An Nại đang đứng trên thang máy cuốn tự động đứng cách anh vài bước, trên tay đang cầm một ly trà sữa lớn, mặt không chút thay đổi nhìn anh.
Cô đã cao hơn nhưng lại gầy hơn trước kia, tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng trong và chân váy đen nhưng cũng rất thu hút người đối diện.
Sở Hà đột nhiên nhớ tới hồi An Nại còn nhỏ, vào lần đầu tiên khi cô tới Sở gia, anh dẫn một đám bé trai lấy ná thun đuổi theo chọc cô, nghịch ngợm đến mức lấy đống đạn nhựa trong súng đồ chơi dùng ná thun bắn vào người rất đau, cả đám vô cùng đắc ý nhìn cô sẽ khóc vì bị bắt nạt, nhưng cô chỉ vươn tay xoa xoa cái trán đang sưng vù một cục, mà mặt không chút thay đổi bỏ đi.
Nhưng đến tối hôm ấy, An Nại vẫn đứng trước cửa phòng phủ lắp ba lắp bắp gọi anh “Anh hai….. anh..hai…anh..hai….”
Sở Hà một tay chống thành cửa, từ trên cao nhìn xuống cô bé chỉ mới cao tới ngực mình, ác miệng nói,“Nhỏ này sao cứ rầm rì như gá mái mãi vậy?”
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, cô sẽ không bao giờ để anh trêu chọc nữa, cũng không còn là đứa bé cần anh bảo vệ ……
Kỳ thật giây phút nhìn thấy Sở Hà, trong đầu An Nại trống rỗng. Cô cầm ly trà sữa trong tay thật chặt, dùng sức đến mức ngón tay trắng bệch, ly trà sữa cô vừa uống được hai ngụm, bây giờ lại bóp ly nước mạnh tay như vậy, khiến nước trà theo ống hút “Vụt” bay ra ngoài, làm một đường cong trên không trung, còn vài giọt văng đến vào áo cô, An Nại cúi đầu định tìm khăn giấy lau áo vừa đúng lúc thấy Sở Đoàn Đoàn đang đứng trên đầu thang cuốn gọi cô,“Mẹ mẹ”
Trong vài giây ngắn ngủi khi cả hai đều không để ý đến đứa nhỏ, Sở Đoàn Đoàn đã tự mình chạy đến chỗ thang máy cuốn tự động, cậu bé một tay vịn tấm kính thủy tinh, chân thử thăm dò muốn chạm vào bậc thang trên thang cuốn. Động tác của Đoàn Đoàn rất nguy hiểm, thang máy cuốn còn đang chạy bé lại vừa bước lên nên rất dễ bị trượt chân ngã xuống, An Nại theo bản năng vươn tay muốn ôm lấy bé, nhưng động tác của Sở Hà còn nhanh hơn cô, người đàn ông dáng cao chân dài, một bước chân dài cũng có thể bước tới cầm dây lưng quần yếm của Đoàn Đoàn xách bé lên.
Vừa bị Sở Hà kéo một cái nhấc lên, Đoàn Đoàn ngẩng cổ nhìn An Nại,“Mẹ mẹ” cậu muốn vươn tay ôm mẹ một cái, chợt nghe thấy mẹ cậu nhỏ giọng nói:
“Tránh ra.”
Cậu bé sững sờ tại chỗ, đôi mắt lập tức đỏ lên, đứng đó im lặng muốn khóc nhưng lại không dám.
“Không được khóc, Sở Đoàn Đoàn!”
Nghe thấy tiếng Sở Hà dỗ đứa nhỏ cũng nghe thấy tiếng khóc của cậu bé, nhưng An Nại vẫn không quay đầu lại mà đi thẳng, giống như đang chạy nạn vậy.
“Sở Đoàn Đoàn, không được khóc……” Sở Hà một tay ôm Đoàn Đoàn, tay kia bỏ gấu bông xuống rồi mau chóng lau nước mắt cho con trai,“Con cũng không phải đứa bé ba tuổi nữa.”
“Đúng mà,” Đoàn Đoàn xụt xịt mũi, bôi nước mắt ra đầy tay ba mình, nghẹn ngào vươn ba ngón tay mũm mĩm khoa tay múa chân,“Năm nay con 3 tuổi……” nấc lên một cái rồi nói tiếp,“Rưỡi.”
“Ừm,” Sở Hà đưa mắt nhìn bóng lưng gầy yếu của An Nại, ánh mắt thâm trầm, không chút để ý dỗ con trai,“Con cũng không phải đứa trẻ hai tuổi nữa, không được khóc.”
“……” Sở Đoàn Đoàn sụt sịt chăm chú suy nghĩ vài phút mới nói,“Dạ”
@~@
Sau khi về nhà, trong đầu An Nại tràn ngập hình ảnh đứa nhỏ khóc nấc lên và ánh mắt kín đáo khó hiểu của Sở Hà, cô mở máy tính tìm mấy file kịch truyền thanh, trước kia cô rất thích giọng nói trầm thấp thu hút người nghe nhưng vừa áp tai nghe vào tai cô đã phải bỏ ra, đây là lần đầu tiên cô không nghe hết một bài nhạc.
An Nại tháo tai nghe để sang một bên, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đăng nhập Weibo, mở trang chủ của Cơm Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn.
Kỳ thật nhìn kỹ, đứa bé lúc nãy và đứa bé trên avatar kia là cùng một người.
Lúc ấy cô không dám nhìn kỹ đứa bé kia, nhưng giờ nghĩ lại, đứa nhỏ kia nhìn qua liền thấy rất giống cô ngày bé.
An Nại duỗi tay chạm vào bàn tay nhỏ trên tấm ảnh kia, di chuột trên trang Weibo một chút liền thấy trên trang cá nhân của Cơm Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn vừa có một status mới, cũng là status duy nhất trên trang —
Cơm Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn đoàn: [ToT]/~~
An Nại lại nghĩ tới lúc nãy cô vừa nói “Tránh ra” Sau đó mắt cậu bé liền đỏ……
Cô đánh vài phím, trên hộp thông báo có một bình luận mới, An Nại click vào thông báo thì ra là bình luận mới của Cơm Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn, cũng giống như ngày hôm qua, là một dòng toàn những chữ cái lộn xộn. An Nại đáp lại với icon [づ ̄3 ̄]づ, rồi tắt màn hình.
Cả đêm An Nại không chợp mắt, sáng sớm liền rời giường.
Lúc nghe thấy tiếng đập cửa mơ hồ, cô đang ôm laptop ngồi ngoài sân thượng sửa lại poster chủ đạo cho lễ tốt nghiệp của Học Viện Tây Đại sắp tới.
Tiếng đập cửa rất nhẹ, cách một hành lang thật dài nhưng lúc đó cô đang đeo tai nghe nên hầu như không nghe thấy gì, trong nháy mắt An Nại còn tưởng rằng mình đang nghe âm thanh trong bài nhạc kịch, cô tháo tai nghe ra nghiêng tai nghe một lúc sau khi dám chắc có người đang gõ cửa rồi mới đi qua mở cửa, không ngờ vừa bước vào phòng ngủ, tiếng đập cửa liền ngừng.
An Nại nhìn ra bên ngoài bằng mắt mèo nhưng ngoài cửa lại không có ai. Có lẽ đây chỉ là trò đùa dai của mấy đứa nhỏ, nghĩ như vậy cô liền quay vào, tiện đường đi qua phòng bếp rót một ly trà ướp chanh lạnh rồi đi về phía ban công, khi vừa bước vào phòng ngủ lại nghe thấy tiếng đập cửa vang lên.
An Nại quay lại nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài vẫn không có ai, nhưng tiếng đập cửa vẫn vang lên liên tục, cộc, cộc, cộc……
Cô vừa mở miệng hỏi ai đó, tiếng đập cửa liền ngừng lại.
An Nại vừa xoay người vào phòng, cộc, cộc, cộc tiếng đập cửa lại vang lên, người đứng ngoài cửa vẫn không chịu ấn chuông cửa, nhưng rất cố chấp gõ cửa nhà cô liên tục, An Nại quyết định trực tiếp mở cửa, người đang đứng trước cửa nhà cô là cậu bé cô đã gặp ở trung tâm thương mại hôm qua.
An Nại biết vì sao cậu không ấn chuông cửa đơn giản bởi vì cậu với không tới.
Cậu bé dừng tay mà ngẩng đầu nhìn cô, bên cạnh là một vali hành lý lớn, lần này cậu không dám gọi cô là mẹ nữa.
An Nại không nói gì, nhìn vali hành lý bên cạnh còn to hơn người cậu bé, ánh mắt dừng lại trên bảng thông báo của thang máy đằng sau lưng cậu. Thang máy vừa có người đi xuống, hẳn là Sở Hà vừa đi, An Nại còn đang muốn chạy qua ấn nút thang máy đuổi theo Sở Hà, liền phát hiện cô vừa nhấc chân lên cậu bé liền khẩn trương, nhanh chóng chạy tới ôm đùi mà ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt có chút đỏ, nhưng lại kiên quyết không chịu khóc, An Nại muốn đuổi theo Sở Hà hỏi cho rõ ràng rốt cuộc anh đang làm gì, nhưng cậu bé cứ ôm chặt chân cô thế này, cô cũng không có cách nào thoát thân.
Hai người một lớn một nhỏ đứng trước cửa mặt to trừng mặt nhỏ, vài phút sau thang máy liền mở cửa, bác gái nhà hàng xóm vừa bước ra khỏi thang máy vừa tức giận mắng:“Cái thang máy này hôm nay làm sao vậy, nãy giờ đứng ở tầng bảy ấn mãi cũng không chịu mở cửa,” Bác gái đưa mắt nhìn An Nại và cậu bé một lớn một bé mặt lạnh,“Ái chà, bé trai xinh quá,” Bà nói xong còn ngẩng đầu nhìn An Nại,“Còn nhỏ mà nhìn xinh trai thế này, đây là em trai cô hả, hai chị em giống nhau quá đi.”
An Nại còn chưa kịp nói gì, cậu bé đã lớn tiếng nói “Không phải.”
Bác gái ngẩn người, An Nại bỗng lo lắng, cô sợ bé sẽ nói bé không phải em trai của cô, nhưng cậu bé cũng không nói gì nữa. An Nại nhìn cậu bé lại nhìn vali hành lý to bên cạnh, cuối cùng quyết định kéo túi hành lý vào nhà, bé con vội vàng đi theo cô như là sợ cô sẽ đổi ý, vừa vào nhà liền đóng cửa lại, sau đó cậu tựa lưng vào cửa mà không dám theo vào.
An Nại quay đầu nhìn cậu đứng lì ở ngoài cửa, hắng giọng một cái rồi nhẹ giọng nói:“Vào đây nào.”
Sở Đoàn Đoàn mím môi ngồi xổm xuống vụng về tháo đôi giày thể thao, đặt đôi giày vửa cởi gọn gàng trên giá dép rồi kéo đôi tất màu vàng chà chà chân vào tấm thảm xanh, xong xuôi liền nhanh chóng theo đuôi An Nại mà vào.
An Nại người cao chân dài lại đi rất nhanh, bé con vui vẻ theo sát sau lưng cô như cái đuôi nhỏ, An Nại dừng chân đứa nhỏ phía sau cũng ngừng bước, đứng lại ngẩng đầu mà nhìn cô.
An Nại cầm cốc ly trà ướp chanh lạnh đưa cho cậu, cậu bé hai tay ôm cốc thủy tinh uống “Ực ực” vài ngụm, lén lút liếc nhìn cô vài cái rồi ngẩng lên dùng hai tay đưa cốc lại cho cô, An Nại nhận cốc, sau đó mới phát hiện chỉ vài phút thôi nhưng cổ họng cô lại khô nóng như vậy, cô ngửa đầu uống nốt cốc nước, chất lỏng mát lạnh trượt xuống cổ họng dường như cũng xoa dịu sự khẩn trương trong lòng cô.
Từ bốn năm trước, cô đã biết, cuối cùng cũng có ngày hôm nay.
An Nại tựa lưng vào tường, một tay nắm va li hành lý, tay kia xoa xoa mi tâm, cô không biết phải làm gì bây giờ.
Nếu cứ để đứa nhỏ ở đây thì giống như cô đang thỏa hiệp với Sở Hà, nhưng bây giờ cô không biết đưa đứa bé này đi đâu, cô không biết số điện thoại của Sở Hà, không biết bây giờ anh đang ở đâu. Mà đứa bé kia thì cứ đứng đó nhìn cô, rất ngoan ngoãn, rất lễ phép.
Thật ra bé con này rất xinh trai, mắt to tròn, lông mi dài mềm mại, cặp đồng tử vừa đen vừa sáng, thoạt nhìn môi hồng răng trắng, thế nhưng khi bé tức giận lông mi cong lên sẽ khiến người ta nghĩ đây là một bé gái.
An Nại buông tay vừa xoa huyệt thái dương, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, bất chợt bàn tay đang cầm túi hành lý kia lại bị một bàn tay nhỏ mềm mại khác dùng sức tháo ra, cô nhìn bé con đang cố gắng tháo tay cô khỏi vali hành lý kia, rồi bé nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay cô, sau đó ngẩng đầu im lặng mà nhìn cô.
An Nại mân mê bàn tay nhỏ bé mềm mại trong tay mình, nhẹ giọng hỏi:“Con đói chưa?”