• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Nại ném di động qua một bên rồi sang phòng bé trai ở bên cạnh tìm Đoàn Đoàn, phòng bé trai này là mấy ngày trước cô và Đoàn Đoàn cùng nhau trang trí, kỳ thật chỗ cần trang trí lại cũng rất ít, chỉ cần quét dọn qua một chút là xong, căn phòng này trước đây chính là phòng ngủ hồi bé của An Nại. Sau khi An Lan qua đời, mỗi lần cô quay lại căn nhà này thì cũng ít khi bước vào căn phòng tràn ngập nỗi nhớ này.

Đoàn Đoàn cực thích căn phòng này, cu cậu có thể ngồi ngẩn ngơ trong phòng cả ngày.

Cô gõ cửa một cái, Đoàn Đoàn lớn tiếng gọi “Ma ma”, khi An Nại đi vào thì Đoàn Đoàn đang cầm di động nằm ngửa trên sofa cong chân chơi trò Rhythm Master, mấy đầu ngón chân tròn vo theo tiết tấu âm nhạc chạm tới chạm lui chỉ huy dàn nhạc.

An Nại cùng bé con chơi một lúc rồi mới hỏi cu cậu:“Ma ma ra ngoài một lúc, con có muốn đi không?”

Nếu cô đi gặp Lâm Dao Dao, Đoàn Đoàn sẽ ở nhà một mình.

“Muốn ạ!” Dường như Đoàn Đoàn sợ cô đi thi sẽ không về nữa nên vội vàng lăn một cái trên sofa rồi nhảy xuống đất chạy đến bên cạnh cô, cu cậu còn chút do dự giơ ba ngón tay béo múp hỏi,“Ma ma, chờ con…… Ba phút được không?”

An Nại gật gật đầu, rồi cô về phòng ngủ thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Đoàn Đoàn chờ An Nại đi rồi, mới lén lút lấy điện thoại ra bấm số gọi cho một người:“Ba ba, Ma Ma đưa con ra ngoài chơi!”

Lúc nhận được cuộc gọi của Đoàn Đoàn, Sở Hà đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn bóng dáng Hà Minh rời khỏi tòa nhà Thần Dập, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ có một ngày anh và Hà Minh sẽ xảy ra xích mích thế này.

Vừa nhận cuộc gọi, Sở Hà đưa tay xoa xoa lỗ tai phải một chút, miệng vết thương đã khép lại kha khá rồi, anh tiện tay tháo chiếc băng đang dán trên lỗ tai, tiếng của Đoàn Đoàn ở đầu bên kia nghe thật xa xôi, lại có chút mơ hồ, Sở Hà đưa loa di động lại gần lỗ tai hơn:“Sở Đoàn Đoàn, nói to lên con!”

“Ba ba!” Đoàn Đoàn nín nhịn nãy giờ, liền hét lên vào điện thoại,“Ma Ma đưa con đi chơi đây!”

Sở Hà phải đưa di động sang tai trái mới nghe rõ con trai anh nói gì, sắc mặt anh có vẻ nghiêm trọng, tai trái anh không nghe rõ lắm, mấy ngày trước thì cứ nghĩ tai bị thương nên mới nghe không rõ, vì thế cũng không để ý lắm, còn nghĩ do An Nại dùng băng che kín lỗ tai anh nên mới thế.

Không muốn ăn quả báo cũng thật khó, bốn năm trước An Nại đã không nện bình hoa vào đầu anh, vậy mà đêm hôm đó lại bị cô nện một đòn, quả thực là đập điếc tai anh luôn rồi.

Anh giao nhiệm vụ cho Đoàn Đoàn:“Vậy con phải trông ma ma đấy, đừng để ma ma con chạy mất.”

“Ừm, con sẽ trông Ma Ma!” Đoàn Đoàn còn nghiêm túc cam đoan,“Ba ba tạm biệt!”

Từ ngoài cửa, An Nại đã nghe thấy tiếng Đoàn Đoàn nói chuyện điện thoại với ba mình, cô thay một chiếc váy màu đen, vào trong tủ quần áo lấy cho Đoàn Đoàn một chiếc áo ngắn tay màu xanh và một chiếc quần bò ngắn, Đoàn Đoàn nhìn bộ quần áo trong tay cô thì đột nhiên bỏ chạy. Gu thẩm mỹ bị coi thường An Nại chết lặng đứng ngay tại chỗ.

Khi cô đang tiếp tục tìm một bộ khác trong tủ quần áo, liền nghe thấy tiếng Đoàn Đoàn gọi cô, An Nại vừa quay đầu sang liền nhìn thấy một cục bông tròn màu đen, tiểu Đoàn Đoàn còn đang vụng về cài nốt cúc áo cho mình, bộ quần áo này chắc hẳn là bé con tìm trong túi hành lý mang tới của mình .

Túi hành lý của bé An Nại chưa động vào, chỉ lấy vài bộ quần áo cậu hay mặc ra là được rồi đống còn lại thì để trong vali, cô vốn nghĩ đến lúc đó sẽ để Đoàn Đoàn mang đi cho tiện. Đêm qua khi An Nại kéo vali hành lý của Đoàn Đoàn vào nhà, liền nhét nó vào một góc dễ tìm trong tủ quần áo, sau đó cô đã giúp bé xếp lại hết đồ.

Nhìn Đoàn Đoàn thắt từng nút áo , An Nại cúi người giúp bé con, Đoàn Đoàn vui vẻ chỉ chỉ vào bộ trang phục của mình, lại chỉ vào chiếc váy của cô nói:“Cùng màu!”

An Nại nhìn gương mặt vui vẻ của Đoàn Đoàn, lập tức lại nhớ tới đám fan cuồng của Lâm Dao Dao trên Weibo liên tục share ảnh của Đoàn Đoàn, còn cả những tấm ảnh lúc cô và Đoàn Đoàn vừa ra khỏi cửa siêu thị bé con cầm đồ giúp cô, fan của Lâm Dao Dao nói cô để một mình Đoàn Đoàn kéo theo một chiếc túi đồ to như vậy là ngược đãi bé con.

Khi Đoàn Đoàn chạy tới lấy túi sách, An Nại đứng tựa người vào cửa tiếp tục lướt Weibo, trên Weibo thậm chí có những tấm hình cô quay lưng bỏ đi trong ngày đầu gặp lại bé con, còn có cả tấm ảnh Đoàn Đoàn đứng đó khóc rất to, bên dưới tấm ảnh là hàng đống comment bình luận chê trách.

Bọn họ cũng nhanh chóng tìm được địa chỉ vườn trẻ và lớp học của Đoàn Đoàn.

An Nại cảm thấy may mà giờ đang là nghỉ hè, Đoàn Đoàn cũng không cần tới vườn trẻ.

An Nại đưa Đoàn Đoàn tới quán cafe Lâm Dao Dao nhắn tin cho cô, vừa vào cửa từ xa cô đã thấy Lâm Dao Dao, lúc Lâm Dao Dao thấy cô thì hai mắt sáng lên, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, cứ như vừa nhìn thấy người thân sau bao ngày xa cách vậy:“Nại Nại, tôi biết nhất định cậu sẽ đến mà!”

Cô ta trông tiều tụy hơn hẳn, dù lớp trang điểm trên mặt rất đậm nhưng cũng không thể che dấu được quầng thâm đen xì dưới vành mắt, Lâm Dao Dao lộ rõ vẻ vui sướng không chút che dấu, gần như cô ta đang rất hy vọng về điều gì đó.

An Nại ngồi xuống ghế đối diện cô ta, gọi cho Đoàn Đoàn một miếng bánh ngọt và một đĩa salad trái cây, rồi cô ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Dao Dao:“Nói đi.”

Lâm Dao Dao nắm tay thật chặt, dường như đã hạ quyết tâm:“Chuyện năm đó, tôi thật sự không muốn nói đâu, nhưng cậu nhất định phải đề phòng Hà Minh.”

“Tối hôm đó, tôi ra sân thể dục gọi điện thoại cho mẹ tôi, tôi nói bạn thân mình mang thai, hỏi bà có cách nào giúp cậu làm phẫu thuật không……”

***

Cô vừa nói xong, mẹ cô đã bảo không thể vì không phù hợp với quy định của bệnh viện, khi Lâm Dao Dao cúp máy đang định quay về ký túc xá, vừa đúng lúc Hà Minh đá bóng xong đi về ngang qua đó, dường như đã nghe hết nội dung cuộc gọi của cô, cô đang định đi lướt qua người Hà Minh mà về, thì hắn ta đột nhiên chặn đường hỏi cô người bạn thân cô vừa nhắc tới là ai. Lâm Dao Dao không nói gì hết, Hà Minh nhìn cô một cái, đột nhiên nhắc tới Diệp Mộng, Lâm Dao Dao lắc đầu, Hà Minh liền biết ngay người đó là An Nại .

Lâm Dao Dao hoảng sợ, đang định phủ nhận, thì nghe thấy Hà Minh nói – Hừ, thật ghê tởm, tôi thích cô ta, vậy mà cô ta còn đi ăn nằm với thằng khác để mang thai thế này, mẹ kiếp.

Cô hơi ngạc nhiên, bảo hắn đừng nói với người khác.

Hà Minh không kiên nhẫn nói, được, tôi đi tìm anh trai, em cũng về sớm một chút đi.

Hà Minh nói xong liền bỏ đi, để lại Lâm Dao Dao một mình đứng thật lâu tại sân thể dục rộng lớn.

Cô bỗng nhớ lại vẻ mặt giống như vừa nuốt phải ruồi bọ của Hà Minh, nhớ lại những lời ghét bỏ Hà Minh từng nói, còn cả câu Hà Minh lơ đãng nhắc tới Sở Hà trước khi đi.

Cô nghĩ, chắc nam sinh nào cũng như vậy, ở cái tuổi đó nam sinh ít nhiều thì cũng quan tâm đến trinh tiết người con gái. Hà Minh biết An Nại mang thai thì phản ứng thế này, vậy Sở Hà thì sao?

Năm đó cô cũng từng nghĩ nam sinh đã khiến An Nại mang thai là ai, người đầu tiên cô loại khỏi danh sách kẻ tình nghi chính là Sở Hà, vì nếu người đó là Sở Hà, An Nại cần gì phải vội vã đòi phá thai như vậy, nếu có con không phải sẽ càng dễ dàng danh chính ngôn thuận gả vào nhà giàu sao?

Thất bại và cô đơn dễ dàng kích thích mặt ác trong tâm con người ta, Lâm Dao Dao đứng một mình trong bóng tối, khoảnh khắc ấy cô đã nuôi một suy nghĩ thật ác độc, An Nại sợ hãi như vậy, có phải vì nguồn gốc của đứa bé này có gì ám muội chăng, không lẽ cậu ta bị cưỡng hiếp?

Nếu thật sự là vậy thì nếu tin này bị truyền ra, cậu ta không chỉ bị đẩy xuống đáy vực, mà Sở Hà nhất định cũng không thèm quan tâm đến cậu ta nữa.

“Chính là như vậy,” Lâm Dao Dao đưa tay che mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay:“Khi đó tôi cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm, sao tôi có thể nghĩ như vậy chứ, rõ ràng cậu là người bạn tốt nhât của tôi, cậu nói bí mật của cậu cho mỗi mình tôi, nhưng tôi lại phụ lòng cậu, còn phản bội cậu. Dù tôi có cảm thấy vô cùng hối hận vì đã nói chuyện của cậu cho những nữ sinh khác, nhưng sau đó khi thấy mặt bọn họ tái mét thì tôi lại cảm thấy rất thỏa mãn, cái cảm giác thỏa mãn đó đã nhanh chóng che lấp cảm giác tội lỗi trong lòng ấy. Tôi nghĩ, dù sao cũng không phải tôi đang bịa đặt, là cậu thực sự đã mang thai, những lời tôi nói đều là sự thật…… An Nại, cậu không biết tôi thích Sở Hà nhiều thế nào đâu, tôi rất muốn hẹn hò với anh ấy, có đôi khi tôi nghĩ anh ấy không thích tôi cũng đươc, nhưng vì sao người anh ấy thích lại là cậu chứ ?”

“Tôi thà rằng anh ấy không thích ai hết, hoặc có thích thì người đó tôi cũng chẳng quen biết, nhưng anh ấy lại thích cậu khiến tôi có cảm giác thất bại vô cùng, khi đó tôi còn trẻ, lại đặt nặng vấn đề tình cảm, tôi biết tôi đã làm tổn thương cậu, tội của tôi không thể tha thứ……”

An Nại lạnh lùng nhìn Lâm Dao Dao ngồi đối diện, sau khi cô ta thả tay xuống lớp trang điểm tinh xảo trên gương mặt đã biến mất, nước mắt chảy ra khiến gương mặt trông thật thê thảm, không xét đến việc cô ta khóc khiến lớp trang điểm nhòe hết, thì trông cũng rất lê hoa đái vũ, vừa thấy đã thương rồi. Cô nhớ trước kia Lâm Dao Dao quay cóp trong giờ kiếm tra và bị bắt, cô ta cũng là khóc lóc thảm thiết như vậy, đến cuối cùng, thầy giáo cũng không ghi tên cô ta vào sổ nữa.

Đáng tiếc là, An Nại không phải đàn ông, cho nên khi nhìn dáng vẻ giả vờ yếu đuối của Lâm Dao Dao thì cô chỉ cảm thấy thật ghê tởm, định lấy lý do còn trẻ vì yêu quá cuồng nhiệt nên khiến tổn thương người khác làm kim bài miễn chết với cô sao?

Lâm Dao Dao khóc thật sự rất đau khổ:“Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi biết lỗi của tôi rồi, tôi rất xin lỗi cậu.”

Chắc cũng vì Lâm Dao Dao khóc quá lớn, nên Đoàn Đoàn có chút bất an, bé con kéo kéo ngón tay An Nại, An Nại cũng nhéo nhéo tay bé, cô cầm chiếc dĩa chọc một miếng thanh long đút cho Đoàn Đoàn, bé con cũng lập tức đút cho cô một miếng.

Lâm Dao Dao vẫn còn đang tiếp tục nói:“Giờ tôi đã hết hy vọng rồi, tôi không bao giờ dám tranh Sở Hà với cậu nữa. Nại Nại, cậu bảo Sở Hà buông tha cho tôi đi, sự nghiệp của tôi được như ngày hôm nay thật sự không dễ dàng gì, trong cái vòng giải trí luẩn quẩn có nhiều trò dơ bẩn và đen tối này, tôi thậm chí đã…… tôi thật sự không thể đánh mất tương lai được.”

Lâm Dao Dao nói xong, giọng điệu cũng vội vàng hơn hẳn, khi cô lãnh đạo đám fans cuồng gây sự với An Nại thì rất ẩn nấp, cô ta tin hẳn là An Nại sẽ không phát hiện ra:“Tôi thề tôi chỉ muốn xin lỗi cậu về chuyện năm đó, chuyện trên Weibo mấy ngày trước tôi thực sự không biết gì hết, mọi chuyện đều do đám fan não tàn đó tự mình bới ra chuyện không vui năm đó, tôi có khuyên thế nào bọn họ cũng không chịu, liên tục vào Weibo của cậu chửi lung tung, sự nghiệp tới hôm nay của tôi thực sự không dễ dàng gì, đám fans não tàn ấy vẫn luôn kéo chân tôi, bọn họ thích áp bức người khác, không chỉ là cậu, tôi còn chưa lên tiếng nhưng bọn họ lại thường xuyên kéo nhau đi chửi rủa người khác. Tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, cũng không ngờ bọn họ còn nhắc tới Đoàn Đoàn……”

An Nại uống cạn ngụm cafe cuối cùng, lạnh lùng nhìn Lâm Dao Dao, nói:“Tôi đoán nhé, là vì Hà Minh rời khỏi Thần Dập, nên cô sợ rồi sao.”

Hôm nay quả nhiên Hà Minh đã phải rời khỏi Thần Dập, vẻ mặt Lâm Dao Dao lập tức có chút khó coi, cô ta đã rơi vào thế yếu, không ngờ An Nại lại chẳng động lòng chút nào.

An Nại đứng lên đặt tờ hai tệ dưới tách cafe rồi ôm Đoàn Đoàn đi thẳng, chắc hẳn trong lòng Lâm Dao Dao, cô vẫn là chỉ là con bé với IQ của năm mười bảy tuổi.

Lâm Dao Dao nhìn bóng An Nại bỏ đi không thèm quay đầu lại, thì có chút suy sụp ngồi bịch xuống ghế ôm đầu, lần này là cô ta khóc thật.

Chờ đến buổi tối, cô ta mới nhận ra mình đã khóc quá sớm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK