Ngày hôm sau.
Đã sớm qua giờ thìn, núi Vân La giáp sông với huyện Tề vẫn bị bao phủ trong màn sương mù.
Ngọn núi xanh tươi tĩnh mịch ẩn trong sương mù dày đặc.
Mà huyện Tề bên này lại cực kỳ náo nhiệt.
Chỉ vì miếu thờ Chức Nữ mới được xây dựng xong.
Ngưu Bán Thành bày lưu thủy yến, lại mời gánh hát tới biểu diễn, "thiện nam tín nữ" trong thành đương nhiên đều đến tham gia.
Thư sinh kéo Lý Trường An và Phi Phi ra ngoài từ sớm, chạy tới đây chiếm một chỗ hàng đầu ngồi đợi.
Không phải hắn thích thú sự náo nhiệt này mà ngược lại là…
"Lý đạo trưởng! Phi Phi tiểu lang quân!" Hắn ta kích động đến đỏ bừng hai gò má: "Mau nhìn kìa, là Tiết đại gia!"
Phi Phi ngáp một cái, Lý Trường An thờ ơ nhìn trái nhìn phải.
Tiết đại gia này là một vũ công nổi tiếng, ở thế giới hiện đại gọi là một nghệ sĩ, ở thời cổ đại thì gọi là vũ kỹ.
Nói đến cũng thật nực cười, thư sinh từng xem Tiết đại gia này múa một khúc trong yến hội nào đó, từ đó về sau liền nhớ mãi không quên. Nguyên nhân bỏ nhà đi ngoại trừ không muốn đọc sách làm quan, chính là nghe nói Tiết đại gia sẽ đến huyện Tề này biểu diễn, muốn tới xem Tiết đại gia biểu diễn lần nữa. Kết quả là, nửa đường đi lạc đụng phải thôn hoạt thi kia, suýt nữa bỏ mạng.
Hỏi hắn ta có đáng hay không, sau này có hối hận không, nhưng hắn ta lại vỗ ngực ra vẻ hãnh diện.
"Nếu có thể xem Tiết đại gia múa kiếm lần nữa, thịt nát xương tan thì có làm sao?"
Mặc dù không hiểu lối tư duy này lắm, Lý Trường An cũng lười can thiệp vào suy nghĩ của người khác, nhưng hắn lại có chút tò mò với Tiết đại gia "thịt nát xương tan".
Một cái đài lớn được dựng lên trước ngôi miếu, hát hí khúc, xiếc ảo thuật gì đó đều biểu diễn một lượt, rốt cục đến phiên Tiết đại gia lên diễn áp chót!
Nhưng người đầu tiên lên đài không phải là Tiết đại gia, mà là mười hai đại hán cởi trần, mỗi người đều khiêng theo một cái trống lớn.
Sau đó, Tiết đại gia mới chậm rãi xuất hiện.
Nàng ta đứng trên đài, khuôn mặt chỉ điểm phấn nhẹ nhàng nhưng cực kỳ rực rỡ. Khuôn mặt quyến rũ động lòng người, nhưng luôn mặc bộ trang phục mạnh mẽ, thể hiện tư thế oai hùng hiên ngang. Eo thẳng tắp, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên đón nhận hàng ngàn ánh nhìn chăm chú của người dưới đài.
Sau đó.
"Tùng!"
Mười hai đại hán đồng loạt đánh trống lớn.
Tiết đại gia vừa mở hai tay ra, dưới đài đồng loạt kinh hô.
Hóa ra trong tay nàng ta nắm hai thanh kiếm sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, trên chuôi kiếm không có tua kiếm, chỉ có một vòng sắt được buộc bằng một dải lụa dài.
Tiếng trống vang lên không ngừng, Tiết đại gia cũng bắt đầu xoay hông, múa kiếm theo nhịp trống.
Chỉ thấy tà áo tung bay, kiếm quang lấp lánh, phối hợp với tiếng trống giúp nàng ta dùng thân thể mềm yếu múa ra khí tức hiên ngang.
Thư sinh nhìn đến hoa mắt mê mẩn, Lý Trường An lại là một người không hiểu phong tình, chỉ thấy mỹ nhân trên sân khấu có dáng người không tệ, tư thế uyển chuyển, ngoài mấy cái này, nhìn đại khái động tác múa kiếm của nàng ta, lờ mờ có thể nhìn ra đã luyện kiếm thuật cực kỳ nghiêm túc.
Dần dần, nhịp trống trên đài càng lúc càng mau.
Động tác của Tiết đại gia cũng càng ngày càng nhanh.
Đột nhiên.
Nàng ta buông chuôi kiếm ra, dùng dây lụa kéo trường kiếm nhảy múa.
Nhất thời, trên đài toàn là bóng dáng trường kiếm và thân hình nàng bay lượn.
Những người phía sau bị một màn này thu hút, không tự chủ được tiến về phía trước.
Hàng đầu lại bị kiếm quang dọa sợ, không khỏi lui về phía sau.
Hai bên chen vào một chỗ, ngược lại ép cho ở giữa khổ sở kêu than.
Lúc này.
Tiết đại gia kia lại đột nhiên thu hồi một thanh kiếm, thanh còn lại lại ném xuống dưới đài.
Thanh kiếm này được dải lụa buộc chặt, mặc dù chỉ lướt qua đỉnh đầu của người xem dưới đài, nhưng người ở dưới lại khiếp sợ mũi kiếm, tất cả đều bị buộc ngã xuống đất.
Thanh kiếm ném ra tách đám đông như tách biển, thẳng đến trước người Lý Trường An.
Lý Trường An tỉnh bơ, ấn kiếm trong tay.
Tiết đại gia lắc cổ tay, lấy thân làm trục thu kiếm về.
Một thoáng kia, Lý Trường An rõ ràng nhìn thấy trên mặt nàng ta nở nụ cười.
"Tiết đại gia cười với ta kìa!"
Không ngờ, thư sinh bên cạnh lại hưng phấn kêu lên trước.
"Ừm ừm." Lý Trường An gật đầu lấy lệ: "Cười rồi."
Hắn liếc nhìn trái phải, một vòng người quanh mình lăn như hồ lô, cũng chỉ có thư sinh gan lớn đến khó hiểu, vẫn còn hào hứng bừng bừng như cũ.
Đúng là một kẻ si tình!
Mà trên đài, Tiết đại gia đã thu hồi song kiếm, cảm tạ lui xuống.
Thư sinh vẫn còn đắm chìm trong múa kiếm, chậm chạp chưa thể thoát ra, ngoài miệng lẩm bẩm:
"Thật đúng là… Thật đúng là..."
Lý Trường An thấy hắn mãi không nói hết được câu, đột nhiên tiếp lời:
"… Lai như lôi đình thu chấn nộ, bãi như giang hải ngưng thanh quang."
Thư sinh sáng mắt lên.
"Đạo trưởng thật có tài văn chương!
Lý Trường An lại cười nói: "Ngươi nhìn ta giống người biết chơi chữ không?"
"Cái này…" Sắc mặt thư sinh nhất thời cứng đờ, không biết trả lời làm sao.
Lý Trường An cũng mặc kệ hắn ta, chỉ là nhìn bóng lưng Tiết đại gia lui xa. Thanh kiếm đột nhiên ném ra và nụ cười khó hiểu kia, cũng có chút thú vị.
Sau khi chương trình kết thúc, Lý Trường An cuối cùng cũng gặp được Ngưu Bán Thành.
Giống như hầu hết các lão tài địa chủ, Ngưu Bán Thành này mặc y phục lụa là, tướng mạo giàu có, nhưng không biết tâm địa có giống vậy không.
Hắn ta lên đài nói lảm nhảm rất nhiều.
Lý Trường An nghe đến nhàm chán, suy nghĩ có nên đổi thời gian không, chẳng hạn như giờ tý, lại nghe hắn ta nói ra chút manh mối.
Chợt, dưới đài một trận xôn xao.
Lý Trường An nghiêng mắt nhìn lại, thì ra là một tiểu tử choai choai bị mấy người ngăn lại, không xông tới được.
Thiếu niên giãy dụa một hồi, trong miệng đột nhiên hô to:
"Chức Nữ nương nương không phải thần tiên, là yêu quái!"
"Không phải thần tiên, mà là yêu quái!"
Chưa la được mấy câu đã bị người bên cạnh ngăn cản nó, đồng loạt bịt miệng lại. Cho dù người bịt miệng khá nhanh, nhưng vẫn gây ra chút náo động trong đám người.
"Tiểu tử này là ai vậy?"
"Còn ai nữa? Không phải là thằng nhóc của Ngưu Thố đại gia sao?"
"Người khác cầu ông cáo bà cũng không được diện kiến tiên nhan nương nương một lần, Ngưu Thố kia ỷ vào là người họ Ngưu, được công việc tốt hầu hạ nương nương, được hưởng lạc trong tiên sơn không muốn về, nhưng hai nương con đó lại một mực nói nương nương là yêu ma, chẳng phải là càn quấy sao!"
"Vong ân phụ nghĩa!"
"Không biết tốt xấu!"
...
Đám đông dưới đài thì thầm với nhau một hồi, thế nhưng trăm miệng một lời đều lên án chỉ trích thiếu niên, còn nói cả nương của nó. Thiếu niên nghe được mặt mũi đỏ bừng, đáng tiếc bị túm chặt lấy, miệng cũng bị bịt kín, thật sự động không động được, nói cũng không nói được.
Lý Trường An nhìn thấy cũng bực bội thay nó.
Ngưu Bán Thành nghe được dư luận phía dưới nghiêng về phía mình sắc mặt mới bớt giận, nhưng trước mặt mọi người cũng không tiện làm gì, chỉ phất phất tay, để hai gia nô áp giải thiếu niên về nhà, bảo nương hắn ta dạy dỗ cho tốt.
Bỏ qua việc quấy rối này, Ngưu Bán Thành lại bắt đầu một loạt lời lảm nhảm của mình.
Thư sinh hồi tưởng lại kiếm vũ một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nhưng cũng không muốn nghe Ngưu Bán Thành phát biểu, lập tức muốn rời đi.
"Lý đạo trưởng?"
Hắn ta định gọi Lý Trường An, nhưng phát hiện đạo sĩ đã biến mất không thấy bóng dáng.
"Phi Phi tiểu lang quân?"
Hắn ta lại quay đầu lại, giờ mới nhận ra Phi Phi cũng đã biến mất từ lâu.
"Ơ?"
Hắn ta vừa quay đầu lại, một phú thái trung niên dẫn theo một nhóm hán tử tay đao lưng kiếm, nước mắt lưng tròng nhìn hắn ta.
"Vương nhị thúc?"
"Lên! Đừng để Đại Lang chạy nữa!"