Giống như đại đa số đàn ông độc thân sống một mình, tôi cũng là một người không thích dọn dẹp nhà cửa cho lắm. Cho nên, việc có vài “khách thuê nhà” dẹp dẹp, nhỏ nhỏ, râu dài tua tủa, rục rịch ẩn nấp trong những xó xỉnh âm u của ngôi nhà là điều đương nhiên. Tôi không quan tâm lắm, dù sao thì gián cũng không ăn thịt người. Cho đến một đêm nọ, mơ mơ màng màng đẩy cửa ra, chân trần bước ra khỏi phòng ngủ. "Rắc rắc." Giữa lòng bàn chân và sàn nhà có thêm vài mảnh vụn
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.