• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm.” An Nại gật gật đầu chắc nịch.

Sở Hà tức đến nổ phổi, chính cô khiến anh bối rối cả đêm hôm qua, toàn thân cứ đắm chìm trong cảm giác vui mừng như điên mà không ngủ được, kết quả là sáng hôm sau An Nại nói với anh cô quên hết rồi!

“Không sao,” Sở Hà không tức giận mà ngược lại anh vô cùng bình tĩnh, anh ôm Đoàn Đoàn đặt sang một bên, một tay vòng qua eo An Nại tiến sát tới gần cô,“Vậy để anh nhắc lại cho em nhớ.”

An Nại bị anh dồn ép lùi lại gần đầu giường không có đường lui, cô cũng không muốn lùi bước, thản nhiên ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Sở Hà. Bọn họ cách nhau thật sự rất gần, đôi đồng tử đen bóng của Sở Hà mang lại cho cô một cảm giác sâu xa không đoán được, anh mím môi để sát vào lỗ tai cô, hơi thở phả lên vành tai cô:“Tối hôm qua anh đi đón em, em làm nũng muốn anh cõng em, em ôm cổ anh nói em thích anh… còn hôn anh nữa.”

Kỳ thật An Nại cũng không phải kiểu người trời sinh sau khi say rượu thì không được nhớ gì, sau khi được Sở Hà nhắc lại từng chút một, thì trong đầu cô liền hiện lên vài hình ảnh ngắt quãng — Sở Hà ôm khiến cô không thoải mái, sau đó cô nói với Sở Hà anh cõng em đi……

Trên đường Sở Hà cõng cô về nhà dường như cô đã nói với anh rất nhiều chuyện, lúc đi đến bờ sông thấy vài nam sinh nữ sinh đang nghịch pháo hoa, thì cô không kiềm chế được mà nói với Sở Hà —

Sở Hà, em thích anh.

Cô thật sự đã nói như vậy!

Xa nhau bốn năm, cuối cùng cô cũng đã dám nói lời tỏ tình với anh – người mà cô luôn tâm niệm trong lòng của năm mười bảy tuổi.

Thì ra tình cảm ấy bị cô giấu kín trong góc khuất đã lâu, cảm giác đó giống như một vò rượu mạnh bị chôn sâu dưới lòng đất vậy, chẳng những không bị thời gian hòa tan, ngược lại càng tỏa ra mùi hương thơm nồng quyến rũ.

Cô không muốn nhắc lại chuyện đó, không muốn nhớ lại ký ức về những năm tháng đó, lại càng không muốn giải phóng những chấp niệm đã ngủ yên lắng đọng trong bóng đêm thăm thẳm đó. Khi lý trí thất bại nhường chỗ cho con tim lên tiếng, cuộc sống vốn yên bình nay bỗng chốc sóng gió hơn xưa.

Lúc này An Nại mới tỉnh táo mà nhận ra cô không thể cứ tiếp tục như vậy nữa .

Từ lúc gặp lại anh tới nay, cô chỉ từng nghĩ sẽ ở bên Đoàn Đoàn một thời gian, nghĩ rằng bất cứ lúc nào cô cũng chuẩn bị tinh thần để rời đi, nhưng cô đã đánh giá cao lý trí của mình, cũng xem nhẹ sự ảnh hưởng của Sở Hà với mình.

Cả người cô đâu đâu cũng là điểm yếu, còn anh lại khoác trên mình lớp áo giáp chắc chắn nhất.

Cô đã từng thích anh, liều mạng chạy theo sau anh, muốn sánh vai bên anh. Cuối cùng, anh chỉ để lại một nụ cười lạnh và bóng lưng đen xì cho cô.

Sau đó, cô phát hiện mình đã mang thai .

Sau hôm nghe được nụ cười lạnh kia, thì còn cách kỳ thi đại học quốc gia mười bảy ngày đếm ngược, vào ngày cô tới bệnh viện làm thủ tục phá thai thì mới chỉ 17 tuổi và cần có sự bảo lãnh từ người nhà.

Anh xuất phát điểm với một tiền đồ sáng lạn, bước đi không hề quay đầu lại.

Còn cô thì vẫn đứng đó, chìm hãm trong vũng bùn tăm tối.

……

“Hả……” An Nại chớp chớp mắt, hít thật sâu một hơi rồi từ từ thở ra, cô nhìn thẳng vào mắt Sở Hà cố gắng mở to mắt mà nói dối:“Tôi quên rồi.”

“Mẹ kiếp!” Nhìn vẻ mặt “dù sao tôi cũng quên rồi, anh thích nói gì cứ nói” của cô, Sở Hà hậm hực đấm mạnh một cái vào đầu giường, vì lực tay quá lớn, chấn động đến mức giường cũng rung lên một chút, khiến bé con Đoàn Đoàn đang nằm ngủ say trên giường cũng bị đánh thức .

Đoàn Đoàn từ từ nhổm người dậy khỏi giường, bé dụi dụi mắt nhìn về phía An Nại, giơ hai tay kêu một tiếng “Mẹ mẹ”.

An Nại ôm bé tới hôn một cái lên má cu cậu rồi quay sang hỏi Sở Hà:“Sao thằng bé bị khàn giọng thế này ?”

“Ờ,” Sở Hà gật gật đầu,“Do ai đó cả đêm không về, đêm qua thằng bé không thấy mẹ đâu nên nó khóc suốt.”

Rõ ràng cậu khóc là vì không thấy ba ba đâu mà, Đoàn Đoàn mở miệng nhanh nhảu nói “Không đâu”, bé con có chút ngượng ngùng, cậu muốn trở thành một cục cưng ngoan không khóc nhè, nhưng ba cậu đã bán đứng cậu rồi. Sở Hà nhìn con trai, tiếp tục nói với An Nại:“Con muốn theo em đi làm.”

Tối hôm qua không tìm thấy mẹ nên thằng bé khóc đến mức khàn cả giọng thế này, An Nại nhìn vào mắt Đoàn Đoàn, không thể mở miệng nói lời từ chối được.

***

Chuyện Cảnh Thâm hối hận nhất là không đưa quy định cấm nhân viên đưa thú cưng tới nơi làm việc vào điều lệ công ty. Sau đó mọi người lại tuyên truyền nhau thành E.A hoan nghênh mọi người đưa thú cưng tới công ty. Trời mới biết, từ nhỏ sau khi bị chó cắn mèo cào, anh đã sợ mấy động vật nhiều lông đến thế nào.

Sáng sớm anh vừa vào cửa chính tòa nhà Nhật Báo, liền nhìn thấy một nữ nhân viên dắt theo một con chó lớn tới chào hỏi anh, con chó lớn kia còn xông tới ngửi ngửi giầy Cảnh Thâm mấy cái, Cảnh Thâm rõ ràng đã bị dọa sắp tũn ra quần luôn rồi, nhưng vẫn phải phong độ nhìn cấp dưới gật gật đầu mà nói:“Chào.”

Anh cảm thấy mình thật sự quá dễ dãi đối với nhân viên rồi, giây tiếp theo vừa liếc mắt qua liền nhìn thấy ngay An Nại, anh cười tủm tỉm đang định tiến tới nói chào hỏi, nhìn kỹ mới phát hiện theo sau An Nại là một chú nhóc. Còn chủ biên giải trí Giang Noãn vừa đỗ xe dừng lại, đi theo sau lưng cô là mấy đứa lít nhít khác!

Hôm nay nhà trẻ đóng cửa sao?

Quả nhiên anh đối với nhân viên thoải mái quá mà !

Cảnh Thâm điều chỉnh lại vẻ mặt cho tự nhiên, cười tủm tỉm khom lưng xuống muốn xoa đầu Đoàn Đoàn, cu cậu liền mau chóng lùi người lại.

An Nại thấy Cảnh Thâm xấu hổ cũng có chút ngại:“Thằng bé rất ngoan, tôi sẽ không để nó chạy lung tung đâu.”

“Không sao không sao cả,” Cảnh Thâm liên tục xua tay:“Cứ để thằng bé chơi vui vẻ.”

Đoàn Đoàn thật sự rất ngoan, An Nại tới phòng trà pha cho bé con một cốc nước ấm, rồi đưa cho bé tự ngồi uống, Đoàn Đoàn uống xong thì ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh cô ngoan ngoãn cầm tập truyện xem. Đến mười giờ công ty có thời gian nửa tiếng nghỉ ngơi, Đoàn Đoàn một mình chạy ra chỗ cửa sổ sát đất ngoài hành lang ngồi nhìn sang tòa nhà ở phía đường đối diện.

Cảnh Thâm rửa tay xong trở về vừa đúng lúc nhìn thấy thằng cháu tương lai của mình, vẩy vẩy hai tay cho khô nước, anh bừng bừng hưng thú đi qua ngồi xuống nhìn theo hướng cu cậu đang nhìn, được một lúc lâu cũng không thấy gì lạ, Cảnh Thâm không nhịn được hỏi Tiểu Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh đang nhìn rất chăm chú:“Ha ha, Đoàn Tử, con đang nhìn cái gì vậy?”

“Ba ba cháu.” Biến mình thành một hòn đá vọng cha, Đoàn Đoàn nhỏ giọng nói.

Cảnh Thâm nhìn một lúc lâu cũng không nhìn thấy Sở Hà đâu, anh kéo ghế sang nhét vào dưới mông,“Đoàn Đoàn, mẹ con đâu?” Anh nhất thời lanh mồm lanh miệng nói xong mới cảm thấy hối hận , nếu có mẹ, Đoàn Đoàn cũng sẽ không đi theo Sở Hà suốt ngày như vậy.

Xong rồi, thằng bé sẽ khóc mất, Cảnh Thâm lấy mấy tờ giấy ăn chuẩn bị dỗ dành đứa nhỏ, liền nhìn thấy ngón tay nhỏ của Đoàn Đoàn chỉ về phía sau…… lưng anh.

Cảnh Thâm vừa quay đầu lại liền nhìn thấy An Nại đang cầm cốc nước đi tới, anh nhìn An Nại, rồi nhìn sang Đoàn Đoàn, anh chợt nhớ lại khi anh trêu Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn gọi một tiếng “mẹ” vui sướng chạy về phía cô. Cảnh Thâm há miệng hồi lâu mà không khép lại được, vẻ mặt anh vô cùng đau đớn mà nhìn An Nại:“Thằng bé gọi em là gì?”

Đoàn Đoàn:“Mẹ.”

An Nại:“Mẹ.”

Cảnh Thâm đang đấu tranh nội tâm trong lòng, có bảo thế nào anh cũng không tin An Nại có con trai lớn như vậy, lại càng không tin củ cải trắng mình coi trọng đã sớm bị heo ăn . Sau khi đi mười vòng loanh quanh trong văn phòng cuối cùng anh cũng không nhịn được mà inbox cho An Nại.

Cảnh Thủy Lưu Thâm: An Nại, anh nhớ theo sơ yếu lý lịch của em thì năm ngoái em mới được hai mươi mốt tuổi.

An Nại: Vâng.

Cảnh Thủy Lưu Thâm: Đoàn Đoàn bao nhiêu tuổi rồi?

An Nại: Ba tuổi rưỡi.

Cảnh Thủy Lưu Thâm:[╯‵□′]╯︵┻━┻

Cảnh Thủy Lưu Thâm: Sở Hà thật sự là cầm thú!

Cảnh Thủy Lưu Thâm: Mẹ nó, cấp ba em đã mang thai ?

Cảnh Thủy Lưu Thâm: Ba mẹ em đồng ý cho em sinh con lúc đó sao?

An Nại nhìn mấy chữ trên màn hình, ngón tay gõ lao xao trên bàn phím rồi lại xóa đi sạch, cô tắt khung chat với Cảnh Thâm.

Rõ ràng thời tiết rất đẹp, ánh nắng vàng tươi tràn ngập khung cửa sổ, nhưng cô lại cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi.

“Tạch Tạch” âm báo có tin nhắn mới, trên màn hình lại hiển thị khung chat mới với Cảnh Thâm —

Cảnh Thủy Lưu Thâm: Xin lỗi em, anh sẽ im lặng.

Cuối cùng Cảnh Thâm cũng không ngồi im được, anh không kiềm chế nổi mà gọi điện cho Hà Minh, ở trong điện thoại mắng Hà Minh thành cún.

Đến trưa trên dưới E.A đều phát hiện Boss của bọn họ vừa cập nhật trạng thái, từ “Chạy như điên không muốn ngừng lại để chấm dứt cuộc sống độc thân” biến thành “Tôi muốn yên tĩnh”.

An Nại đang chuẩn bị đưa Đoàn Đoàn xuống cangteen ăn cơm trưa thì nhận được điện thoại của Sở Hà, anh nói cơm ở cangteen rất khó ăn, nên muốn dẫn Đoàn Đoàn tới quán ngon hơn ăn cơm trưa. Khi An Nại dẫn Đoàn Đoàn ra khỏi tòa nhà Nhật Báo liền gặp Sở Hà, vừa lúc mặt trời lên cao giữa trưa, Sở Hà đứng trước suối phun nước, từng tia nước bay lên tạo thành những dải màu rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Bọn họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ánh nắng giữa trưa có chút chói mắt, An Nại ngồi dựa dưng trên ghế nhìn đám người đi tới đi lui ngoài cửa sổ mà thất thần trong nháy mắt.

“An Nại.” Ngón tay thon dài của Sở Hà gõ gõ lên mặt bàn đánh thức cô,“Gọi món thôi.”

An Nại lấy lại tinh thần, tùy tiện chọn một món bánh ngọt, hình như vừa rồi cô nhìn thấy Lâm Dao Dao trong đám người ngoài kia, cô ta yên lặng nhìn cô một cái, rồi tự trượt xe lăn mau chóng đi xa . Cơm trưa rất ngon, nhưng An Nại vừa ăn lại cảm thấy không yên lòng, mi mắt cứ nháy loạn xạ lên.

Cô không tập trung ăn, khi Đoàn Đoàn xúc một miếng thanh long đưa đến miệng cô, cô há mồm nuốt vào. Vài phút sau Đoàn Đoàn lại xúc thêm một miếng xoài đưa tới miệng cô, An Nại lơ đãng cắn một miếng, lúc cắn vào ngón tay ai kia cô mới giật mình ngẩng đầu, người vừa đút xoài cho cô là Sở Hà.

An Nại ngậm miếng xoài kia, nuốt cũng không được, nhổ ra cũng không được, lại giống như xương cá hóc ngang giữa họng.

***

Lâm Dao Dao dừng xe lăn ở một góc khuất, lấy di động ra bấm một dãy số. Một nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn ngồi kia, mà bây giờ cô đang bị thương ở chân, còn bị người khác chiếm mất vai! Lâm Dao Dao nhìn dáng vẻ đó của An Nại thì cảm thấy vô cùng chói mắt.

Cô vẫn chói mắt giống như thời cấp ba vậy.

Khi đó chỉ cần cô đi bên cạnh An Nại, cô vĩnh viễn chỉ là một người không danh tiếng, mọi người cứ khi nhắc đến tên cô, đều sẽ gọi là bạn thân của An Nại.

Cô và An Nại cùng lên thư viện ôn thi, cô cùng luyện đề đó như An Nại, cô cùng đi sớm về muộn như An Nại, nhưng thành tích của cô và cậu ta vĩnh viễn cách nhau một khoảng rất xa.

Cô luôn cố gắng mở rộng mối quan hệ của mình, cô cười tủm tỉm nhận lời giúp đỡ từ mọi người, khi mọi người đều vùi đầu học hành thì cô chủ động trực lớp phục vụ cho bọn họ, ngược lại An Nại không cần làm gì cả, nhưng vẫn có một đám người vây xung quanh cậu ta hỏi bài.

Cô không có tiền, An Nại có.

Cô không có anh trai, An Nại có.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hạt mầm ghen tị lặng lẽ trỗi dậy trong lòng cô.

Dần dần, thậm chí cô đã quên mất ước nguyện ban đầu khi làm quen với An Nại, chỉ vì đơn giản là muốn trở thành hai người bạn tốt cùng nhau trải qua những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp của nữ sinh .

Sau khi cô tung tin đồn ấy thì luôn tự nhủ với bản thân, cô chỉ muốn để cậu ta nếm chút mùi đau khổ mà thôi, sau đó thì tự thuyết phục rằng không phải cô tung tin đồn, là cậu ta chính miệng nói sự thật với cô mà thôi.

Cô vừa cảm thấy áy náy lại chờ mong, cũng thật sự đã nếm được quả ngọt.

Chỉ là rất nhiều chuyện, một khi đã làm thì sẽ không quay đầu được nữa.

“Alo” Giọng nam ở đầu dây bên kia cắt ngang dòng hồi tưởng của Lâm Dao Dao, vừa nghe thấy tiếng người kia, giọng nói của Lâm Dao Dao cũng có chút vội vàng,“Chuyện anh đã hứa với tôi nhất định phải làm được!”

Người ở đầu dây bên kia lười biếng mở miệng đáp “Ờ” một tiếng, Lâm Dao Dao cúp điện thoại, nhờ chị trợ lý đến siêu thị gần đây mua một cái di động mới cũng mua luôn một chiếc sim rác mới.

***

Ăn cơm trưa xong, An Nại dẫn Đoàn Đoàn về công ty làm việc, thuận tay liền lướt Weibo, ánh mắt quét qua ba chữ Lâm Dao Dao trên màn hình, cô click vào liền thấy cùng một tài khoản viết vài comment đều được like nhiều nhất.

Mặt To: Lâm Dao Dao, mặt cô có đau không ?!

Mặt To: Mấy bạn thích bịa chuyện mau vào xem đi, nữ thần nhà mấy người không biết xấu hổ chen chân vào giữa nam thần và bạn gái nhà người ta. Họ mới là một nhà ba người đó.[ Image ][ Image ][ Image ][ Image][ Image ][ Image ][ Image][ Image ]…

Mặt To tải lên chín tấm ảnh, tất cả đều được chụp lúc bọn họ cùng nhau ăn trưa bên ngoài hôm nay.

Trong mỗi tấm ảnh, khuôn mặt cô đều được chụp cận cảnh nhìn rất rõ ràng.

Mặt To: Nhìn lại mà so sánh xem, còn nói nữ thần nhà các cô xinh đẹp độc nhất vô nhị ư, tên đặt cho Lâm Dao Dao tôi đã nghĩ xong rồi — người chụp trộm còn xinh đẹp hơn mình thì có cảm nhận gì đây? [1]

[1] Giải thích chút chỗ này nhé, ý của câu này là cái người mà Mặt To chụp trộm chẳng làm dáng gì còn xinh đẹp hơn LDD. Mặt To là địch hay ta đây ) có đoán ra Mặt To là ai không các cậu ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK