Mục lục
Địa Sát Thất Thập Nhị Biến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14 Mặt quỷ

Xe chạy một đường ra khỏi thành phố, đi qua mấy thị trấn rồi rẽ vào vùng núi.

Địa hình núi càng cao dân cư ngày càng ít, sắc trời cũng dần tối.

Nhìn qua cửa sổ chỉ thấy núi đá và rừng cây.

Nếu không phải đang ngồi xe ô tô con, Lý Trường An còn tưởng rằng mình đã quay lại thế giới cổ đại kia rồi.

Hắn ngồi lâu cũng thấy chán nên nằm ngửa trên ghế, ngón tay gõ nhịp, khẽ ngâm nga một bài hát.

“Trăng sáng chiếu rọi, gió thổi qua ngõ nhỏ...Hồn lang thang khắp nẻo đường hiu quạnh tìm kiếm thế thân. Gió đêm thổi, ánh trăng lạnh lẽo...”

Chiếc ô màu đen đặt trên ghế xe ô tô khẽ đung đưa theo tiếng hát của hắn như đang gõ nhịp.

"Cậu Lý.” Que củi Lưu run giọng nói: “Đổi bài khác được không?”

“Sao vậy?” Lý Trường An biết rõ còn cố ý hỏi.

“Tôi sợ.” Ánh mắt anh Lưu tránh né chiếc ô màu đen, đầu lưỡi cũng đang run rẩy.

“Được thôi.” Hắn thoải mái đổi bài khác.

“Giữa tháng bảy, sinh tử vô biên. Cô hồn dã quỷ vô cùng náo nhiệt, cười nhạo giấc mộng nhân sinh đã tàn phai...”

Lần này chiếc ô màu đen nhảy múa vui vẻ hơn. Sắc mặt que củi Lưu càng khổ sở, nếu như nói vừa rồi anh ta ăn phải mướp đắng thì bây giờ là uống phải hoàng liên.

May là xe ô tô rẽ vào rìa núi, Lý Trường An không hát nữa, bởi vì bọn họ đã đến nơi. Hắn ngồi thẳng dậy, kéo cửa sổ xuống, đèn đuốc sáng trưng chiếu vào mắt hắn.

Đó là một cánh cửa có kiểu dáng giống cửa đền thờ, chạm nổi và mái cong được trang trí lộng lẫy phức tạp. Sau cánh cửa là một hàng đèn đuốc sáng trưng.

Đây đâu phải du lịch nông thôn, rõ ràng là một khu sinh thái.

Lý Trường An vuốt râu trên cằm thầm nghĩ: “Mình nói giá ít quá, lỗ rồi!”

...

Sau khi vào khu sinh thái, que củi Lưu dẫn Lý Trường An vào sảnh đón tiếp khách.

Trên đường đi, Lý Trường An chú ý xung quanh. Tuy rằng khắp nơi đèn sáng trưng nhưng chung quanh lại không có một bóng người, chỉ có hai cô gái tiếp tân trông coi ở trong sảnh lớn. Khi nhìn thấy hai người Lý Trường An trên mặt hai cô gái lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

“Tôi tưởng mấy người ngừng kinh doanh rồi.”

“Không, ma quỷ chỉ lộng hành ở sau núi, đằng trước không có việc gì.” Anh Lưu chỉ ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói.

Lý Trường An nhìn theo hướng anh ta chỉ thì thấy bóng những tòa nhà ẩn hiện trong rừng núi giữa màn đêm tăm tối.

“Nhưng mà...” Giọng nói anh Lưu thay đổi: “Ngày thường chúng tôi sợ xảy ra chuyện nên không dám mở cửa kinh doanh, hôm nay vì tiếp đón cậu Lý mới quyết định tạm thời mở cửa.”

“Tiếp đón tôi hả?” Trên mặt Lý Trường An lộ ra nụ cười giễu cợt: “Vậy khách đã đến, ông chủ đâu rồi?”

“Cái này...” Que củi Lưu xấu hổ không nói nên lời.

Anh ta không cần nhiều lời, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền. Hai chiếc xe ô tô dừng ở cửa sảnh lớn, ông chủ Lưu dẫn đầu xuống xe, liếc nhìn Lý Trường An đã đợi lâu nhưng không dừng lại mà đi tới chiếc xe bên cạnh đón tiếp một già một trẻ.

Lý Trường An nhìn trang phục của hai người một già một trẻ kia hơi kinh ngạc.

Cả già và trẻ đều búi tóc, mặc trang phục đạo sĩ.

Chẳng lẽ hắn gặp người cùng nghề hả?

Tính cả tài xế và bảo vệ của hai chiếc xe, nhóm năm người ông chủ Lưu bước vào sảnh lớn. Anh Lưu đã tới trước nhưng hình như bây giờ ông chủ Lưu mới phát hiện ra Lý Trường An.

“Ồ, Lý tiên sinh đã đến rồi, xin lỗi đã để anh đợi lâu.”

Tuy rằng ông chủ Lưu nói xin lỗi nhưng trên mặt lại không có ý xin lỗi gì, hiển nhiên là ông ta chỉ nói lấy lệ mà thôi.

Nói xong, ông ta vội vàng lui tới bên cạnh lão đạo sĩ giới thiệu:

“Anh chắc chắn đã nghe nói qua vị đạo sĩ này, truyền nhân đời sáu mươi lăm của phủ Long Hổ Sơn Thiên, phó hội trưởng của hiệp hội đạo giáo Dương Thành, Trương Tố Huyền, Trương đạo sĩ.”

Mình đã từng nghe thấy sao? Lý Trường An chớp mắt, hắn thực sự chưa từng nghe nói qua!

Tuy nhiên Lý Trường An cũng hiểu vì sao ông chủ Lưu đột nhiên thay đổi sắc mặt, hóa ra ông ta cho rằng mình đã tìm được người đáng tin cậy hơn.

Lý Trường An nghiêm túc đánh giá đạo sĩ Tố Huyền. Thân hình ông ta gầy gò, áo đạo sĩ màu trắng khẽ tung bay trong gió đêm trên núi, mái tóc bạc trắng được búi bằng trâm gỗ, sắc mặt hồng hào khỏe mạnh.

Sau đó lại nhìn bản thân Lý Trường An, chân đi dép, mặc quần bò và áo phông, trên vai đeo một túi tài liệu nhỏ đựng lá bùa, sau lưng khoác một thanh kiếm bọc trong túi vải đen, trên tay cầm chiếc ô lớn màu đen.

Lý Trường An cũng biết mình không phải là nguời tu hành nghiêm túc, hắn cũng không nhìn ra tu vi của đạo sĩ Tố Huyền có bao nhiêu chênh lệch so với mình nhưng chỉ xét về ngoại hình mà nói đã chênh lệch một trời một vực!

“Đạo sĩ Tố Huyền.” Lúc này, ông chủ Lưu cũng chỉ vào Lý Trường An giới thiệu: “Đây là...”

“Nguy rồi, thật khủng khiếp...” Tố Huyền đột nhiên nói.

Ông chủ Lưu đang định giới thiệu Lý Trường An sửng sốt, lo lắng hỏi: “Sao vậy, có gì không ổn sao?”

“Ông nhìn thế núi này xem...” Tố Huyền chỉ về phía sau núi, ngón tay dường như cũng lên xuống theo thế núi: “Sát khí ẩn trong gió, độc chảy trong nước, ác long đấu với hổ đói đấy!”

Sát khí ẩn trong gió? Độc chảy trong nước?

Lý Trường An nghe không hiểu nhưng chiêu bài này...Hắn vuốt cằm...Rất quen đó!

“Vậy...Chuyện này...Chuyện này phải làm sao?” Ông chủ Lưu hoảng hốt, không còn dáng vẻ con buôn thông minh khôn khéo trước mặt Lý Trường an nữa. Xem ra tướng mạo và tên tuổi mới thực sự quan trọng trong cái nghề quỷ thần này.

“ Ngài Lưu đừng hoảng sợ.” Tố Huyền đạo sĩ trấn an ông ta một câu: “Bần đạo đến hiện trường điều tra mới biết tình huống cụ thể như thế nào. Tuy nhiên, xét theo tình hình được kể lại trước đó, tình thế vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn.”

Nghe được lời này, sắc mặt ông chủ Lưu bình tĩnh lại.Thế nhưng khi ông ta vừa quay đầu, Tố Huyền đã ra lệnh cho đồ đệ: “Lấy pháp khí trên xe xuống.”

“Những pháp khí kia sao?”

“Toàn bộ!”

Ông ta nói xong, sắc mặt của đồ đệ và ông chủ Lưu khổ sở như ăn phải hoàng liên.

...

“Chính là chỗ này.”

Bảy người cầm đèn pin đứng trước một tòa nhà, nơi này là phía sau ngọn núi, tòa nhà và các công trình còn đang xây dựng. Đèn đường tắt giữa đường, mây mù dày đặc, ánh trăng mờ mịt nên đoàn người phải bật đèn pin đi tiếp.

“Đây là nơi đầu tiên bị ma ám. Lúc đầu, công nhân nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ. Tôi nghĩ rằng đó là một nữ công nhân lười biếng đến đây nên không để ý. Về sau, mọi người dần nhìn thấy bóng của một người phụ nữ vào ban đêm tôi vẫn không quan tâm. Sau đó công nhân làm loạn đình công, nói rằng có ma. Tôi không tin, cho rằng có người đùa dai nên dẫn người canh gác ở đây vào ban đêm...” Nói xong, ông chủ Lưu cũng run rẩy.

Tố Huyền đi tới bên cạnh ông ta, vuốt lưng ông chủ Lưu, cười nói: “ Ngài Lưu đừng sợ, bần đạo tự nhận mình còn có bản lĩnh.”

Ông chủ Lưu gật đầu biết ơn rồi tiếp tục nói.

“Sau đó tôi thực sự gặp phải...”Giọng nói ông ta khàn đặc: “Trước đây tôi không tin những thứ này nhưng bây giờ...”

“Không sao đâu.” Tố Huyền đạo trưởng cười nói: “Dù sao mắt thấy mới tin, hôm nay để bần đạo tới gặp ác quỷ này một lát.”

Nói xong, ông ta dần đầu bước vào tòa nhà. Ông chủ Lưu do dự một lúc cũng cắn răng đuổi theo. Que củi Lưu, đồ đệ đạo sĩ và hai bảo vệ khổ sợ nâng một chiếc xe ba gác, phía trên để các loại pháp khí như kính Bát Quái, kiếm gỗ đào chất thành một ngọn núi nhỏ.

Lý Trường An vào sau cùng, hắn quét đèn pin nhìn qua tòa nhà.

Đây là một tòa nhà ba tầng, ngừng thi công giữa chừng, tầng một đã lát gạch, lắp cửa sổ nhưng hai tầng trên chỉ có “Khung xương” trống không. Gió đêm thổi qua “Khung xương” tạo ra tiếng gió rít gào.

Lý Trường An lấy một lá bùa màu vàng từ trong túi ra, nắm chặt trong tay rồi mới nhấc chân đi vào.

Bước vào cửa là một cái sảnh lớn, mấy cái đèn pin chớp loạn trong sảnh.

Lý Trường An kéo anh Lưu.

“Làm gì vậy?”

“Tìm công tắc.”

Tầng này đã lắp đèn, lúc đến đây đã mở điện rồi nhưng không ai ở đây quen thuộc. Bây giờ mọi người đang luống cuống tìm công tắc.

“A!”

Bảo vệ đột nhiên hét lên.

Mấy ánh đèn pin lập tức tụ lại một chỗ, soi rõ khuôn mặt trắng như tuyết của người đàn ông cường tráng.

“Có, có, có...”

Môi anh ta run rẩy, không thể thốt ra lời tiếp theo, nhưng tay chỉ về hướng đèn pin chiếu.

Sáu cái đèn pin đồng loạt chuyển hướng.

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Trên cửa sổ, một khuôn mặt quỷ tái nhợt lạnh lùng nhìn đám người trong phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK