Mục lục
Địa Sát Thất Thập Nhị Biến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trường An mờ mịt trong trấn nhỏ về đêm, trong tay hắn cầm một chiếc đèn lồng trắng, một mình bước lên chiếc cầu gỗ nhỏ.

Nước sông chảy xiết ở dưới chân vỗ dồn dập, ánh sáng của vầng trăng mờ nhạt ảm đạm rải rác trên mặt sông, giống như một con quái vật đang chìm nổi dưới cầu.

Đầu cầu đột nhiên truyền đến một tiếng ‘bùm’.

“Ai?”

Lý Trường An bước lên trước một bước, cầu gỗ dưới chân hắn kêu kẽo kẹt.

“Ai ở nơi đó?”

Hắn nâng đèn lồng lên nhìn, ánh đèn mỏng manh không thể nào soi rõ đêm đen sánh đặc như tầng tầng lớp lớp mực nước.

‘Bùm!’

Lại thêm một tiếng nữa, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một đôi tay xanh đen, móng tay dài uốn cong, giống như móng vuốt của dã thú.

Tiếp theo là cảnh tay, sau đó là một mái tóc như cỏ hoang mọc lung tung, tiếp đến là thân thể mặc đồ trằng, cuối cùng là một đôi chân trần đầy bùn đất.

‘Người’ này duỗi thẳng cảnh tay trước mặt, nhảy từng bước từng bước ra khỏi bóng đen, dừng ở trên cầu gỗ.

“Kẽo kẹt kẽo kẹt…”

Cầu gỗ lung lay, ánh đèn lồng trong tay Lý Trường An lập tức biến thành ánh sáng xanh.

Ánh sáng xanh này chiếu rõ ràng đến ‘người’ tới, trên mặt người này mọc đầy lông tơ trắng mịn, một cặp răng năng thò ra khỏi khóe miệng.

“Cương thỉ!”

Lý Trường An sợ hãi, hắn hoang mang rồi loạn móc bàu chú trong túi ra, còn chưa kịp niệm chú, lá bùa đã hóa thành tro bụi.

Vừa ngẩng đầu lên, lông tơ màu trắng và răng nanh màu đen đã ở ngay trước mắt.

...

“A!”

Lý Trường An bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, hắn cầm lấy chai nước khoảng trên đầu giường ùng ục tu hết nửa bình, lau sạch mồ hôi trên trán, vẻ mặt có chút hoảng sợ nhưng nhiều hơn cả là sự tức giận.

Từ khi trở lại thế giới hiện đại đến giờ cũng đã qua mười ngày, một đoạn thời gian ngắn trước hắn cũng tìm được một công việc ra hình ra dạng, tuy rằng phải ở cùng một nhà với quỷ nhưng sinh hoạt cũng coi như đã đi vào quỹ đạo.

Thế nhưng mấy ngày gần đây hắn đột nhiên mơ thấy ác mộng gặp phải cương thi ở trên cầu gỗ, cương thi ở trong mộng kia mỗi một ngày lại tới gần một bước, hôm nay đã sát ngay mặt rồi.

Vô duyên vô cớ vì sao lại mơ thấy cảnh tưởng chưa từng thấy, gặp phải cương thi chưa từng gặp?

Lý Trường An lạnh lùng cười.

Tám phần là do cuốn sách bìa vàng kia giở trò quỷ!

Nó có thể dẫn người ta xuyên đến thế giới cổ đại du lịch một tháng thì tất nhiên cũng có thể chế tạo ác mộng dù đang ở xa ngàn dặm.

Lần này nó lại muốn làm gì? Muốn Lý Trường An xuyên đến cổ đại chém con cương thi kia?

Nhưng mà lại muốn thông qua loại thủ đoạn này để ép buộc Lý Trường An…

“Quên mẹ đi nhé!”

Lý Trường An nghiến răng nghiến lợi, ông đây ngoan cố đến cùng, xem mi làm gì được.

Hắn suy nghĩ biện pháp chống đối, đẩy cửa phòng ngủ ra, bỗng nhìn thấy ngoài cửa có một đống ma quỷ đồng loạt quay sang nhìn hắn, ánh mắt sáng rực như nhìn thấy mẹ đi chợ về.

“Mới sớm này ra đã làm gì đấy?”

Cơn buồn ngủ còn sót lại của Lý Trường An đều bị băng nhóm này dọa bay:

“Có chuyện gì thì gõ cửa chứ.”

Mấy đồng chí quỷ chỉ vào bùa chú dán trên cửa phòng ngủ.

Lúc này Lý Trường An mới nhớ ra mình phân chia khu vực trong nhà, những nơi không cho phép đám quỷ đi vào đều dán bùa, bao gồm cả phòng ngủ.

“Các ngươi muốn làm gì?”

“Hỏng rồi.”

Ngô đại ca bị bệnh phù nề não nề nói.

“Cái gì hỏng rồi?”

“TV hỏng rồi.”

Ngô đại ca chỉ vào cái TV cổ lỗ sĩ trong phòng khách.

Lý Trường An bừng tỉnh. Trước kia nhà này không có ai ở cho nên không có điện, TV cũng chỉ để trang trí, nhưng bây giờ hắn vào đây ở, đương nhiên TV có thể hoạt động lại rồi.

Mấy má quỷ chán vêu mồm suốt mấy năm qua tự dưng có đồ dùng giải trí, cho nên xem nhiệt tình, xem suốt cả ngày lẫn đêm.

Cái TV này vốn là đổ cổ, tự dưng bị hành như vậy, hỏng là cái chắc.

Lý Trường An vốn muốn mặc kệ nhưng bị một đám quỷ đáng thương hề hề nhìn chằm chằm vào mình cũng kích thích lắm đấy nha, cho nên hắn gọi điện cho que củi Lưu.

Trên hợp đồng ghi rõ đồ gia dụng đầy đủ hết, anh ta là chủ nhà, TV xảy ra trục trặc thì anh ta đến mà sửa.

“Alo, anh Lưu à? Tôi là Lý Trường An.”

“Lý Trường An?”

Lưu que củi đang sống sung sướng đã quên mất tiêu Lý Trường An là thằng mẹ nào rồi.

“Chính là khách thuê căn nhà 4 – 4 tòa số hai khu chung cư Xuân Hoa.”

“A…” Cuối cùng thì que củi Lưu cũng nhớ ra, anh ta vội vàng nói: “Ngại quá, trên hợp đồng có viết rõ, trả phòng không trả tiền.”

“Trả phòng? Tôi không trả phòng, tôi gọi điện báo rằng TV bị hỏng rồi.”

Đầu kia điện thoại vẫn đang tự huyên thuyên.

“Cho dù cậu đi khiếu nại tôi cũng chỉ có thể trả nhiều nhất một nửa… Hở?”

“Tôi nói là TV hỏng rồi.”

“TV hỏng?”

Que củi Lưu cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, mặc dù cách điện thoại, Lý Trường An vẫn có thể nghe ra được hiện tại anh ta kinh ngạc biết bao nhiêu.

“Cậu vẫn ở lại 4 – 4?”

‘Kính cong’

Chuông cửa vang lên, Lý Trường An mở cửa, que củi Lưu đứng cách cửa rất xa, trên tay anh ta cầm một cái giá chữ thập, bên hông cắm kiếm gỗ đạo, trên cổ còn đeo hạt tràng, trên người anh ta treo đủ các loại đồ trừ ta từ trong nước đến nước ngoài, giống hệt cái mắc treo bán đồ trang sức..

“Cậu Lý?”

“Vâng.”

Anh ta cẩn thận hỏi:

“Cậu vẫn còn là người chứ?”

“Anh bị dở hơi à?”

Mãi đến khi hai nhân viên vận chuyển khênh TV mới vào nhà rồi đem TV cũ ra ngoài, mọi chuyện vẫn bình yên vô sự, que củi Lưu mới tin rằng Lý Trường An thật sự không có biến thành quỷ.

Đương nhiên đổi cái TV mới cũng vẫn là loại TV màn hình lồi cổ lỗ sĩ to như mả bố thằng ăn mày kia.

Nhưng mà anh ta vẫn không chịu bước vào trong nhà, ánh mắt lập lòe nhìn mấy tấm bùa chú dán trong nhà.

Lý Trường An vốn tưởng rằng một khoảng thời gian dài sẽ không cần phải nhìn cái gương mặt quắt queo kai của que củi Lưu nữa, ai ngờ ngày hôm sau anh ta đã tìm đến cửa.

Lần này cuối cùng anh ta cũng dám bước chân vào trong nhà, không chỉ riêng mình anh ta mà còn dẫn theo cả một người đàn ông trung tuổi. Dáng vẻ người đàn ông này không mập nhưng cái bụng cũng khá… đầy đặn, trên cổ đeo vòng vàng, vào nhà vẫn còn đeo kính râm.

“Đây là ông Lưu, tổng giám đốc Lưu.”

Que củi Lưu ha hả cười giới thiệu, Lý Trường An cũng không biết hai người này tới làm gì, chỉ rót cho mỗi người một cốc nước đun sôi để nguội.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Lý Trường An không muốn lãng phí thời gian với hai người này, hỏi thẳng vấn đề.

“Cậu Lý, lần này tới chủ yếu là muốn cậu giúp đỡ một chuyện gấp. Chẳng là gần đây tổng giám đốc Lưu của chúng tôi có một dự án, thầu một công trình bất động sản, nhưng mà miếng đất kia có hơi…”

Trên mặt que củi Lưu bối rối một chút, dường như đang tìm từ ngữ mô tả thích hợp:

“Có một vài thứ không sạch sẽ.”

“Không sạch sẽ?”

Lý Trường An khẽ nhíu mày, đây là đụng phải quỷ nên tìm hắn đến để trừ tà.

Hắn đang muốn mở miệng dò hỏi cụ thể, tổng giám đốc Lưu kia lại đột nhiên vỗ bàn một cái, gỡ kính râm lộ ra đôi mắt thâm sì thâm banh.

“Cậu Lý, tôi nghe cậu Lưu nói cậu là người có bản lĩnh, tôi cũng không muốn quanh co với cậu làm gì, công trình của tôi xảy ra chút vấn đề, không biết là đã múc phải phần mộ tổ tiên nhà ai, thứ đó liền nhảy ra quấn lấy tôi.”

Vừa nói tổng giám đốc Lưu vừa chỉ vào mình:

“Tôi thì chẳng sợ gì nhưng cấp dưới của tôi lại rất sợ, ban ngày cũng không dám làm, công trình cứ làm được một nửa là lại phải ngừng, mỗi ngày đều tổn thất một đống tiền của. Nếu cậu có thể giúp tôi giải quyết chuyện này…”

Ông ta vươn một bàn tay, đong đưa năm ngón tay của mình:

“… Tôi trả cậu con số này!”

“Năm mươi vạn?” Lý Trường An bình tĩnh hỏi.

Tổng giám đốc Lưu co rúm mặt lại, vội vàng nói:

“Ấy chết cậu Lý, tôi chỉ mở một khu Nông Gia Nhạc mà thôi.”

Lý Trường An bĩu môi.

Không nói luôn từ đầu đi, nghe giọng điệu đó của ông tôi còn tưởng ông định xây Trung Nam Hải cơ đấy!

“Vậy ông ra giá bao nhiêu?”

Tổng giám đốc Lưu nhanh chóng nói:

“Nhiều nhất là năm vạn.”

Lý Trường An nghĩ một chút, hiện giờ năm vạn với hắn cũng không phải là một con số nhỏ, hắn gật đầu đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK