng cẩu Hoàng thượng càng lúc càng nhỏ.

“Ngươi nói những lời khiến trẫm tổn thương âu cũng chỉ là mấy lời thốt ra trong lúc nóng giận thôi.”

“Trẫm biết trong lòng ngươi có trẫm.”

“Ngươi trách trẫm không đối xử tốt với Tiên Hoàng hậu, nhưng trẫm cũng tự trách mình mà —”

Hắn cứ lải nhải, còn ta càng nghe càng buồn ngủ, dứt khoát nghẹo đầu sang một bên ngủ say.



Tin ta có thai vừa được công bố.

Phi tần trong hậu cung lập tức đưa quà tặng đến, ban thưởng của cẩu Hoàng thượng từng rương từng rương như nước chảy được đưa vào Chung Túy Cung.

Song ta chỉ thấy lòng mình rất bình tĩnh.

Ta đã nghĩ thông rồi, cẩu Hoàng thượng nhượng bộ với ta không phải vì hắn quan tâm ta, càng không phải vì đứa trẻ trong bụng ta.

Hắn làm mọi việc chỉ vì — Ta và hắn là đồng mưu thôi.

Sau lưng Tiên Hoàng hậu có Thẩm gia, sau lưng Yến Dung có Yến gia.

Dù yêu hay không yêu, lập trường của các nàng vẫn sẽ trước sau như một.

Từ khi nhận được một đất nước loạn lạc từ tay Tiên Hoàng, cẩu Hoàng thượng đã để hai nhà Thẩm Yến cản trở lẫn nhau, một bên cất nhắc các quan hàn vi, một bên chiêu mộ hiền tài, từng bước áp chế hai nhà Thẩm Yến.

Sau mười mấy năm nghỉ ngơi dưỡng sức, hiện tại quốc khố sung tác, thịnh thế thái bình.

Đến hôm nay, dã tâm của cẩu Hoàng thượng đã bại lộ, hắn muốn khống chế binh quyền trong tay.

Có lẽ hắn đã hy vọng ta và hắn sẽ bắt tay thực hiện dã tâm.

Nhưng tranh giành quyền lực như một xoáy nước lũ, nó sẽ cuốn chân kẻ nào dám bước vào, nuốt chửng họ.

Ta không thích và cũng không thể làm tốt những điều ấy.

Vậy nên ta chọn cách đóng chặt cửa cung, lẳng lặng sửa chữa văn vật của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK