Gà gáy canh năm. Vợ chồng Từ thị đã ra khỏi giường từ sớm. Đẩy cửa ra, khắp nơi đều vắng vẻ, mái nhà tranh rách nát lụp xụp trong sương lạnh, trong nhà ngoài nhà đều trống không, giống như phần lớn dân chúng ở Úc Châu, nhà nghèo đến nỗi không nuôi nổi một con chó. Theo thói quen cũ, Từ thị cầm cuốc và thúng lên, nhưng sau lưng lại có tiếng trách mắng: “Ngươi đã là phụ nữ có chồng rồi sao lại hồ đồ như vậy?” Nhờ tiếng nhắc nhở này, Từ thị mới vỗ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.