• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hà vừa dứt lời, không khí trên bàn có chút mất tự nhiên, người đàn ông vừa kính rượu với anh xấu hổ nở nụ cười nhạt chữa cháy, hắn chưa từng bị mất mặt trong bữa tiệc nào nên trong lòng không khỏi khó chịu, nhưng hắn kiêng dè trước sản nghiệp nhà họ Sở, hơn nữa Sở Dập lại chỉ có một người con trai là Sở Hà, nên hắn cũng chỉ có thể nuốt cơn giận vào lòng, giữ nụ cười trên mặt, ngồi xuống coi như không có chuyện gì tiếp tục bàn chuyện hợp tác với Sở Hà.

Lâm Dao Dao ngồi vị trí đối diện Sở Hà, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại trên người anh.

Nếu nói thời thanh xuân cô chỉ rung động đơn thuần trước Sở Hà, thì bây giờ tình cảm của cô đối với anh phức tạp hơn rất nhiều.

Cô không có gia đình chống lưng, cũng tự biết khuôn mặt này của mình trong giới giải trí chỉ ở mức thanh tú, kỹ thuật diễn cũng không phải xuất sắc cho lắm, chỉ có thể miễn cưỡng đóng một vài bộ phim thần tượng mà thôi. Hiện tại có thể bỗng chốc nổi tiếng thế này phần nhiều là dựa vào sự thành công bất ngờ của bộ phim hot vừa chiếu trước đó cùng đám fan điên cuồng của cô.

Trong cái vòng giải trí luẩn quẩn này chưa bao giờ thiếu kẻ có dã tâm có tài năng còn có người chống lưng.

Với tư chất của cô, nếu cô muốn vươn xa hơn, thành công trong giới giải trí này nhất định phải hy sinh chút gì đó, mà Sở Hà xuất hiện vừa đúng lúc trở thành mục tiêu của cô.

Giới giải trí bây giờ đã không giống như xưa nữa, các nghệ sĩ yêu nhau kết hôn không cần phài trốn tránh báo chí, thậm chí chỉ cần có kỹ xảo thể hiện tình cảm một chút, yêu nhau kết hôn còn có thể trở thành cơ hội quảng bá hình ảnh cho các nghệ sĩ.

Huống chi Sở Hà lại là người cô từng thầm thích, bây giờ anh cũng có đủ tài lực năng lực trở thành của chỗ dựa của cô, quả thực đây là cơ hội trời cao đã cho cô.

Lâm Dao Dao lấy di động ra, lướt xem trang cá nhân của mình một chút, rồi đăng một status mới lên Weibo —

Lâm Dao Dao: Chỉ là anh không biết… những lời em luôn muốn nói: Trong những năm tháng ấy anh là loại rượu ngon nhất, em thật sự đã say vì anh đấy ~.

Status vừa đăng vài giây liền có ba bình luận —

Thi cuối kỳ là tiểu kỹ nữ ta muốn giết chết ngươi: Nữ thần, cô còn thiếu rượu sao?

Ta muốn nhìn ngươi thành danh: Vì sao đau lòng như vậy, nữ thần, cô mau nói cho anh ấy biết đi.

Rượu mạnh của Lâm Dao Dao: Chào mọi người, tôi là Rượu mạnh.

Thả nữ thần ta sẽ ôm: Đau lòng quá, ôm nữ thần một cái, nếu anh ấy biết nhất định sẽ hối hận đến chết.

……

Ta phát hiện ra một bí mật động trời: Anh ấy Sở Hà, nữ thần không cần cám ơn, gọi tôi là Khăn quàng đỏ được rồi.

Biến thon thả trong một tic tắc: Lầu trên +1, tui cũng đoán là Sở Hà.

Lâm Dao Dao tắt màn hình di động, bây giờ Sở Hà chưa thích cô, không sao, cô có thể từ từ tiếp cận anh. Chỉ cần An Nại không đến phá đám là được, nghĩ đến phá đám cô lại nhớ hôm ấy An Nại có dẫn theo một bé trai, bốn năm trước An Nại khóc lóc nói với cô bản thân mình đã mang thai, cô cũng quên mất chưa hỏi ba thằng bé là ai.

Bây giờ An Nại lại bị đứa nhỏ kia quấn lấy, đây chính là cơ hội tốt nhất để cô tiếp cận Sở Hà.

Nhưng……

Lâm Dao Dao nhăn mặt chau mày, hôm đó là ngày cô từ Mỹ trở về sau đợt chụp quảng cáo, vô tình cô gặp được Sở Hà ở sân bay, lúc ấy cũng thấy anh bế một đứa bé, đồng thời trước mặt nhiều phóng viên trong giới truyền thông anh còn ra mặt thừa nhận đó là con trai anh, nhưng Sở Hà che mặt thằng bé rất kĩ, không ai có thể nhìn rõ mặt đứa bé đang được chiếc áo gió che kín mít kia.

Trong lòng cô loáng thoáng suy đoán, nhưng lại rất nhanh chóng phủ định suy đoán đó.

Không thể nào, nếu năm đó An Nại mang thai con của Sở Hà, nhất định cậu ta sẽ không muốn phá thai, không phải lúc đó cậu ta cũng rất thích Sở Hà đó sao?

Lâm Dao Dao tự an ủi bản thân như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.

*****

Khi Sở Hà trở lại khách sạn đã hơn mười một giờ rồi, anh tắm rửa một cái, duỗi chân dài tựa người vào ghế sofa lau tóc. Hiếm có hôm nào nhãi con không ở bên cạnh, Sở Hà ở một mình có chút nhàm chán liền lướt web đăng nhập Weibo, không ngờ vừa đăng nhập đã bị một đống bình luận và inbox nhấn chìm, Sở Hà chau mày nhìn cái tên Lâm Dao Dao xuất hiện dày đặc trong cả đống comment, trong lòng cảm thấy thật bực bội.

Mấy năm gần đây danh tiếng của Thần Dập phát triển rất mạnh, thế nhưng công ty lại lâm vào tình trạng dương thịnh âm suy lợi hại, hiện tại các nghệ sĩ nam đang nổi rất nhiều, nhưng nghệ sĩ nữ đang hot chỉ có một mình Lâm Dao Dao.

Trong tình huống này, nhất là khi Lâm Dao Dao đã phí công vòng vo mười tám vòng đường núi mà ám chỉ anh, anh nhảy ra phủ nhận một chút mới thật sự giống như quan hệ giữa hai người có cái gì chứ.

Sau khi tắt cửa sổ inbox, Sở Hà liền mở trang cá nhân weibo của An Nại, Thách Ngươi Làm Gì Đấy đã thay đổi giới thiệu bản thân – ba cái là bị ép đấy, hai cái mới là manh (dễ thương) [づ ̄3 ̄]づ [づ ̄3 ̄]づ ~

Sở Hà nhìn icon kia, thử tưởng tượng biểu cảm như thế sẽ xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của An Nại một chút đi, anh đã xem rất nhiều ảnh hồi bé của An Nại, khi đó An Nại còn nhỏ hơn một chút so với Đoàn Đoàn bây giờ, tết tóc hai bím ôm cổ ba mình, chu cái môi nhỏ hôn lên má ba. Nghĩ đến đây, anh lại nhớ tới khuôn mặt của Đoàn Đoàn và An Nại quả là có những nét tương tự nhau, Đoàn Đoàn và An Nại đều là dẫn chứng hoàn mỹ cho câu nói “Con gái giống ba, con trai giống mẹ” của dân gian, gương mặt An Nại đặc biệt giống ba cô nhưng lại chẳng giống Từ Tư Khởi chút nào.

Nếu không phải khi Từ Tư Khởi đến nhà họ Sở còn kiên quyết đưa đứa con riêng của mình là An Nại theo, nhìn những nét không giống nhau giữa Từ Tư Khởi và An Nại, cùng thái độ của Từ Tư Khởi đối xử với An Nại, thì Sở Hà đã nghĩ An Nại không phải con gái ruột của Từ Tư Khởi.

Anh ngửa người thoải mái tựa lưng vào sofa, tiện tay rút một điếu thuốc rồi châm lửa, bởi vì Đoàn Đoàn còn nhỏ mấy năm qua anh rất ít khi hút thuốc, bây giờ đột nhiên muốn hút thuốc lại hơn nữa còn có cảm giác không thể khống chế được, Sở Hà di chuột kéo xuống liền thấy được status mới nhất —

Thách Ngươi Làm Gì Đấy: Rốt cục cũng tìm được việc làm, cảm giác hạnh phúc quá đi, nghe nói công việc mới mỗi ngày phải cười lấy lòng người ta, tui thử bán manh một cái xem sao.

PS: Đọc kịch bản mới vẫn chưa cảm giác được nhân vật, quả nhiên tui chỉ có thể lồng tiếng được những vai mặt than thui /[ToT]/~~

Bình luận trên Weibo của An Nại rất nhiều, Sở Hà còn rất nghiêm túc đọc từng comment một–

Em có thể lấy anh không: Không đủ đô, làm thêm cái nữa đi.

Thách Ngươi Làm Gì Đấy @ Em có thể nào lấy anh không: Manh manh manh.

Nữ thần yêu ta đi mà: Nam thần mau qua xem, Cp của anh bán manh kìa,@Được ăn cả ngã về không.

Thách Ngươi Làm Gì Đấy @ Nữ thần yêu ta đi mà: Anh ấy thật sự không phải Cp của mị, em gái à.

Nữ thần yêu ta đi mà: Mị không tin không tin, @Được ăn cả ngã về không @Thách Ngươi Làm Gì Đấy: Hai người kết hợp quá ăn ý luôn T_T.

……

Sở Hà chau lông mày, tỉ mẩn copy từng khái niệm lên một trăm độ Baike tìm kiếm “Võng phối”,“Cp”,“Được ăn cả ngã về không”,“Quan phối”, từng từ từng chữ đều tìm kiếm rất kỹ càng, gõ bàn phím mạnh đến mức phá nát bàn phím ra luôn rồi. [1]

“Cp” Là cái quỷ gì!

“Được ăn cả ngã về không” Là thằng cha nào!

“Từ nickname đến giọng nói đều hòa hợp” là cái quái gì vợiiiii!

Sở Hà tỉnh táo hơn hẳn, cơn buồn ngủ vừa đến bỗng chốc tan biến, theo đường link Forum Tinh Hồng anh liền nhìn thấy tên topic hot nhất được treo ngay trang đầu forum — Cuộc đời này Được ăn cả ngã về không, thử hỏi Thách Ngươi Làm Gì Đấy?

Ha ha, hóa ra là do cái tiêu đề rắm chó chả chút logic này!

Đám người trong topic toàn nói lung tung, Sở Hà nhìn một đống chứng cứ và phỏng đoán kia, dù An Nại có phủ nhận thế nào cũng bị mọi người cho rằng cô đang xấu hổ mà thôi.

Ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím, nhớ lại vài năm trước lần đầu tiên anh phát hiện một phong thư màu hồng nhạt kẹp trong sách của cô, khi ấy cảm thấy rất khó chịu, cứ như thứ đồ của mình đang bị kẻ nào nhòm ngó mong chờ giựt mất. Đêm đó lúc ra ngoài uống rượu Hà Minh còn cười nhạo anh, nói anh là ba hay là anh hai người ta thế, An Nại có người theo đuổi cũng rất bình thường chứ sao, dù sao con bé cũng xinh gái như thế.

Đạo lý này anh biết nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn rất khó chịu.

Cũng may khi đó An Nại không có ý định manh nha yêu sớm, cho dù có anh cũng nhất định phải bóp chết ý nghĩ đó.

Sau khi Sở Hà xem hết một lượt bình luận thì liền gọi điện cho trợ lý dù lúc đó đã là nửa đêm, anh quyết định sáng mai sẽ chuyển đồ tới căn phòng đối diện nhà An Nại.

Căn phòng đối diện nhà An Nại, là anh đã mua và sửa lại trước khi ra nước ngoài, bây giờ rốt cục cũng có lúc cần dùng rồi.

[1] Giải thích một số thuật ngữ trong Võng phối ; xem thêm tại đây

– Võng phối: Là một thể loại trong đam mỹ/ngôn tình, lấy bối cảnh là các nhân vật có liên quan đến giới kịch truyền thanh trên mạng.

– CV: Viết tắt của Character Voice, người lồng tiếng cho nhân vật.

– CP: Viết tắt của Couple

– Quan phối: Một cặp / một đôi.

****

An Nại đang ôm máy tính sửa lại poster chủ đề cho đêm tốt nghiệp của học viện, chợt nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Sở Đoàn Đoàn đang đứng trước cửa phòng, bé con vịn tay vào cánh cửa, ló đầu từ ngoài vào nhìn cô.

“Lại đây, Đoàn Đoàn.” An Nại vẫy tay với cu cậu, Đoàn Đoàn chắp tay sau lưng chạy đến bên cạnh cô, bé nhón mũi chân nhìn vào máy tính của cô, An Nại hạ thấp máy tính xuống cho bé nhìn poster mình đang làm,“Có đẹp không?”

“Dạ” Đoàn Đoàn gật gật đầu, lè lưỡi liếm chút sữa chua còn đang dính trên khóe miệng nói,“Đẹp lắm ạ.”

Cậu nói xong liền ngoan ngoãn chắp tay sau lưng đứng ở đó, không nói thêm gì cũng không đi, An Nại nghĩ một chút rồi hỏi:“Con muốn dì chơi với con không?”

“Có” Đoàn Đoàn sát người lại gần cô, hai cái má bánh bao cọ cọ cánh tay của cô, thấy cô đặt máy tính sang một bên, Đoàn Đoàn vui vẻ đặt mông ngồi xuống đất vẫy vẫy tay với cô,“Mẹ…… Nại Nại, xem album cùng con.”

An Nại cũng ngồi xuống thảm với bé con, cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn đưa cho cô một quyển sổ rất dày, trên trang bìa phía ngoài là hình một cậu bé được vẽ tay bằng bút máy, Đoàn Đoàn vui vẻ chỉ vào cậu bé kia nói:“Đây là con, là ba ba vẽ.”

Sau đó cu cậu chỉ vào một hình người toàn thân đen xì cho An Nại rồi nói,“Đây…ba ba của con, là con vẽ.”

An Nại còn rất nghiêm túc gật đầu:“Con giỏi quá”, hình thằng nhỏ vẽ còn kì dị hơn ba nó, nếu bé không nói cô cũng không biết đây là hình người.

Được mẹ khen ngợi, Đoàn Đoàn gãi gãi mặt, có chút ngượng ngùng, đứng lên chạy vội như cơn bão.

An Nại:“……”

Mệt quá, vì sao khen cậu cậu còn chạy, cô đứng lên đang định đi tìm Đoàn Đoàn, Tiểu Đoàn Tử liền tự mình chạy về đặt mông ngồi lại chỗ cũ, cầm bút chì vẽ một cái vòng tròn lớn bên cạnh hình người vừa rồi, trong vòng tròn lớn vẽ hai vòng tròn nhỏ, dưới hai vòng tròn đó là một vòng tròn nhỏ hơn chút là miệng– vẽ xong khuôn mặt rồi.

Tiếp theo sau khi vẽ mặt bé vẽ một cái vòng tròn thật lớn, bên cạnh vòng tròn lớn vẽ hai hình elip làm tay, phía dưới cũng thêm hai hình elip nữa làm chân — vẽ xong một người.

Đoàn Đoàn vừa vẽ xong, An Nại liền tự hiểu cu cậu đang vẽ cô:“Cám ơn con, con vẽ dì đẹp lắm.”

Cô vừa nói xong, Đoàn Đoàn lại đỏ mặt, cu cậu đặt bút vẽ bên cạnh mở quyển sách thần bí ra cho cô xem, trang thứ nhất là một tấm ảnh bé con vừa mới sinh, mắt vẫn còn đang nhắm, lông mày rất nhạt, lông mi cũng ngắn, phía dưới tấm ảnh là dòng chữ viết tay bằng bút máy –“Ngày 12 tháng 12, con trai Sở Đoàn Đoàn ra đời”. Hàng chữ Sở Hà viết tay bằng bút máy rất đẹp, cứng cáp lại có lực.

Mắt An Nại có chút cay cay, cô dụi dụi mắt, vươn tay chạm vào gương mặt bé con trong tấm ảnh, nói:“Hồi mới sinh con cũng rất đáng yêu.”

“Ba ba nói, lúc con mới sinh bé xíu xíu à……” Đoàn Đoàn đi đến trước mặt cô ngồi vào lòng cô, bé con mềm mại dựa lưng vào người cô,“Ba ba nói, dì……chưa được xem…nên muốn mang cho dì xem.” Bé lắp bắp nói từng câu, Đoàn Đoàn rất ít khi trò chuyện với người khác, ở nước ngoài cậu cũng không có bạn bè, nhưng cậu rất thích nói chuyện với mẹ mình, tuy rằng mẹ cậu không nói nhiều, nhưng mẹ sẽ rất kiên nhẫn nghe cậu nói.

“Ba ba ôm con.” Đoàn Đoàn lật sang trang khác cho cô xem, trong tấm ảnh tiểu Đoàn Đoàn mũm mĩm mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, được thắt đai nằm trong túi ngủ trước ngực Sở Hà, hẳn là lúc ấy cu cậu mới mấy tháng tuổi, trên đầu là vài sợi tóc ngắn xoăn xoăn mềm mại màu cà phê, trong miệng còn ngậm chiếc núm vú cao su màu xanh, tỉnh tỉnh mê mê nhìn vào máy ảnh, phía dưới tấm ảnh cũng có một hàng chữ — “Kỷ niệm lần đầu Đoàn Đoàn gọi ba”.

An Nại sụt sịt cái mũi, có chút bồi hồi muốn khóc. Cô vốn cho rằng mình sẽ không hiểu tình mẹ là gì, vì trong người cô chảy dòng máu của người phụ nữ kia, cô cũng sẽ có trái tim cứng rắn, sau khi lớn lên sẽ trở thành người như Từ Tư Khởi, sẽ giống như bà ta mà mãi mãi không yêu đứa nhỏ của mình.

Nhưng hóa ra cô cũng sẽ khóc vì đứa nhỏ của mình.

Và… cô thực sự là một người rất nhát gan.

Vì trong những năm tháng ấy, cô không muốn vì đứa bé mà hủy hoại cuộc sống của mình, cũng căn bản không dám chịu trách nhiệm về cuộc đời của đứa trẻ.

Quyển album kia rất dày rất dày, Đoàn Đoàn muốn cùng cô xem hết, nhưng bé con buồn ngủ, nghiêng ngả dựa người vào lòng cô mắt nhắm mắt mở lật từng trang, sau khi cô đồng ý với Đoàn Đoàn sẽ xem với bé vào ngày mai, cu cậu mới ngoan ngoãn tự mình cởi quần áo, thay quần áo ngủ để lên giường đi ngủ.

Lúc vừa ra đến cửa, Đoàn Đoàn chợt quay người chạy lại, nghển cổ nhìn cô.

“Nại Nại,” Bé bi bô nói:“Dì đừng ghét ba ba con nhé…được không?”

“Ba ba của con… là ba ba tốt nhất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK