• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

22

Ta khá hài lòng với việc bị cấm túc này.

Suy cho cùng khi phục chế văn vật ta cũng thường tự giam mình trong phòng hơn tháng trời.

Điều khó chịu duy nhất là ta đã thất sủng ngay sau khi được tấn phong, nay còn đắc tội với Yến phi.

Nội Vụ Phủ là nơi cung cấp thức ăn cho mọi người trong cung.

Than đỏ trong Chung Túy Cung được thay bằng than đen, đồ ăn đưa tới càng ngày càng nhạt nhẽo.

Đốt than đen trong phòng quả là định hun chết người.

Thế nên ta đã mở rộng cửa Chung Túy Cung, bản thân thì ngồi trong sân nghiên cứu cách sửa chữa chiếc bình sứ trắng Ngọc Hồ Xuân kia.

Lúc không nghĩ được gì, ta lại lôi mấy món cổ vật ở Chung Túy Cung ra sửa chữa cùng luôn.

Đứng từ ngoài cung nhìn vào có thể thấy cánh cửa màu đỏ sẫm đang tạo khung cho bức tranh vuông vức.

Giữa khung tranh ấy là cảnh ta đứng trong sân táy máy các loại cổ vật.

Dần dà có những cung nữ, thái giám bạo gan sẽ nghé vào cửa Chung Túy Cung.

Thế nhưng sự chú ý của ta đã bị việc sửa chữa chiếc hộp trang sức trong tay cuốn đi hết rồi.

Tiểu Đào đứng cạnh líu ríu hỏi cái này cái kia, ta trả lời từng câu hỏi của nàng:

“Chiếc hộp trang sức này làm bằng sơn mài. Tức là dùng tất cả mọi loại gỗ trong tự nhiên đóng thành hộp, tạo ra một lớp nước sơn bền bỉ —”

“Chúng ta sẽ sửa phần đáy hộp trước. Bước đầu tiên ta cần đánh bóng tranh bằng một lớp bụi tro. Tiếp đó là dùng giấy nhám cạo qua mặt tranh, cuối cùng là sơn lại…”*

“Đúng rồi, Tiểu Đào, ngươi lấy một cái nồi, luộc bong bóng cá giúp ta nhé.”

Tiểu Đào khó hiểu: “Tiểu chủ, người đói à?”

Ta giải thích, trước khi thuốc thử hóa học còn chưa được phát minh, keo bong bóng cá thường được dùng để dính đồ gỗ lại.*

*Mình giải thích các bước phục chế sơn mài cho các bạn dễ hình dung đoạn này nhé. Việc phục chế tranh sơn mài sẽ được tiến hành qua 5 giai đoạn: Tháo gỡ - Lấy bụi ra khỏi bề mặt bức tranh - Hom và đắp những chỗ sơn bị ăn mòn hoặc trầy xước - Đánh bóng bằng tay với tro bụi - Lắp ghép lại tranh bằng keo (Theo Tạp chí Da Màu). Ở đây tác giả đã bỏ qua giai đoạn 2 và 3 đi thẳng tới 4, 5 luôn.

Ta hoàn thành việc dán các mặt của hộp gỗ vào với nhau bằng keo bong bóng cá vào đúng giờ Mão, khi đó ta nghe thấy vài giọng nói truyền tới từ cửa cung.

Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài và thấy rất nhiều cung nhân tụ tập ở ngoài cửa Chung Túy Cung.

Một lão thái giám với mái tóc hoa râm được đám đông đẩy tới cửa.

Ông ấy run rẩy nói với ta: “Tiểu chủ, nô tài nghe nói người biết sửa chữa đồ cũ.”

Trên tay ông là một chiếc đàn nhị khá cổ: “Đây là nhạc cụ tổ sư để lại cho nô tài.”

“Người có thể sữa chữa vật này giúp nô tài được không?”



Trong thời gian cấm túc.

Ta bắt đầu giúp các cung nhân đứng xem ngoài cửa sửa chữa đồ cũ, có tượng bị nứt, có đồ sứ bị mẻ, có đồng hồ bỏ túi ngừng hoạt động —

Những món đồ họ muốn sửa không quý giá, nhưng chúng lại là những món đồ mang ý nghĩa phi thường với chủ nhân của chúng.

Dần dần, Nội Vụ Phủ lại đưa than đỏ thượng hạng tới, mỗi ngày Ngự Thiện Phòng còn mang thêm điểm tâm cho ta.

Ta đi qua những ngày tháng vui vẻ, thoải mái.

Cho đến một ngày, cẩu Hoàng thượng và Yến phi quay về từ võ trường bắn cung, chẳng may đi qua Chung Túy Cung.

23

Cẩu Hoàng thượng nhìn khuôn mặt trở nên tròn trịa của ta bằng vẻ mặt khó hiểu: “Ngươi sống dễ chịu nhỉ —”

Yến phi mặc trang phục đi săn nhướng mày hỏi: “Phức Quý nhân, đang trong thời gian cấm túc, tại sao lại có nhiều người đứng tụ tập ngoài cửa Chung Túy Cung như thế?”

Những cung nhân đang tụ tập ngoài cửa vội tranh nhau giải thích: “Thưa Bệ hạ, Yến phi nương nương, Phức Quý nhân chưa từng bước ra khỏi cửa Chung Túy Cung, là chúng nô tài đem đồ vào.”

“Chúng nô tài đã xin Phức Quý nhân sửa giúp chúng nô tài một vài món đồ.”

Yến phi nhíu mày, ả định nói gì đó thì cẩu Hoàng thượng đột nhiên phất tay.

Cẩu Hoàng thượng nói: “Yến phi, lấy cái cung bằng sừng vừa bị dãn ra của ngươi cho nàng xem thử đi.”

Yến phi xanh mét mặt: “Một tiện dân xuất thân từ Hoán Y Cục như nàng ta — Sao có quyền sửa cung cho thần thiếp.”

Đồ thần kinh, làm như ta muốn sửa cung cho ả lắm ấy.

Yến phi liếc mắt nhìn mặt bàn hỗn loạn của ta.

Khi ả nhìn thấy chiếc bình sứ trắng Ngọc Hồ Xuân đã được sửa một nửa, mắt ả trợn tròn.

Một giây sau, khi tất cả mọi người chưa phản ứng gì, nàng ta đã giơ cung lên nhắm vào ta.

“Vèo —”

Tiếng xé gió vang lên, ta sợ hãi ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Nhưng mũi tên không hề bắn tới chỗ ta.

Ta hoảng hốt thò đầu lên, hóa ra ban nãy Hoàng thượng đã đẩy chiếc cung trong tay Yến phi bay lệch hướng.

Cùng lúc đó, chiếc cung bằng sừng trâu trong tay Yến phi vỡ tan, mũi tên vốn nên bắn về phía ta rơi xuống đất.

Nếu vừa rồi người ả định giết không phải là ta, ta sẽ rất thán phục trạng thái tinh thần cuồng loạn này của ả.

Hoàng thượng thu tay, nhìn Yến phi bằng vẻ mặt lạnh băng: “Yến phi, huynh trưởng của ngươi vừa đánh người giữa phố, phạm trọng tội.”

“Ngươi và hắn là máu mủ ruột thịt nên ngươi định bắt chước hắn làm vậy trong hậu cung của trẫm à?”

Bấy giờ Yến phi mới tỉnh khỏi cơn mê, ả tái mặt quỳ xuống: “Bệ hạ tha tội, thần thiếp không có —”

Hoàng thượng lạnh lùng nói: “Thất lễ trước mặt mua, quay về đóng cửa tự kiểm điểm đi.”



Khi biết Yến phi và ta đều bị cấm túc, Tiểu Đào vui vẻ suốt cả ngày trời, nhưng sang ngày thứ hai nàng lại bắt đầu than ngắn thở dài: “Hôm nay là giao thừa, cung yến hội họp sẽ được tổ chức ở Càn Thanh Cung.”

Cung yến hội họp là một bữa tiệc tương tự như xuân vãn, chỉ có Phi thần, Hoàng tử và thân quyến các gia thần mới có tư cách tham gia.

Tiểu Đào buồn bã nói: “Tiếc quá, tiểu chủ đang bị cấm túc, không thể tham gia cung yến.”

“Haiz, lỡ mất diệp hiến nghệ tranh sủng trong bữa tiệc rồi.”

Nghe vậy, ta thực sự rất muốn khống chế mạch não của nàng.

Ta có thể hiến món nghệ nào chứ? Ta nên nằm xuống sàn và sửa lại họa tiết hình rồng được thêu trên thảm ở Càn Thanh Cung ngay giữa bữa tiệc à?

Đêm giao thừa.

Ta ngồi xổm trong Chung Túy Cung vắng ngắt chơi trò đếm gạch.

Bụi cỏ cạnh tường xào xạc.

Tiểu Đào thò đầu ra từ lỗ chó ở góc tường.

Ta vội vàng bước tới chỗ nàng: “Sao rồi? Có thu hoạch gì không?”

Tiểu Đào lấy một gói giấy dầu ra khỏi lòng ngực, mấy miếng bánh hoa đào được gói ở bên trong.

Hai người bọn ta đứng tựa vào tường, chia nhau ăn bánh hoa đào.

Tiểu Đào vừa ăn vừa nói: “Nô tỳ đi tìm hảo hữu ở Ngự Thiện Phòng, nhờ đó xâm nhập được vào cung yến.”

“Trong cung yến có rất nhiều món ngọt, màn bắn pháo hoa cũng đẹp.”

“Thận Tần đánh đàn, Nhu Quý nhân dâng rượu hoa đào mình tự ủ lên…”

Nàng đọc thuộc lòng một chuỗi tên phi tử, rồi cuối cùng chốt lại bằng một câu: “Còn có Yến phi, nàng ta phớt lờ lệnh cấm túc chạy lên hiến vũ — Múa điệu gấp tay, cong eo.”

Nghe vậy, ta động lòng: “Điệu chiết eo… Tiểu Đào, ngươi biết múa điệu múa này không?”

Tiểu Đào lắc đầu liên tục: “Nô tỳ không làm múa được đâu. Nô tỳ chỉ biết sơ sơ thôi.”

Ta lập tức cổ vũ nàng múa cho ta xem: “Ngươi đừng tự hạ thấp bản thân. Nếu ngươi là một đóa hoa đang nở, ong bướm sẽ vây quanh ngươi.”

Nàng ỡm ờ múa thử một đoạn.

Điệu múa cong eo này thật sự quá đẹp, ta bỗng hiểu tạo sao Tiên Hoàng hậu lại nổi tiếng chỉ sau một điệu múa rồi.

Tiểu Đào vừa múa ta vừa khen.

Dưới những lời khen của ta, Tiểu Đào dần bị lung lay, bắt đầu múa không biết mệt, múa hết đoạn này tới đoạn khác.

Ta nhét miếng bánh hoa đào cuối cùng vào miệng, reo lên khen ngợi: “Đẹp quá!”

Không được tham gia cung yến hội họp có gì mà ngại, ta có thể xem xuân vãn ở Chung Túy Cung kia mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK