Đây có thể nói là lần đầu tiên cô thấy Mộ Tẫn Ngôn lộ rõ vẻ tức giận như vậy, anh từ trước đến nay buồn vui đều không rõ nhưng hôm nay thì có thể thấy rõ anh thật sự tức giận.
"Em dám đi xem mắt với ai, tôi liền cho cả nhà tên đó tán gia bại sản."
Mộ Tẫn Ngôn nói rồi quay người bỏ đi để lại một mình cô ngồi đó với đôi mắt đỏ ngầu hơi ngấn nước. Giọng nói vừa rồi của anh không hề mang một chút dịu dàng nào cả, đó là giọng nói vô cùng lạnh lùng và chắc chắn.
Diệp Tịch Y thừa biết với tính cách của anh thì nói được chắc chắn sẽ làm được. Giống như đối tượng cô đã từng thử hẹn hò, sau khi cô chắc chắn Mộ Tẫn Ngôn không có tình cảm với mình thì cô với tên đó cũng dừng lại ngay đêm hôm đó luôn, nhưng sáng hôm sau cô lại nhận được một tin rằng gia đình của đối tượng mà cô thử hẹn hò đã phá sản chỉ trong vòng một đêm.
Lúc đầu cô vẫn không biết lí do vì sao lại xảy ra chuyện như thế, nhưng sau khi nghe câu nói vừa rồi của anh thì cô đã lập tức hiểu ra chuyện đó là do ai làm.
Nhưng anh đâu biết rằng cô và tên đó chỉ là giả vờ để gạt anh thôi đâu chứ.
Diệp Tịch Y năm nay cũng đã 22 tuổi rồi, cô xinh đẹp bậc nhất cái thành phố Bắc Kinh này, tài giỏi, hiền lành, tốt bụng, đáng yêu, đã thế còn là tiểu thư nhà tài phiệt nhưng cô chẳng có nỗi một mối tình.
Nhưng không nói thì ai cũng biết là cô đang đợi ai rồi.. chính là anh!
Diệp Tịch Y ngồi trên giường bệnh cúi gằm mặt xuống, cô với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường nhấn số gọi cho Mộ Ninh An.
(Alo?)
"Tiểu An à, cậu có đang rảnh không thế?"
(Tớ rảnh, mà có gì không?)
"Cậu đến chơi với tớ đi."
(Được rồi, cậu đợi tớ một chút nhé.)
Sau 15 phút chạy xe thì Mộ Ninh An cũng đến được bệnh viện, chiếc Porsche màu hồng pastel từ từ lăn bánh vào cổng bệnh viện. Mộ Ninh An mở cửa xe bước xuống, thần thái cùng với vẻ xinh đẹp của cô khiến không ít anh chàng ở gần đó đổ gục.
Có thể nói, người duy nhất có thể sánh ngang với nhan sắc của Diệp Tịch Y cũng chỉ có mình Mộ Ninh An, hai cô nàng đều mang vẻ đẹp ngọt ngào, trong trẻo, nét nào ra nét đấy, ngũ quan hài hòa chiếm trọn trái tim các nam sinh.
*Cạch*
Mộ Ninh An mở cửa ra ló đầu vào, Diệp Tịch Y nghe thấy tiếng mở cửa thì ngước đôi mắt sưng vù của mình lên nhìn người đang đứng ở cửa ra vào.
Mộ Ninh An giật mình vì bộ dạng bây giờ của cô bạn thân mình, cô nàng nhanh chóng đẩy cửa ra rồi chạy đến bên cạnh giường bệnh: "Y Y, cậu sao thế?"
"Tiểu An à, tớ phải làm sao đây?" Diệp Tịch Y mếu máo nói.
Mộ Ninh An luống cuống cả tay chân, cô nàng nắm lấy bàn tay mịn màng của Tịch Y, cố gắng điều chỉnh giọng nói bình tĩnh nhất có thể: "Nói tớ nghe, có chuyện gì xảy ra với cậu thế?"
Diệp Tịch Y im lặng cúi mặt xuống, Mộ Ninh An bây giờ rất lo cho cô nhưng vẫn không hối thúc cô trả lời, im lặng một lúc thì Diệp Tịch Y mới lên tiếng: "Tớ đã lỡ chọc giận anh Tẫn Ngôn rồi, phải làm sao đây?"
Mộ Tẫn Ngôn sau khi nghe cô nói thì mới thở phào nhẹ nhõm, cô nàng còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ, không ngờ lại là chuyện tình cảm của hai người họ.
"Cậu làm tớ lo chết đi được."
"Làm sao đây, phải làm sao đây?"
Diệp Tịch Y vừa nói vừa lay lay cánh tay của Mộ Ninh An.
"Thế cậu đã làm gì mà anh ấy lại giận cậu thế hả?"
Diệp Tịch Y kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Mộ Ninh An nghe, cô nàng nghe xong thì cũng bất lực không biết phải làm như thế nào.
"Nhưng, cậu bảo cậu đi xem mắt..là thật sao?" Mộ Ninh An cau mày, nghi hoặc tra hỏi cô bạn mình.
Diệp Tịch Y gật gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương để Ninh An giúp mình: "Là thật đó!"
"Nhưng sao cậu lại đi xem mắt?" Cô nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Là bác gái sao?"
Ánh mắt long lanh vì nước mắt của Tịch Y buồn hiu, "Không phải, tớ chỉ định trêu anh ấy một chút thôi, nhưng không ngờ anh ấy lại giận thật."
Diệp Tịch Y bây giờ thật sự không biết phải làm sao nữa, cô định sau khi xuất viện sẽ trả lời câu hỏi của anh, nhưng không ngờ bây giờ lại như thế này.
Biết thế ngay từ đầu cô đã không nên chọc giận anh rồi.
Thật là tức chết đi được mà.
Mộ Ninh An cũng lắc đầu ngao ngán trước sự việc của hai người họ, nhưng cô nàng chợt nghĩ ra gì đó, kéo Tịch Y lại: "Hay là cậu thử cách này xem."
...
_Tập đoàn Mộ Thị _
Mộ Tẫn Ngôn đang ngồi ngã người ra sau ghế Tổng giám đốc, vẻ mặt của anh vô cùng mệt mỏi, mắt nhắm lại tựa như đang ngủ.
Hôm trước vì giận Diệp Tịch Y nên anh đã vùi mình vào công việc để không nhớ đến cô, đâm ra những công việc của tháng sau anh đã làm xong hết rồi.
Bỗng dưng một cô gái rón rén mở cửa ra, nhẹ nhàng đi đến chỗ anh đang ngồi. Mộ Tẫn Ngôn đang mệt mỏi nên cũng không để ý rằng có người đang đến.
Cô gái đó bước đến gần anh rồi đặt lồng thức ăn lên bàn làm việc, cúi người xuống đưa tay lên sờ sờ vào mái tóc đen mượt được vuốt keo tỉ mỉ của anh.
Mộ Tẫn Ngôn cảm nhận được ai đó đang làm loạn trên mái tóc của mình, anh không mở mắt nhưng tay thì đã giơ lên bắt lấy cánh tay nghịch ngợm của Diệp Tịch Y.
Lúc này anh mới mở mắt, khi nhìn thấy cô thì anh liền cau mày, giọng nói lạnh tanh: "Sao em lại đến đây?"
"Chẳng phải hôm trước anh bảo muốn ăn món ăn em nấu sao? Hôm nay em mang đồ ăn đến cho anh rồi đây!"
Diệp Tịch Y cười tươi, tay chỉ vào lồng cơm mà mình mang đến lúc nãy.
Mộ Tẫn Ngôn bỏ tay cô ra, đứng dậy đi đến cửa sổ sàn to lớn ở bên cạnh bàn làm việc, ánh mắt nhìn xuống quang cảnh ban đêm của thành phố Bắc Kinh, lạnh lùng lên tiếng: "Không phải em bảo em đi xem mắt sao?"
"Anh giận sao?"
Diệp Tịch Y nói rồi bước đến trước mặt anh, tuy cô chỉ cao 1m63 nhưng cô lại vô cùng ghét mang giày cao gót, nếu có thì cũng là những đôi giày cao 3 phân thôi, trong tủ giày của cô chỉ có duy nhất một đôi cao nhất khoảng 10 phân. Chap 𝗆ới luôn có tại || 𝙏𝗋ù𝗆𝙏𝗋u𝗒ệ n.𝑉N ||
Với chiều cao 1m87 của anh thì cô phải ngước lên mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, bình thường cô chỉ cao đến vai của anh mà thôi.
"Tôi thì có tư cách gì mà ghen chứ?"
"Anh không ghen thật sao?"
"Không ghen."
"Ồ!"
Diệp Tịch Y nói rồi đi thẳng về hướng cửa ra vào, mở cửa đi ra.
Bây giờ cô đang rất đắc ý vì biết chắc chắn kế hoạch của mình đã thành công rồi.
Mộ Tẫn Ngôn chỉ giận dỗi một chút để cô dỗ dành mình nhưng không ngờ sau khi quay lưng lại thì cô đã biến đi đâu mất tiêu.