"Một, hai, ba… Mười một, mười hai." "Giàu rồi!" Viên Thông cầm mười hai viên ngọc vàng trong tay, màu sắc ấm áp của viên ngọc xua tan hoảng sợ trong lòng hắn ta. Hắn ta vui mừng xoay người lại định rời đi, nhưng lại chợt cứng đờ. Hắn ta giật mình nhìn thoáng qua, thấy một đài sen đã trống rỗng. "Phù…" Một hơi thở dài bốc mùi tanh hôi, ẩm ướt từ sau ót tản vào cổ áo. Cả người hắn ta run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt đống ngọc không buông, không dám quay đầu lại, nhấc chân rời đi. Nhưng mà… Một cơn gió
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.