• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đói ạ” Sở Đoàn Đoàn gật gật đầu, câu trả lời thật rõ ràng. Cậu lật tay thật cẩn thận cầm hai ngón tay của An Nại, mẹ cậu cũng không rút tay ra, cũng không bảo cậu lui ra. Sở Đoàn Đoàn giống như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo đi theo cô vào phòng bếp, ngón tay mẹ cậu vừa mảnh vừa dài lại mềm, nhưng ngón tay ấy thật lạnh, không ấm áp như tay của ba ba.

Đoàn Đoàn đứng bên cạnh nhìn An Nại cúi người vào tủ lạnh quay qua quay lại lấy ra một hộp sữa cùng hai quả trứng cút.

An Nại đứa sữa cho bé con uống, lại rồi lấy một túi ngô ở ngăn giữ mát cuối cùng, cô quyết định sẽ làm món trứng bác xào ngô, hồi bé cô thích nhất là những món ăn liên quan đến ngô, đứa bé này chắc hẳn cũng sẽ thích…… món này nhỉ.

Lúc cô nấu cơm cậu bé cứ đứng bên cạnh ánh mắt trông đợi nhìn cô, An Nại bị cậu nhìn thế thì có chút xấu hổ, cô đánh một quả trứng đổ vào chảo, trong lòng suy nghĩ lát nữa phải hỏi đứa nhỏ này số điện thoại của Sở Hà thế nào. Sắp tới ngày tốt nghiệp rồi, cô còn có một bài luận văn cần bảo vệ, còn cả party tốt nghiệp, hơn nữa hiện tại cô còn chưa có thu nhập ổn định, ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi, sao có thể chăm sóc thêm đứa trẻ này nữa.

“Con tên là gì?” An Nại bóc hạt thông, hỏi cậu bé.

Cậu bé cố nghển cổ:“Bảo bối.” Bảo bối là cái tên khi cậu và Sở Hà vừa lúc xuông sân bay, nghe thấy một dì trẻ tuổi gọi con gái mình, Đoàn Đoàn ngồi trên đùi ba mình, tựa lưng vào người ba mà nhìn cô bé kia, cô bé không chịu ăn cơm, vì thế mẹ cô liền ôm cô hôn cô một cái, nói,“Ăn miếng nữa nào, bảo bối của mẹ”, Đoàn Đoàn cũng học theo không ăn cơm, Sở Hà liền phát một cái vào mông cậu, nói,“Muốn ăn đòn không? Nhãi con.”

Sở Đoàn Đoàn vươn tay xoa xoa hai má, cậu cũng muốn nghe mẹ gọi mình là bảo bối.

An Nại nghe vậy thì im lặng, hình ảnh Sở Hà gọi bé con là tâm can bảo bối quả thật rất đẹp, cô không dám tưởng tượng. Nhìn dáng vẻ trông mong của Đoàn Đoàn, An Nại bóc hạt thông đút cho bé một miếng.

Hắng giọng một cái, An Nại thay đổi câu hỏi:“Ý mẹ là tên khai sinh.”

Đoàn Đoàn lắc lắc đầu:“Con không có, ba ba nói, tên khai sinh phải để mẹ đặt.”

“Ừm” An Nại không yên lòng thả miếng trứng ốp la vào trong đĩa, lại lấy trong tủ bát hai cái bát.

“À, con còn một nhũ danh,” Đoàn Đoàn thấy mẹ cũng không có gọi cậu là tâm can bảo bối, cũng không thèm đặt tên khai sinh cho mình, tâm trạng có chút buồn bã mở miệng,“Gọi là Sở Đoàn Đoàn.”

Cậu nói xong thì đi theo sau An Nại lắp ba lắp bắp giải thích,“Ba ba nói, lúc con còn bé ba đã chọn cho con nhũ danh, còn có hai cái tên khác nữa là Sở cục cưng và Sở bảo bối……”

An Nại nhìn đứa bé vẻ mặt mong chờ được an ủi, nên mở miệng khen ngợi cậu một chút,“Sở Đoàn Đoàn là hay nhất.” Đây cũng là thật sự.

Sở Đoàn Đoàn vui vẻ hẳn lên, hai tay ôm chén nhỏ vui vẻ chạy đến bàn ăn, hơi nhón mũi chân cố gắng vươn cánh tay dài đặt bát lên bàn, sau đó lại nhún nhảy quay lại, thì thấy mẹ cậu đang bưng hai chén lớn đi tới. Đoàn Đoàn nghển cổ nhìn mẹ mình, mẹ cậu vừa cao vừa trắng lại rất xinh đẹp.

Nhìn thấy An Nại chuẩn bị đi qua chỗ cậu, Đoàn Đoàn cúi đầu trở về ghế ngồi, hai tay nhỏ đặt trên mặt ghế, một chân nâng lên cố sức ngồi lên trên nhưng chưa kịp ngồi lên đã có người bế cậu lên thả vào ghế ngồi. An Nại thả bé con lên ghế xong liền qua ngồi phía đối diện, cô đưa thìa cho bé con hỏi:“Con có thể tự ăn không?”

“Dạ” Đoàn Đoàn nhận thìa, một tay cầm bát, một tay cầm thìa vụng về múc một miếng cơm đưa vào miệng. An Nại nhìn cậu chăm chú ăn cơm, nghĩ chút cô múc một thìa tôm xào ngô đã bóc vỏ đút cho cậu, Đoàn Đoàn liền há mồm cắn một miếng nuốt sạch thìa tôm, An Nại rút thìa về, bé con lại chỉ ăn cơm mà không ăn thức ăn. Cô vươn tay múc một thìa ngô cho mình, rồi lại trong ánh mắt mong chờ của Đoàn Đoàn múc thêm một thìa nữa cho cậu, Đoàn Đoàn há miệng ăn một miếng thật to.

Cuối cùng, Sở Đoàn Đoàn như nhoài người choán hết bàn cơm, nghển cổ ăn từng thìa tôm xào ngô, cũng không chút để ý mà bị An Nại dụ dỗ nói ra số điện thoại của Sở Hà.

Đoàn Đoàn hoàn toàn không biết sau khi mẹ biết số điện thoại của ba ba, cậu sẽ nhanh chóng bị đuổi ra khỏi đây, bé con ngã nằm ngửa người trên giường lớn mềm mại liền mau chóng đi vào giấc ngủ, An Nại kéo chăn mỏng che người cho cậu, khi ngủ Đoàn Đoàn rất ngoan ngoãn, lông mi dài, mắt nhắm lại khiến nó càng cong hơn.

An Nại nhìn bé con, trong lòng đột nhiên có cảm giác chua xót. Khi cô nằm trong phòng giải phẫu, mơ màng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nhưng cô quyết định sẽ không nhìn cậu, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không.

Bây giờ khi ngắm nhìn Đoàn Đoàn, cô cũng không có cảm giác kích động khi gặp lại, trong lòng cũng không có cái gì gọi là dòng cảm xúc ấm áp. Mà chỉ cảm thấy thật kinh ngạc, ở một nơi nào đó cô không biết, trong những năm tháng cô không có mặt, bé con này đã lớn như vậy rồi.

Lòng An Nại rất loạn, trong đầu là một loạt suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên cô nhớ lại đêm hôm sinh con trai.

An Nại từng nghe người ta nói thế này, người nào uống rượu không dễ say, cũng sẽ không dễ bị gây mê, cô không biết có nên tin vào nó hay không, nhưng trong trí nhớ của cô vẫn mơ hồ có ký ức về tiếng khóc của Sở Đoàn Đoàn, cảm giác đau đớn tê buốt đêm đó cũng không phải không cảm nhận được gì.

Sinh con rất đau, khi An Nại sinh xong đứa nhỏ thì không có cảm giác vui sướng khi làm mẹ, mà cô chỉ cảm thấy, cuối cùng cũng đã xong.

So với chuyện sinh con, những lời đồn đãi truyền tai nhau và mấy câu trào phúng chỉ trích kia mới càng làm cô khó chịu hơn.

Khi đối mặt với quãng thời gian đen tối ấy, cô cũng chỉ có một mình, khi đó cô mới biết, tình yêu cũng không phải thứ tình cảm đậm sâu như vậy, Sở Hà có yêu cô hay không, kỳ thật cũng không còn quan trọng như vậy nữa.

Bất luận có chuyện gì, những ngày tháng đó là điều cả đời này cô không muốn nhắc lại, ngày đó chỉ có một mình cô cô đơn chịu đựng cảm giác chỉ chỏ bị người đời đùa cợt. Mà khi đó Sở Hà đang xin học bổng của trường đại học Top 3 của Mỹ, chuẩn bị đi du học, công thành viên mãn.

……

An Nại thở dài một cái, xoay người tới thư phòng gọi điện thoại cho Sở Hà, số điện thoại moi được từ miệng Sở Đoàn Đoàn vẫn là những con số giống như trước kia.

Trong thư phòng trống trải thực yên tĩnh, An Nại bấm từng con số, tiếng gõ bàn phím di động rõ ràng cứ như tiếng trống đang nện bên tai cô, vang thật vang. Mười một con số, cô lại bấm mất tới gần hai phút, đến khi cả dãy số đã hiển thị đủ trên màn hình, An Nại lại chần chừ thật lâu không dám bấm nút gọi thoại.

Cô nghĩ, trong lòng cô, Sở Hà quả thật có sức ảnh hưởng rất lớn.

An Nại nhẹ ngồi xuống ghế sofa rót một cốc nước, uống vài hớp rồi mới nhấn nút gọi thoại, khi đặt di động lên tai nghe từng tiếng tút tút của tổng đài, trái tim cũng đập thình thịch như chạy theo nhịp của tiếng chuông, thậm chí trong khoảnh khắc An Nại đã muốn cúp điện thoại, đầu bên kia lại chợt có người nhận máy, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Sở Hà phát ra từ đầu dây bên kia,“Nại Nại?”

“Là tôi,” An Nại hắng cổ họng, đi thẳng vào vấn đề,“Tôi muốn nói về chuyện của Sở Đoàn Đoàn.”

“Nói.” Sở Hà nhanh chóng đáp lại một chữ, chỗ bên kia của anh có vẻ đang ất ồn ào.

“Bao giờ anh tới đón thằng bé?” An Nại hạ giọng, sợ Đoàn Đoàn đang nằm ngoài kia nghe thấy.

Sở Hà hình như đã ra ngoài, bên kia cũng bớt ồn hơn trước, anh mở miệng nói:“Con ở chỗ của em không được sao?”

An Nại nghe anh nói vậy thì có chút tức giận, ngày đó khi ở bệnh viện, Sở Hà buồn bực đi tới đi lui ngoai hành lang, sau đó mạnh mẽ ép sát người cô vào tường, nói, em sinh con đi, anh nuôi nó, em cứ coi như mình chưa sinh bao giờ cũng được, cũng không cần nghĩ mình đã có con trai.

“Trước nay tôi không biết mình có con trai!”

“Ừm,” Sở Hà nhẹ nhàng bâng quơ nói,“Vậy giờ em biết rồi đấy.”

An Nại:“Thao” [1]

[1] Thao: Mẹ nó ~

“Sở Hà, anh… anh rốt cục muốn làm gì, trước đây không phải…phải chúng ta đã nói… nói rất rõ ràng……” An Nại nói có chút vội vàng, đã nhiều năm rồi cô không còn như trước nữa, cứ mỗi lần sốt ruột sẽ nói lắp, nhưng giờ lại tái phát tật cũ, mặt An Nại hơi nóng, sau đó chợt nghe thấy tiếng cười xấu xa không chút khách khí của Sở Hà ở bên kia điện thoại,“Gọi anh hai đi, anh sẽ nói cho em biết.”

Tai An Nại đang áp sát điện thoạt chợt đỏ rực lên.

Sở Hà xoay xoay chiếc bút trong tay, vừa nghe giọng nói lắp của An Nại, liền khiến tâm trạng đang khó chịu vì công việc cũng trở nên thoải mái hơn chút. Từ nhỏ, An Nại đã có tật xấu nói lắp, từ sau hôm cô hoang mang gọi anh “Anh anh anh hai hai”, và anh hỏi cô “Nhỏ này là gà mái đấy à?”, sau này An Nại nhìn thấy anh cũng không thèm gọi nữa, cũng không bao giờ tới tìm anh đi chơi.

Tuy rằng An Nại ở trong nhà anh, nhưng bọn họ cũng không thân thiết nhiều, khi Sở Hà tâm trạng không vui liền muốn chọc để cô khóc, nhưng anh làm gì An Nại cũng nhất định không khóc, mỗi lần bị đám nam sinh bọn anh chọc ghẹo dù mắt có đỏ lên cũng không khóc, có vài lần Sở Hà thấy nước mắt đã đảo quanh vành mắt cô, nhưng cuối cùng cũng chẳng có giọt nào rơi xuống.

Cô không khóc, cũng không chạy tới mách lẻo với người lớn. Dần dà, Sở Hà cũng không muốn chọc ghẹo cô nữa, lúc lên tiểu học An Nại học cùng trường với anh, khi đó Sở Hà đã tự mình đạp xe đạp đi học, có lần trên đường về nhà anh nhìn thấy An Nại một mình khoác túi sách đi phía trước, theo sau là một đám nhóc con, mấy thằng nhóc vừa chạy theo vừa chế nhạo cô ‘Nhỏ nói lắp’, vừa lấy đá ném vào cặp sách An Nại.

Sở Hà là nam sinh, đương nhiên biết cái tuổi đó mấy thằng nhãi này ấu trĩ cỡ nào, cứ thích nữ sinh nào, hoặc là thấy con gái nhà người ta xinh đẹp, sẽ kết thành một đội đi theo sau trêu chọc người ta. Sở Hà đạp xe đi ngang qua, chân sau vừa chạm đất, một tay anh xốc cặp sách của một cậu nhóc lên, nói với An Nại,“Tiểu nói lắp, mau đánh cho nó một trận.”

An Nại lại kéo cặp sách khoác lên vai tiếp tục đi.

Sở Hà:“……”

Thao, anh vừa làm anh hai còn có tâm làm cha, quan trọng nhất là Tiểu nói lắp còn không thèm cảm động, anh có chút phiền lòng thả lỏng tay buông thằng bé xuống, xoay người định lên xe rời đi, vừa lúc thấy An Nại đi vài bước, cô ngồi xổm nhặt vài viên đá nhỏ, gương mặt kia thật xinh xắn, cô nhặt từng viên từng viên còn rất nghiêm túc ném từng viên đáp trả mấy cậu nhóc đã chọc ghẹo cô nãy giờ, một người một viên, không nhiều không ít, vô cùng công bằng. Thậm chí Sở Hà nhìn kỹ liền nhận ra, khoảng cách An Nại khoác cặp sách đứng ném cũng không khác lúc đám nhóc này lấy đá chọi cô là mấy.

Ném xong mấy viên đá, An Nại vỗ tay phủi sạch bụi rồi chạy về phía Sở Hà, ngẩng đầu thấp giọng nói với anh tiếng “Cám ơn.”

Buổi chiều hôm đó là lần đầu tiên Sở Hà đạp xe đưa An Nại về nhà, cô gái nhỏ ngồi thẳng người sau lưng anh, hai tay nhỏ bé cầm lấy yên xe, Sở Hà chơi ác hơi rung tay một cái, xe đạp lảo đảo chực chờ định ngã, An Nại sợ tới mức lập tức liền ôm lấy eo anh, Sở Hà đạp xe nhàm chán liền hỏi An Nại:“Em có bị ngốc không? Bọn nó chọc em như vậy sao em không chửi lại?”

An Nại nhỏ giọng nói:“Em nói lắp.”

Cũng đúng, mắng lại cũng vậy thôi, người ta nói mình nói lắp, mình còn biểu diễn cho người ta xem, lần đầu tiên Sở Hà cảm thấy, An Nại cũng thật thông minh,“Chúng nó ném đá chọi em sao không chọi lại!”

“Đánh không lại.”

“Sở Hà!” Tiếng An Nại vang lên cắt đứt dòng ký ức của anh,“Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, cũng chưa có công ăn việc làm ổn định……”

“Nại Nại,” Sở Hà cắt ngang lời cô, nói:“Đoàn Đoàn, thằng bé rất nhớ mẹ.”

Người bên kia liền im lặng, vài phút sau, bên tai chỉ vang lên tiếng tút tút lạnh lẽo của tổng đài.

Để lại anh cùng những điều chưa kịp nói thành lời…Nại Nại, anh cũng rất nhớ em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK