Cuối cùng, ban thẩm phán tuyên án cô ta sẽ ở tù bảy năm.
Bảy năm, từ hai mươi ba tuổi đến ba mươi tuổi, đó là quãng thời gian đẹp nhất của một người con gái.
Lâm Dao Dao cúi đầu nên An Nại không nhìn rõ vẻ mặt của cô ả.
Khi toà tuyên án, Lâm Dao Dao không chút biến sắc ngước mắt lên nhìn cô một cái, hôm nay cô ta không trang điểm, gương mặt rất sạch sẽ, để lộ quầng thâm đen mờ nhạt dưới mắt. Trong khoảnh khắc nhìn nhau, An Nại bất chợt nhớ về những ngày tháng ấy. Từ học kỳ hai của lớp mười trường cô quyết định chia lại phòng ký túc xã, cô là ngưới tới sớm nhất, dọn giường xong xuôi vừa ngồi xuống bàn đọc sách, thì cũng là lúc Lâm Dao Dao đi vào, cô nàng vừa đẩy cửa bước vào mang theo luồng ánh sáng rực rỡ.
Cô nàng đứng ở giường dưới ngẩng đầu lên nhìn cô, cười tủm tỉm:"Hi, tôi là Lâm Dao Dao, cậu tên gì?"
Lâm Dao Dao trông rất trắng trẻo, mặt mày thanh tú, khi cười rộ lên liền có hai má núm đồng tiền bên má, phía dưới mắt là vệt thâm nhàn nhạt. Sau đó An Nại nghe Lâm Dao Dao nói, đây là bằng chứng cho việc đêm nào cô nàng cũng chăm chỉ học hành.
"An Nại." Cô đáp.
Cô rất ít nói nhưng Lâm Dao Dao lại rất hay nói.
Lâm Dao Dao là người bạn đầu tiên của An Nại ở trường trung học Tây đại này. Đối với những gì đầu tiên An Nại đều có cảm tình đặc biệt, người đầu tiên tốt với cô, người đầu tiên vươn tay về phía cô, còn cả cái tên đầu tiên......
Hai người cùng tới cangteen của trung học Tây đại ăn cơm, cô đi gọi thịt nướng, Lâm Dao Dao sẽ đi lấy nước và tìm chỗ cho hai người, bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau rửa bát. Sau khi làm bạn buổi tối nếu muốn dùng nước nóng, cả hai sẽ lấy ấm siêu tốc ở chỗ cô quản lý ký túc.
Hai người vốn từng có tình cảm rất sâu đậm, chỉ là đến cuối cùng, thứ tình cảm ấy chỉ còn đọng lại trong miền ký ức đã ố vàng.
Lâm Dao Dao đẩy cô vào đường cùng, cô khiến Lâm Dao Dao hãm sâu dưới vũng bùn, không ai nhường ai cũng không ai chịu cúi đầu, mỗi lần tổn thương nhau thì sẽ phản kích càng mãnh liệt hơn, cho tới bây giờ luôn là như vậy.
An Nại chưa từng hối hận nhưng việc mình đã làm, chỉ là cô nghĩ.....
Nếu ngày đó hai người không trở thành bạn tốt, Lâm Dao Dao không vươn tay về phía cô, cô không nhận lời làm bạn của Lâm Dao Dao, hai người chỉ là nhưng người bạn học chung một lớp nhưng không thân nhau lắm, nhiều năm sau, lúc gặp lại nhau cũng chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, chứ không thể nhớ được đối phương là ai.
Nếu vậy, quỹ đạo cuộc sống của mỗi người chắc hẳn sẽ không như bây giờ nữa.
***
Khi đi xuống mấy bậc thang, tâm trạng An Nại cũng đang xuống dốc.
Cô đi rất chậm.
Trong cuộc sống sau này, thật ra người mất đi nhiều hơn là cô, không biết người mẹ chưa từng thấy mặt đã đi xa từ bao giờ, tận mắt chứng kiến ba mình qua đời, người bạn cũ Lâm Dao Dao, Từ Tư Khởi người cô từng nghĩ là mẹ mình... bọn họ càng ngày càng xa, cuối cùng khi An Nại đột nhiên quay đầu lại, mới nhận ra người đang bên cạnh mình ít đến thảm thương.
An Nại bất chợt có chút thương cảm, trong lòng cô rối loạn.
An Nại nhớ tới ngày Dung Giản cầm di chúc của ba cô tới tìm cô, rồi anh đưa cô quay lại trường học, khi đi ngang qua quán của một ông thầy bói, ông ta vừa nhìn thấy hai người liền khẳng định rất chắc chắn hai người bọn họ đều có mạng xung khắc, sẽ khắc chết người thân. Khi đó cô rất đau lòng, Dung Giản đứng bên cạnh cô lạnh lùng nhìn vị thầy tướng số kia mà nói: Tôi không còn người để khắc nữa rồi.
Trước kia cô không có người để khắc, nhưng hiện giờ thì có rồi......
Phi phi phi, An Nại gõ một cái thật mạnh lên đầu mình cảnh báo.
Khi cô đang miên man suy nghĩ thì bỗng có một bàn tay ấm áp nào đó bao chùm lên tay cô, An Nại cúi đầu nhìn bàn tay to của Sở Hà từ từ chùm lấy tay cô, bàn tay ấy vừa ấm áp lại có lực, khi còn nhỏ chẳng chút kiên nhẫn cầm tay dạy cô viết chữ, thuở niên thiếu nắm tay cô vượt núi, đã từng rời đi trong một khoảng thời gian ngắn nhưng cuối cùng vẫn quay trở lại.
"Anh hai ôm em......" Sở Hà nói xong thì ôm lấy cô, An Nại không vì cảm thấy xấu hổ trước mặt mọi người mà đẩy anh ra, cô vươn tay vòng qua cổ anh, ôm chầm lấy anh mà cảm thấy vừa ấm áp lại an tâm.
Trước kia Lâm Mộ nói, Nại Nại là một người lạnh lùng, con rồng phun lửa nóng rực như Sở Hà phải có cái lạnh của cô thì mới có thể trung hòa anh thành người đàn ông ấm áp được.
An Nại cảm thấy Lâm Mộ nói đúng.
Thật may quá, An Nại nheo mắt nhìn về phía ánh mặt trời chói chang, cũng muốn như Đoàn Đoàn cảm thán một chút.
Hiếm có dịp không có Đoàn Đoàn ở đây, bọn họ nên ôm nhau thêm lúc nữa đi.
***
Gần đây An Nại thường hay ngủ sớm dậy muộn, nghe nói bảy ngày liên tục là có thể dưỡng thành một thói quen, thói quen của cô thì ăn sâu bén rễ vào máu.
Cứ mở mắt ra một cái là trời đã sáng rồi, An Nại nhìn sang đồng hồ báo thức, mới nhận ra kim giờ cô đặt hôm qua nay đã bị muộn mất hai tiếng, cô duỗi người đang định rời giường, vừa thả tay xuống thì chạm vào một thứ gì đó mềm nhũn, cái thứ mềm nhũn ấy còn động đậy.
An Nại quay sang mới nhận ra, Đoàn Đoàn vẫn đang ngủ còn chưa tỉnh, nhưng giờ cũng bị cô đánh thức rồi.
Tiểu Đoàn Đoàn đầu tóc lộn xộn, ngồi dậy mờ mịt nhìn cô, An Nại xoa xoa tóc con trai:"Dậy thôi nào."
Cô đang định tìm quần áo xung quanh, Sở Hà đã đi đến bên giường lấy áo lót cho cô, mắt thì nhìn cô ngay cả dây áo phía sau lưng cũng chẳng thèm nhìn, ngón tay thon dài linh hoạt cài cài vài cái đã giúp cô mặc áo lót xong. An Nại nhìn anh một cái:"Tay em khỏi rồi."
"Ừm," Sở Hà gật gật đầu:"Anh quên mất."
Giọng điệu tiếc nuối của anh khiến cô nhìn anh một cái, nhịn không được mà hỏi:"Sở Hà, hồi bé anh thích chơi mấy trò gia đình lắm phải không?."
"Không," Sở Hà cúi người nhìn cô đáp lại:"Anh chỉ thích chơi cùng em thôi."
Tiểu Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh im lặng giờ tay lên che mắt, sau đó hé hé vài ngón tay nhìn ba mẹ mình.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong An Nại hôn Đoàn Đoàn một cái chào buổi sáng, rồi thay áo thể thao và quần đùi ra công việc gần chung cư tập chạy, thuận tiện cũng dẫn theo con trai.
Lần trước Đoàn Đoàn đã bị ảnh hưởng, nên cô không muốn đi xe, vì sợ sẽ tạo bóng ma tâm lý cho con trai, hôm trước An Nại có mua cho cậu một chiếc điều khiển ô tô từ xa, chính là để Đoàn Đoàn ngồi lên xe, sau đó cô sẽ dùng điều khiển từ xa điều khiển chiếc xe này.
Cô chạy bộ buổi sáng, Đoàn Đoàn ngồi trong e ô tô chạy ngay phía trước, Sở Hà chân dài chạy theo sau đó vài bước, cầm điều khiển trong tay ấn tới ấn lui.
Được một lúc xe của Đoàn Đoàn bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo hình chữ S, cậu bé ngốc kia còn cười hớn hở vì được ba đùa:"Ba ba, bên trái đi." Sở Hà quyết định nhấn nút sang phải.
Chạy xong thì về ăn sáng. Sở Hà gắp một miếng đậu trắng đưa tới bên miệng An Nại, cô theo bản năng cắn một miếng rồi mới nhớ ra tay cô đã khỏe rồi, cô nhấc đũa lên ý bảo Sở Hà cô có thể tự làm được, trông anh cũng có vẻ tiếc nuối tựa lưng vào ghế dựa, không yên lòng gắp một miếng đút cho Đoàn Đoàn.
An Nại chưa từng nghĩ Sở Hà lại cố chấp với nơi bọn ho đã từng đi dã ngoại đến vậy.
Chạng vạng tối hôm đó, Sở Hà lại lái xe đưa cô tới ngọn núi hoang đó, lần này vừa đi ra đường cao tốc An Nại đã nhận ra ngay.
Vừa tới chân núi, Đoàn Đoàn liền vươn tay túm lấy tay áo An Nại thần bí nói:"Ma ma con muốn đi tiểu."
An Nại bế con trai xuống xe, đi qua khóm cây nhỏ bên cạnh, cô đứng sau cây đại thụ chờ, không biết Đoàn Đoàn đã đi xong từ bao giờ ôm cây xuất hiện trước mặt cô nói đã xong, An Nại nắm tay cậu quay lại xe thì không thấy Sờ Hà đâu nữa.
Cô liền cảm thấy hơi lo.
An Nại nhìn thoáng qua Đoàn Đoàn nhảy nhót vui vẻ, cu cậu kéo tay cô chạy lên đỉnh núi.
Trên đường lên đỉnh núi, An Nại cảm thấy con đường này càng đi càng quen, trong nhất thời lại không hiểu gì cả.
Dọc đường cô và Đoàn Đoàn đi qua, từng chiếc đen lồng treo trên cây cũng dần vụt sáng, chiếu sáng con đường phía sau của hai người, ánh đèn màu cam thoạt nhìn thực ấm áp.
An Nại quay lại nhìn con đường mình vừa qua, liếc mắt một cái nhìn những chiếc đèn ẩn đằng sau lùm cây xếp thành hai hàng dài, trông thật sự rất đẹp.
Đây là nơi cô đã từng đến – là nơi cả nhóm dựng lều dã ngoại lần tốt nghiệp cấp ba của Sở Hà.
Từ đó đến nay đã nhiều năm trôi qua.
An Nại chưa từng nghĩ cô sẽ lại đi trên con đường này một lần nữa.
Cô nhớ rõ hôm ấy cả lớp của Sở Hà đã quyết định sẽ dựng lều nghỉ tạm trên núi này một đêm, còn muốn đốt lửa trại đêm ấy, cho nên đã sắp xếp bố trí từ sáng sớm.
Buổi tối Sở Hà dẫn cô xuống núi mua nước và đồ ăn vặt, khi bọn họ quay về nơi cắm trại trời cũng tối muộn rồi, Sở Hà cõng cô lên núi, khi đó cô nằm gục trên lưng anh, không biết phải nói gì liền quay ra đếm mấy đám cỏ và đá sỏi ven đường. Khi ấy cô còn chưa biết thích là gì mà đã hy vọng con đường này dài thêm dài thêm, mãi mãi không có điểm cuối.
Những tấm ảnh chụp năm đó An Nại lấy ở nhà Diệp Lâm về thỉnh thoảng cũng lôi ra xem lại, hiện giờ khi đèn vụt sáng lên thì cô có thể nhận ra, khung cảnh nơi này giống hệt như năm ấy, thậm chí An Nại còn có cảm giác thời gian đang quay ngược trở lại.
"Ma ma!" Đoàn Đoàn giật giật tay cô.
"Ừm," An Nại cúi người bế Đoàn Đoàn lên:"Con dẫn ma ma đi tìm ba ba."
Thật ra cô không biết Sở Hà đang ở dâu, nhưng cô biết cô đang bước về phía anh.
Không biết vì sao, An Nại cảm thấy con đường đơn giản này lại tạo cảm giác như một nghi thức thần thánh nào đó.
Giống như bước trên thảm đỏ thật dài trong hôn lễ vậy.
Cô đã từng nghĩ, một đám cưới không có ba nắm tay cô bước trên thảm đỏ cầm tay cô đặt vào tay Sở Hà như thế nào, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ngờ, cô dắt tay hoa đồng béo của mình đi về phía anh.
Khi An Nại đi lên đỉnh núi, cũng đúng lúc tiếng pháo hoa vang lên, tiếng pháo nổ tung giữa bầu trời đêm, sáng rực cả nửa bầu trời. Cô bế Đoàn Đoàn đứng dưới bầu trời pháo sáng. Đã từ lâu lắm rồi, khi cô làm sai một việc đã từng nghĩ cả đời này cô sẽ sống một mình, ước mơ có người cầu hôn mình dưới bầu trời pháo hoa thế này sẽ không thuộc về cô nữa.
Trận pháo hoa kết thúc, trên bầu trời chỉ còn những làn khói từ từ lan ra.
Ngọn núi lại quay về với sự yên tĩnh và u tối vốn có của nó.
Nghe được tiếng bước chân sau lưng, An Nại quay đầu lại, liền nhìn thấy một chiếc bánh gato cao bằng nửa người cô, trên chiếc bánh ngọt còn cắm một hàng nến với chữ "Marry Me", ánh nến nhảy nhót chiếu sáng gương mặt anh tuấn quyến rũ của Sở Hà. Trong bóng tối, ngọn nến của anh chính là nguồn sáng duy nhất.
Sở Hà hơi hồi hộp, mấy ngày trước anh đã dặn dò Đoàn Đoàn hết rồi, thật ra là anh nói, cu cậu gật đầu, anh chịu trách nhiệm thiết kế mọi thứ, từ thời gian bật đèn lồng, sắp xếp người dưới chân núi bắn pháo hoa, còn Đoàn Đoàn chịu trách nhiệm dẫn mẹ mình tới đây, chỉ có bước cuối cùng này là anh không nói cho Đoàn Đoàn biết.
"Nại Nại......"
Sở Hà vừa mở miệng, trái tim An Nại tựa như ngọn nến kia vậy, đập thình thịch, cô hơi hồi hộp, Sở Hà lại càng lo lắng hơn cô.
"Lấy......" Sở Hà mới nói được một chữ, khung cảnh xung quanh bỗng tối đen.
Cu mập trong lòng An Nại hào hứng vòng tay ôm chặt lấy cổ cô, nó dướn người tới chu cái miệng nhỏ nhắn kia thổi "Phù" một cái khiến ngọn nến "Marry Me" kia tắt phụt!
Đệt!!!
Thằng nhãi còn vừa vỗ tay vừa hát chúc mừng sinh nhật.