Tiểu Đào cả người đẫm máu được đưa vào Chung Túy Cung.
Người này ướt sũng, khi được nâng lên giường mềm, ý thức của nàng đã mơ hồ, con ngươi tan rã.
Cung nhân ở Chung Túy Cung vội vàng kể lại: “Tiểu Đào tỷ được Lâm tiểu tướng quân đưa về.”
“Lâm tiểu tướng quân nói ngài ấy đã đánh chết người xấu hại Tiểu Đào tỷ, báo thù cho Tiểu Đào tỷ rồi.”
Ta tìm tòi trong đám đông, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Mông đâu.
Thấy vậy, cung nhân lập tức giải thích: “Lâm tiểu tướng quân vừa rời đi.”
Bấy giờ, Tiểu Đào từ từ mở mắt ra.
Lúc nhìn thấy ta, nàng kích động hé miệng, ho ra một búng máu nhạt:
“Nương nương — Tiểu Điện hạ trốn trong Ngự Thiện Phòng.”
“Đi tìm một — Cung nữ tên là Mã Não.”
Hai tay ta run run ôm lấy nàng, cố nén hoảng hốt: “Đừng nói chuyện, để thái y chữa trị cho ngươi trước đã.”
Thái y bắt mạch, nhìn vết thương, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu với ta một cái.
Hắn nhẹ giọng nói: “Nữ tử này bị đâm trúng mấy nhát, sau đó còn bị người ta đẩy xuống giếng —”
“Hiện tại, nàng đã sức cùng lực kiệt, thuốc không có tác dụng.”
“Chỉ có thể dùng nhân sâm trăm năm giữ mạng cho nàng trong chốc lát thôi.”
Thái y đặt một miếng nhân sâm vào dưới lưỡi Tiểu Đào.
Một lúc lâu sau, con ngươi của Tiểu Đào từ từ sáng lên.
Nàng nắm tay ta, đứt quãng nói: “Nương nương — Là Thẩm Quý nhân muốn hại Tiểu Điện hạ.”
Từ trước tới nay, Tiểu Đào và Lâm Mông luôn đi đón lũ trẻ tan học.
Nay Thẩm Lê Lạc đột nhiên xuất hiện, lấy việc điều động cấm quân làm lý do lừa gạt Lâm Mông.
Sau khi họ rời đi, Tiểu Đào dắt Nguyên Chiêu nhạy bén nhận ra - Hình như có người vẫn luôn theo đuôi bọn họ.
Hôm nay là ngày Hoàng thượng rời cung đi tế trời, điều động cấm quân, Lâm Mông đã trúng kế điệu hổ ly sơn rồi…
Tiểu Đào ý thức được có chuyện kỳ lạ, lúc này nàng lập tức đưa ra quyết định.
Đi qua ngọn núi giả, nàng bảo Nguyên Chiêu chạy đi.
Bản thân nàng thì quay người đánh kẻ xấu đi sau theo dõi hai người họ.
Có một nam nhân cao lớn mặc đồ thái giám đã đuổi theo Nguyên Chiêu, nhưng kẻ đó bị Tiểu Đào ôm chặt chân.
Hắn đâm 8 nhát dao, khiến cô nương nhỏ nhắn này kiệt sức, buộc phải buông hắn ra.
Tiểu Đào cố nở nụ cười: “Nô tỳ biết mình không giữ chân hắn được bao lâu.”
“Nên trước đó nô tỳ đã nói với Tiểu Điện hạ, bảo ngài ấy chạy ngược hướng Chung Túy Cung — Chạy tới Ngự Thiện Phòng —”
Trong đầu ta có hàng nghìn suy nghĩ.
Là vì ta từ chối lời mời gọi của Thẩm Thanh Xuyên nên những việc này mới xảy ra sao?
Hay Thẩm Lê Lạc cũng giống Yến Dung, nàng cũng vặn vẹo biến thành yêu ma quỷ quái gì chốn hậu cung này?
Ta ôm lấy Tiểu Đào, khóc không thành tiếng: “Giỏi lắm Tiểu Đào, ngươi là ân nhân của ta và Nguyên Chiêu, ta nhất định sẽ —”
Tiểu Đào khẽ lắc đầu, cắt đứt lời ta: “Nương nương —”
“Thật ra, ban đầu nô tỳ là người Bệ hạ phái tới chỗ nương nương.”
41
Tiểu Đào nói với ta nàng còn một người tỷ tỷ.
Nàng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, tỷ tỷ là người nuôi lớn nàng.
Tỷ muội hai người vốn là những tiểu cung nữ ở Ngự Thiện Phòng.
Cho đến một ngày, Yến phi ăn được một mảnh xác cua nhỏ trong bánh cua.
Tiểu Đào nói: “Lỗi do nô tỳ không nhặt sạch vỏ cua, vì cứu ta, tỷ tỷ đã bị định tội —”
Ngày đó Hoàng hậu đã buông xuôi việc quản lý lục cung, Yến Quý phi một mình độc quyền.
Tỷ tỷ của Tiểu Đào bị đánh chết, Tiểu Đào cũng bị đuổi tới Hoán Y Cục.
Sau tang lễ của Tiên Hoàng hậu, ta cũng quay lại Hoán Y Phục.
Khi đó thỉnh thoảng Hoàng thượng sẽ hỏi tới tình hình của ta, thế nên Lý công công đã tìm tới Tiểu Đào.
Vậy nên Tiểu Đào trở thành công cụ thông báo tình hình của ta cho Lý công công.
Giọng Tiểu Đào càng lúc càng nhỏ: “Sau đó ư, nương nương người đã được phong phi rồi.”
“Nô tỳ muốn báo thù cho tỷ tỷ nên đã xui dại người tham gia cung đấu, đi tranh sủng —”
“Lúc người tấn chức Quý phi, nô tỳ vui lắm.”
“Những ngày sống ở Chung Túy Cung… Tiểu Đào đã rất vui vẻ.”
Đồng tử của nàng lại bắt đầu tan ra.
Ta phải cúi người sát gần miệng nàng mới có thể nghe thấy nàng nói gì:
“Tiểu Đào không yên tâm… Không nỡ rời bỏ người…”
“Ta còn muốn múa một lần nữa…”
Ta ôm đầu nàng, lấy tay lau đi vết máu trên khóe miệng nàng, nhưng có lau thế nào cũng không sạch được.
Tiểu Đào từ từ nhắm mắt lại.
Cuối cùng, nàng nhẹ giọng nói: “… Bảo Lâm Mông, đừng chờ đợi ta.”
42
Hoàng thượng vội vàng đi tới Xuân Hy Cung, lễ phục tế bái trên người còn chưa kịp thay.
Ta đang quỳ trước tượng Phật, ngơ ngác nhìn bàn thờ Phật đầy trang nghiêm.
Bên cạnh bàn thờ là những ngọn đèn cầy màu đỏ đang cháy hừng hực - Lửa bốc lên nhưng lệ lại chảy xuống dưới.
Ta nắm chặt một con dao trong tay, mặt dính vết máu.
Bên cạnh ta là thi thể dữ tợn của Thẩm Lê Lạc.
Lý công công tiến lên dò xét, hít nhẹ một hơi: “Bệ hạ, Thẩm Quý nhân đã mất, chết… Chết vì bị đâm vài nhát dao.”
Ta nghe thấy tiếng thở dài của Hoàng thượng.
Ta ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Lần này Bệ hạ có mắng thần thiếp xấc xược nữa không?”
Hoàng thượng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dùng ngón cái lau đi vết máu trên mặt ta.
“A Phục, trẫm biết ngươi không muốn dính dáng vào những chuyện này.”
“Ngươi chịu uất ức, trẫm không ở bên cạnh ngươi, trẫm cảm thấy rất áy náy.”
Ta nhìn thẳng hắn: “Ta giết người ở trong hậu cung, còn để lại dấu vết.”
“Có rất nhiều cung nhân nhìn thấy ta đi tới Xuân Hy Cung.”
“Sắp xuất binh rồi, Bệ hạ phải giải thích thế nào với Thẩm gia đây?”
Hoàng thượng nháy mắt, lập tức có mấy cung nhân tiến tới kéo thi thể Thẩm Lê Lạc đi xuống.
“Tối nay sẽ có một trận hỏa hoạn ở Hàm Dương Cung.”
“Thẩm Quý nhân mưu hại hoàng tử bất hành, sợ tội tự sát tại Xuân Hy Cung.”
Hoàng thượng nắm tay ta, vứt con dao dính máu trong tay ta sang một bên:
“A Phục, về với trẫm đi.”
…
Trong Chung Túy Cung.
Nguyên Chiêu được tìm về, nó bị kinh hãi, đã sớm về điện ngủ rồi.
Hoàng thượng nhúng khăn vào chậu đồng, nhẹ nhàng lau đi vết máu giữa lông mày của ta.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, như đang đối xử với một món đồ sứ dễ vỡ.
Sau khi lau khô vết máu, ta lại hỏi hắn: “Nếu Thẩm gia không xuất binh vì chuyện này, Bệ hạ sẽ làm gì?”
Hoàng thượng cầm tay ta: “Không sao. Vậy thì trẫm sẽ xuất binh.”
Hắn vỗ nhẹ mu bàn tay ra: “Mọi việc đã có trẫm rồi. Ngươi không cần lo lắng.”
Ta chăm chú nhìn hắn một lúc, sau đó cầm ngược tay hắn:
“Thần thiếp muốn nhận Tiểu Đào làm muội muội, đưa tên vào gia phả Lâm gia.”
“Thần thiếp muốn tự mình chủ trì tang lễ cho nàng.”
Khi còn sống, Tiểu Đào là một cô nương tinh nghịch, lạc quan, ân oán rõ ràng.
Chắc chắn nàng sẽ hy vọng ta báo thù thay nàng.
Dường như Hoàng thượng đã nhìn thấu ý đồ của ta.
Hắn nhẹ nhàng ôm ta vào lòng: “Được, tùy ngươi. Trẫm sẽ ra thánh chỉ.”
43
Sáng hôm sau.
Lâm Mông quỳ trước cửa Chung Túy Cung, cúi đầu nhận tội.
Lúc mở cửa điện ra, gương mặt tùy tụy cúi dập đầu của Lâm Mông đập vào mắt ta:
“Mạt tướng cầu xin nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban!”
Thấy ta không nói gì, Lâm Mông lại dập đầu xuống đất:
“Mạt tướng và Tiểu Đào đôi bên lưỡng tình tương duyệt, xin nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban.”
Trên danh nghĩa, Lâm Mông là huynh trưởng của ta. Nếu ta nhận Tiểu Đào làm nghĩa muội, hắn cũng sẽ trở thành huynh trưởng của Tiểu Đào.
Lâm Mông đỏ mắt, nhìn ta bằng vẻ cầu xin:
“Cung yến hội họp năm đó mạt tướng đang làm nhiệm vụ thì trông thấy một cô nương chui ra từ lỗ chó ở Chung Túy Cung.”
“Mạt tướng nhìn trộm nàng và nương nương cùng múa, nàng cười rất đẹp…”
Ta tát hắn một cái: “Lâm Mông, ngươi xứng sao?’
Lâm Mông tự biết mình lỡ lời. Hắn lau vết máu ở khóe miệng, tiếp tục mở lời:
“Tiểu Đào đã hứa với mạt tướng, khi nương nương hết muộn phiền, nàng sẽ thành thân với mạt tướng.”
“Mạt tướng cũng đã hứa với nàng, cuộc đời này, mạt tướng chỉ yêu nàng, bảo vệ nàng, chỉ có một thê tử là nàng.”
“Xin nương nương tác thành cho hai người bọn ta!”
Ta nhẫn nhịn suốt đêm, hiện tại đã quá mệt mỏi rồi:
“Lâm Mông, Thẩm gia mưu hại thập hoàng tử, gián tiếp hại chết Tiểu Đào.”
“Ngươi sợ hãi mệnh lệnh của gia tộc, đến gặp nàng lần cuối cũng không dám.”
“Nếu Bổn cung không muốn nhận nàng làm nghĩa muội, liệu ngươi có trốn tránh cả đời không?”
Hôm qua cấm quân thiếu một vị thống lĩnh nên Thẩm gia đã đẩy Lâm Mông vào vị trí còn thiếu đấy.
“Khi ngươi thăng quan phát tài, thống lĩnh cấm quân, Tiểu Đào của Bổn cung đang bị người ta đâm mấy nhét, bị người ta đẩy xuống giếng, thoi thóp.”
“Lâm Mông, ngươi nói ngươi yêu nàng, ngươi sẽ bảo vệ nàng. Lời hứa của ngươi rẻ mạt đến vậy sao?”
“Ngươi có biết lúc nàng chết trong tay còn nắm chặt một con dao nhỏ bằng gỗ không?”
Ta vứt con dao bằng gỗ thấm nước, vặn vẹo co lại vào mặt hắn.
Lâm Mông hai tay run run nâng con dao gỗ lên.
Nhìn vết máu trên con dao, một nam nhân cao đến thước tám, sống lưng thẳng tắp như hắn bỗng quỳ xuống trước mặt ta khóc không thành tiếng.
Ta lạnh lùng nói: “Lâm Mông, ngươi là một kẻ hèn nhát.”
“Thẩm gia hại chết Tiểu Đào, thế nhưng vẫn bán mạng cho Thẩm gia.”
“Bổn cung sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Bởi vì Tiểu Đào của Bổn cung sẽ không gả cho một tên chuột nhắt hèn yếu vô năng.”
Một lúc lâu sau, Lâm Mông cất con dao bằng gỗ đã vẹo hình vẹo dạng vào vạt áo, đặt nó gần ngực.
Hắn dập đầu với ta một cái thật sâu, ánh mắt chết lặng nhưng kiên định:
“Mạt tướng đã biết.”