• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

10

“Nàng không muốn.”

Giọng nói dịu dàng của Hoàng hậu vang lên: “A Phục vẫn là một đứa trẻ.”

“Trong lòng nàng chỉ có tranh chữ và cổ vật, làm gì còn thừa phần nào cho ai…”

“Nàng mới mười mấy tuổi, vẫn đang ở độ tuổi thích đồ ngọt.”

Dừng một lát, nàng nhẹ giọng than thở: “Trước kia Bổn cung cũng thích đồ ngọt.”

Lệ Chi vẫn muốn khuyên nàng: “Nương nương…”

Hoàng hậu cắt đứt lời nàng ta: “Chuyện này ngươi không được phép nhắc lại nữa.”

Ngoài cửa.

Ta bịt chặt miệng, nước mắt tuôn ra như suối.

Ta co người dưới góc tường, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lệ Chi bước ra từ tẩm cung: “A Phục?”

Nàng nhìn ta: “Nương nương mới nghỉ trưa, hôm nay nàng vừa nhắc tới ngươi.”

“Ta đi lấy nước, trong điện không có ai, ngươi vào hầu hạ đi.”

Ta bước vào trong điện.

Cách tấm lụa mỏng, ta quỳ sụp xuống, dập đầu một cái.

“Đại an đại đức của Hoàng hậu nương nương, A Phục không thể báo đáp hết —”

Phía sau màn, Hoàng hậu nhẹ giọng nói: “Ngươi yên tâm, Bệ hạ không phát hiện ra cái gì đâu.”

“Đêm qua, cũng không phải lỗi của ngươi.”

Ta ngơ ngắc quỵ xuống đất, không biết nên nói gì.

Thấy ta như vậy, Hoàng hậu thở dài: “Đứng lên đi.”

“Quỳ bất chấp như thế, đầu gối của ngươi không đau à?’

Nhất thời, chóp mũi ta đỏ lên.

Ta muốn nuốt nước mắt vào trong.

Nhưng ta càng nhịn, nước mắt rơi càng mạnh.

Ta tự thấy bản thân giống hệt một đứa trẻ bị bỏ rơi, một thân một mình loạng choạng hành tẩu trong thời đại xa lạ này.

Song bây giờ lại có người che chở ta dưới đôi cánh của nàng.

Nàng còn hỏi ta có đau không.

Ta từ nghẹn ngào đến khóc không thành tiếng.

Cuối cùng khi khóc mệt rồi, ta nức nở hỏi: “Vậy ta — Có thể tiếp tục ở lại Khôn Ninh Cung được không?”

Hoàng hậu cười trả lời: “Đương nhiên là có thể.”

“Bổn cung còn rất nhiều tranh thư pháp chờ ngươi phục chế.”

“Sáng nay Bệ hạ lại thưởng cho ta một bức thư pháp từ thời triền triều, ngươi mang về phòng đi.”



Ta vẫn cứ sinh hoạt như bình thường ở Khôn Ninh Cung, rảnh rỗi thì phục chế một vài văn vật.

Cuộc sống bình đạm như nước, mọi chuyện xảy ra đêm đó dương như chỉ là một cơn ác mộng.

Cho đến một buổi sáng nọ.

Lúc Hoàng hậu đang ăn sáng, nàng đột nhiên che miệng lại nôn.

Lệ Chi phản ứng gần như ngay lập tức.

Nàng vui mừng hô lớn: “Thái y! Mau truyền thái y!”

11

Hoàng hậu nương nương có hỉ.

Cẩu Hoàng thượng mừng như điên.

Hắn chạy vọt vào Khôn Ninh Cung, ôm Hoàng hậu lăn mấy vòng.

Sau đó là đại thưởng lục cung.

Khắp Khôn Ninh Cung ai cũng vui mừng phấn khởi, chỉ có ta là buồn vui lẫn lộn.

Từ trước tới nay, Hoàng hậu nương nương luôn mong có một đứa con.

Nhưng sức khỏe nàng không tốt, lần mang thai này chắc chắn là một lần dạo bước tới Quỷ Môn Quan đối với nàng.

Ta vắt óc, cố gắng nhớ lại tất cả những lưu ý trong thời gian mang thai.

Ta hay giả ngu khoe tài, thường đỡ Hoàng hậu nương nương đi đi lại lại, nói xa nói gần khuyên nàng phơi nắng nhiều hơn, khống chế cân nặng…

Kiếp trước hay kiếp này, ta đều là người thuộc chủ nghĩa vô thần.

Nhưng ngày Hoàng hậu nương nương lâm bồn, ta lại cầu khấn từ Ngọc Hoàng Đại Đế tới Chúa Giêsu, cầu khấn mọi loại thần Phật chỉ mong họ phù hộ hai mẹ con nàng bình an.

“Oe oe —”

Tiếng trẻ con khóc vang lên, đứng ở ngoài điện, ta như trút được gánh nặng.

Ngay sau đó, một tiếng khóc nữa vang lên.

“Chúc mừng Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương sinh hạ một đôi long phượng —”

Giọng điệu kích động của bà đỡ truyền ra khiến ta nở một nụ cười từ tận đáy lòng.

Gần cuối năm.

Hoàng hậu sinh hạ một đôi trai gái, Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, đại xá thiên hạ.

Nhất thời, cả Khôn Ninh Cung chìm trong bầu không khí vui mừng.

Cẩu Hoàng thượng cười khoái chí, tự mình canh giữ bên ngoài tẩm cung Hoàng hậu, phát tiền thưởng cho bà đỡ và cung nhân.

Cung nhân xếp thành một hàng.

Đến phiên ta lãnh thưởng, cẩu Hoàng thượng nhướng mày, ngạc nhiên thay, lần này hắn không dè bỉu ta như mọi khi: “Lâm Phục, ngươi hầu hạ Hoàng hậu khá tốt.”

Hắn dúi một bao lì xì vào lòng bàn tay ta.

Lúc tiếp cận ta, hắn bỗng thấy ngửi thấy mùi hương phát ra từ người ta.

Cẩu Hoàng thượng nhíu mày: “Ngươi dùng loại hương gì thế —”

Ta ôm tiền thưởng cúi đầu thật thấp, lớn tiếng cảm ơn: “Đa tạ ân điển của Bệ hạ!”

Đúng lúc này, có người trong điện kêu lên: “Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi!”

Nghe vậy, cẩu Hoàng thượng nhét chỗ tiền thưởng còn lại trong tay cho Lý công công, xoay người đẩy cửa bước vào điện.

Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.

12

Bát hoàng tử và cửu công chúa lần lượt được Đế Hậu đặt tên là Tần Nguyên Thừa và Tĩnh Nghi.

Cửu công chúa sinh ra đã khỏe mạnh, song bát hoàng tử ra đời trước lại ốm yếu hơn chút.

Tuy nhiên đối với bên ngoài, hai người vẫn phải nói là đôi song sinh đều khỏe mạnh, vạn sự bình an.

Cẩu Hoàng thượng ngồi bên giường Hoàng hậu, ánh mắt vốn luôn ác liệt nay lại dịu dàng vô cùng: “Hoàng hậu, trẫm muốn lập Nguyên Thừa của chúng ta làm Thái tử.”

Nghi thức sắc phong Thái tử được sắp xếp vào tiệc đầy tháng cặp song sinh.

Đang độ cuối năm nên trời bắt đầu có tuyết rơi.

Hoàng thượng mắc kẹt với chuyện trong triều, Hoàng hậu vừa sinh xong, cơ thể còn yếu ớt.

Quanh đi quẩn lại, nhìn khắp lục cung, trách nhiệm tổ chức tiệc đầy tháng cho đôi song sinh lại rơi vào tay Yến Quý phi.

Biết được chuyện này, Lệ Chi rất ấm ức: “Nương nương, tiệc đầy tháng sao có thể giao cho Quý phi đảm nhận? Nàng ta từng —”

Hoàng hậu đang lắc chiếc tua quạt khảm ngọc trai, trêu ghẹo công chúa nằm trong nôi.

Nghe vậy, nàng cũng không ngẩng đầu lên: “Chuyện năm đó không phải lỗi của nàng ta.”

“Nay ta và nàng ta ai cũng có con rồi.”

“Chuyện cũ bỏ qua đi.”

Ta không hiểu hai người họ đang nói gì, chỉ nghiêm túc sửa soạn lại tặng vật các cung khác đưa tới cất vào khố phòng.

Lúc bận rộn, nhìn gương mặt ốm yếu đầy hạnh phúc của Hoàng hậu nương nương, ta bỗng thấy thỏa mãn vô cùng.

Năm tháng yên bình, nói chung là vậy.

Để tổ chức tiệc đầy tháng, Yến Quý phi đã mời gánh hát hí kịch từ ngoài vào cung.

Nào ngờ trong gánh hát lại có người bị bệnh thủy đậu.

Tuy ngự y đã nhanh chóng cách ly người bệnh, nhưng cặp song sinh mới ra đời vẫn bị lây bệnh.

Yến Quý phi tháo trâm tạ tội, ngày ngày quỳ bên ngoài Dưỡng Tâm Điện.

Hoàng thượng mặc kệ nàng ta, bởi vì Hoàng hậu cũng đã ngã bệnh.

Việc sinh con đã bào mòn nàng, lỗ hổng chưa kịp bù đắp lại phải ngày đêm không nghỉ chăm sóc đôi song sinh nhiễm bệnh —

Hoàng hậu nhanh chóng gầy rộc đi.

Dù Đế Hậu và ngự y đã dốc hết toàn lực, bát hoàng tử vẫn hoăng trước ngày đầy tháng.

Tin này truyền tới, Hoàng hậu hoảng hốt chớp mắt một cái.

Lệ Chi lau nước mắt, nhẹ giọng an ủi nàng: “Nương nương, thái y nói người không thể đau buồn quá mức.”

“Tiểu Công chúa vẫn còn nên xin người hãy cố gắng lên —”

Hoàng hậu ngây ra hồi lâu xong mới chậm rãi gật đầu một cái.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn.

Tối nay ta đứng trực bên ngoài tẩm cung của Hoàng hậu.

Quá nửa đêm, tuyết đọng đè gãy lá trúc tạo ra những tiếng “tí tách” trong veo.

Ta bị đánh thức bởi tiếng vang này.

Trong tiếng gió tuyết gào thét, ta nghe thấy những tiếng rên rỉ nghẹn ngào, thống khổ truyền ra từ trong điện. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK