"Cảm ơn anh Tiểu Luân ạ!" Mộ Ninh An nói xong thì nháy mắt làm con tim Lâm Hạo Luân tan chảy trong tức khắc.
"Cảm ơn ạ!" Diệp Tịch Y chỉ cười nhẹ một cái, giọng nói vô cùng xa cách.
Nếu là trước đây thì cô sẽ không bao giờ cư xử như thế, mà ngược lại cô sẽ luôn luôn cười đến tít cả mắt, giọng nói vô cùng ngọt ngào mà nói với anh rằng: "Cảm ơn chồng tương lai của em!"
Nhưng bây giờ đâu phải trước kia đâu chứ!
Cô đã quyết định buông bỏ thì sẽ không có chuyện cô quay đầu lại.
Bên kia Lâm Hạo Luân đang cười tít mắt vì được Mộ Ninh An nháy mắt, còn bên này thì Mộ Tẫn Ngôn khuôn mặt có chút buồn bã vì bị cô cự tuyệt.
Hai chàng trai nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hai cô gái.
"Mọi người nghĩ xem tối nay chúng ta nên ăn gì đây?" Mộ Ninh An lên tiếng hỏi.
"Hay là chúng ta ăn đồ nướng đi." Lâm Hạo Luân vui vẻ đáp.
"Em thấy cũng được đó, nhưng nếu có thêm chút rượu thì sẽ thú vị hơn nhiều!" Diệp Tịch Y nhanh chóng hòa nhập vào cuộc trò chuyện để tránh đi ánh mắt của Mộ Tẫn Ngôn.
"Từ khi nào mà cậu lại thích uống rượu thế?"
"Tớ không thích nhưng tớ muốn thử!"
"Được thôi!"
Họ cứ thế vừa trò chuyện vừa ăn kem chỉ có Mộ Tẫn Ngôn là im lặng, ai hỏi thì anh trả lời còn không thì anh cũng không lên tiếng mà cứ im lặng nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình.
Trông cô hôm nay có vẻ tốt hơn rồi nhỉ!
Anh nghe Mộ Ninh An kể lại từ sau khi cô bước ra khỏi cuộc sống của anh thì cô trầm đi hẳn, rất ít khi cười nếu có thì cũng chỉ cười cho qua, cứ mỗi lần đi học về là sẽ ngồi trong phòng khoá cửa lại không nói chuyện với ai, Mộ Ninh An rủ đi chơi hay đi mua sắm gì cô cũng đều từ chối.
Nghe nói cô như vậy thì anh thật sự rất đau lòng!
Nhưng hôm nay nhìn thấy cô gái nhỏ vui vẻ như thế thì lòng anh cũng vui hơn một chút. Nhưng anh vẫn cảm thấy hơi khó chịu vì cô cứ luôn xa cách với anh.
Một người thì vì yêu mà lúc nào cũng muốn tiến lại gần đối phương, còn một người thì vì yêu và muốn tốt cho đối phương mà lúc nào cũng đẩy người ấy ra xa.
Rất xa!
Đến nỗi đánh mất luôn cả người mình yêu!
Thật ra tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh tự trách bản thân mình tại sao lại cứ luôn cự tuyệt cô như thế? Tại sao cứ luôn đẩy cô ra trong khi cô là người mà anh yêu nhất, là người mà anh yêu còn hơn cả bản thân mình!
Anh hận bản thân mình đã làm cô tổn thương, đã làm cô rơi biết bao nhiêu giọt nước mắt, đã khiến cô chịu không ít vết thương khứa sâu vào trong tim. Dù anh đã từng nói rằng "Thà để cô chịu tổn thương để đổi lại sự an toàn chứ không muốn cô phải chịu sự đe dọa của tử thần", nhưng anh thật sự không thể làm được. Thiếu cô, cuộc sống của anh không còn ấm áp như trước kia nữa, thay vào đó là sự nhạt nhẽo, buồn tủi và cô đơn khi không có cô bên cạnh.
Anh là một người rất lạnh lùng, tàn nhẫn và vô cùng ít bạn bè. Nhưng cô chính là người đã đến và tô màu cho cuộc sống của anh, khiến cho nó trở nên ấm áp và tươi vui hơn.
Tuy ban ngày thì anh phũ phàng và đẩy cô ra nhưng đêm về lúc nào cũng nghĩ về cô, không những đêm về mà tâm trí anh lúc nào cũng chỉ có cô. Anh suy nghĩ về những hành động đáng yêu của cô dành cho mình, những lời thả thính làm con tim anh rung động.
Với bản tính lạnh lùng của anh thì đi đâu cũng mang theo cơn gió vô hình làm cho người ta không rét mà run, ở công ty cũng thế, các nhân viên ai nấy cũng sợ hãi Boss của mình vì quá lạnh lùng và đáng sợ, từ sau khi cô rời đi thì anh lại càng lạnh lùng và đáng sợ hơn, họ chỉ cần làm sai một lỗi nhỏ xíu xiu thôi thì anh sẽ không ngại mà cho họ một vé tăng ca đến sáng.
Nhưng tối hôm qua anh thật sự suy nghĩ kĩ rồi, anh không thể đánh mất người con gái mà mình đã dùng cả trái tim để yêu thương và bảo vệ được.
Anh quyết định sẽ theo đuổi tình yêu của mình, mặc kệ cô cự tuyệt anh ra sao thì anh vẫn sẽ theo đuổi cô, nhất định phải có được cô thêm một lần nữa.
Anh yêu cô!
Mộ Ninh An và Lâm Hạo Luân nổi hứng muốn chơi đuổi bắt, hai người họ đứng dậy chạy đi ra ngoài bãi biển nô đùa với nhau.
Họ không phải là tự nhiên nổi hứng mà là đang cố tình nhường lại không gian riêng cho cặp đôi Mộ Tẫn Ngôn và Diệp Tịch Y.
Diệp Tịch Y ngồi ở đó không biết làm gì cả, cô bây giờ thật sự rất căng thẳng.
"Em dạo này ổn không?"
Mộ Tẫn Ngôn bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm thấp của anh vang lên khiến cô không tự chủ được bản thân mình mà quay sang nhìn anh.
"Em vẫn ổn, anh thì sao?"
"Tôi ổn, nhưng nếu có em sẽ ổn hơn nhiều!"
Anh vừa nói vừa tiến sát lại gần khiến cô ngã người về sau, anh thấy cô sắp ngã xuống đất thì dùng tay mình giữ eo cô lại, ép cô sát vào người mình.
Diệp Tịch Y có chút không quen với hành động này của anh vì từ trước đến nay anh chưa bao giờ cư xử với cô như thế này. Vì quá sát gần nhau mà tim hai người đều đập thình thịch thình thịch, khung cảnh yên bình đến nỗi họ có thể nghe được cả tiếng thở và nhịp đập trái tim của đối phương. Cô ngại đến đỏ cả mặt mà anh vẫn không buông ra ngược lại còn siết chặt hơn.
"Y Y, tôi có thể theo đuổi em không?" Anh nói ánh mắt hiện rõ sự mong chờ, âm điệu vô cùng dịu dàng và ấm áp.
"H..hả? Th..theo đuổi em sao?" Cô mở tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, lắp bắp nói: "Cái này, em...em.."
Bây giờ cô đang rất rối, cô không biết phải trả lời anh như thế nào.
Đồng ý hay không đồng ý?
Cô đã chọn cách buông bỏ và hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa, nếu bây giờ đồng ý thì không phải quá phí công sức cô cố gắng suốt 2 tháng qua sao!
Nếu không đồng ý thì cô biết anh sẽ buồn và thất vọng như thế nào bởi vì cô cũng là người đã từng trải nên cô hiểu.
Thật sự là rối quá đi mất!
"Không sao! Tôi không ép em, cứ từ từ mà suy nghĩ nhé!"
Anh nói rồi hôn nhẹ lên trán cô sau đó đứng dậy rời đi bỏ lại cô với một đống suy nghĩ và hoang mang.
Cô sờ sờ lên trán mình vào đúng vị trí mà anh đã hôn ban nãy sau đó cười cười.
Bên kia Mộ Ninh An và Lâm Hạo Luân đang quan sát động thái của cô và anh. Mọi hành động vừa rồi của cô và anh đều bị hai người họ thu vào tầm mắt.
"Biết ngay mà, anh trai của em sẽ không chịu nổi khi không có Y Y ở bên cạnh!"
Mộ Ninh An vừa nói vừa quay sang vừa lúc môi của cô chạm phải môi của Lâm Hạo Luân vì anh đang khom người xuống để mặt mình sát mặt cô hơn. Anh chỉ cần quay mặt là có thể vừa vặn môi chạm môi với cô ngay lập tức.
"Hm.. họ đã như thế rồi thì em định bao giờ mới cho anh câu trả lời đây!"
Anh đứng thẳng người lên đi đến trước mặt cô, cúi người xuống để mặt mình đối diện với mặt cô, Mộ Ninh An chớp chớp mắt nhìn anh, khuôn mặt đã đỏ bừng vì ngại, cô chạy đi sau đó quăng lại một câu:
"Đợi em tốt nghiệp thì em sẽ trả lời anh!"
Đợi cô tốt nghiệp thì cũng phải 8 tháng nữa!
Nhưng đối với anh nó không phải vấn đề, anh đã đợi cô 5 năm rồi. Bây giờ đợi thêm 8 tháng nữa cũng không phải vấn đề!
...
Tối đến, trên sân thượng của một khách sạn lớn, bốn người họ đang vui vẻ tận hưởng thành quả mà họ đã tự nướng.
Trên bàn ăn có thịt bò, tôm, mực, bạch tuộc, sườn non,... Đó đều là những món ăn mà họ đã tự làm để cùng nhau thưởng thức. Còn có các món ăn và trái cây khác nhau, đặc biệt là không thể thiếu chai rượu vang được nhập khẩu từ Pháp rồi.
"1 2 3 dô." Mộ Ninh An đứng dậy nâng ly lên.
"Dô.." Diệp Tịch Y cũng nhanh chóng đứng lên hòa nhập với cô bạn thân của mình.
Hôm nay Diệp Tịch Y vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt vốn đã đẹp sẵn nay lại càng đẹp hơn khi được ngọn nến chiếu vào khiến ánh mắt cô trở nên lung linh, bất cứ ai nhìn vào đôi mắt này cũng phải rung động trước sự lấp lánh của nó, đôi môi được cô tô thêm một chút son bóng màu đỏ nhạt khiến chàng trai ngồi đối diện muốn đặt môi mình lên đó mà hôn một cách mạnh bạo, vì làn da vốn đẹp sẵn của mình nên cô chỉ thoa một lớp custon mỏng nhẹ, đôi chân mày vốn đã đẹp sẵn chỉ được cô tô đậm hơn một chút thôi.
Cô mặc một chiếc đầm trễ vai dài tay, chiếc đầm dài qua gối khiến cô thành công khoe được vóc dáng mảnh mai của mình.
Aaaa hình ảnh này...
Đẹp chết mất!
Mộ Tẫn Ngôn ngồi đối diện cô chỉ hận không thể đem cô gái nhỏ này giấu đi để một mình anh ngắm!