• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tịch Y hậm hực lườm anh một cái, xoay người muốn đẩy anh ra. Mộ Tẫn Ngôn nhìn cô gái trước mặt mà khẽ cười, bế Tịch Y ra khỏi đùi mình.

Anh đứng dậy nắm tay cô cùng đi vào bếp, Tịch Y bị anh kéo đi mà ngẩn cả người, ngoan ngoãn để Mộ Tẫn Ngôn nắm tay mình.

Nói thật thì Tịch Y rất thích cảm giác này, cô cũng không biết vì sao mình lại thích anh như thế này đến như vậy. Nhưng ngay giờ này khắc này cô chỉ ước rằng lúc nào Mộ Tẫn Ngôn cũng sẽ luôn như vậy, chỉ yêu mỗi mình Tịch Y cô mà thôi.

...

Sau khi chuẩn bị đồ ăn tối xong thì Mộ Tẫn Ngôn và Diệp Tịch Y cùng nhau dọn đồ ăn ra bàn. Những món ăn tối nay hầu như đều do cô và anh làm, người làm muốn giúp nhưng đều bị Tịch Y cho về hết.

"Em lên gọi ba mẹ xuống ăn cơm nhé!" Cô đi đến ôm lấy thân ảnh cao lớn đang sắp xếp đồ ăn lên bàn của anh.

Mộ Tẫn Ngôn quay sang xoa đầu cô, nhẹ giọng đáp: "Ừm"

Tịch Y buông anh ra, nhanh chóng chạy lên lầu. Cô đi đến trước phòng ông bà Diệp, đưa tay lên gõ cửa.

*Cốc cốc cốc*

"Ba, mẹ xuống ăn cơm thôi ạ!" Diệp Tịch Y.

Bà Diệp cùng ông Diệp sau khi nghe cô con gái cưng của mình gọi thì không nhanh không chậm đi ra cửa.

Diệp Lăng liếc xéo cô một cái, lạnh giọng cất tiếng: "Tôi còn tưởng hai cô cậu đi rồi chứ!"

Diệp Tịch Y cười hì hì, chạy đến ôm lấy cánh tay Triệu Linh Nghi: "Mẹ xem kìa, ba năm nay cũng gần 50 rồi mà cứ như một đứa con nít vậy!"

"Ý cô chê tôi già sao?" Ông Diệp không vui nhìn cô.

"Hihi, con nào dám chứ!" Diệp Tịch Y buông lời nịnh nọt, chạy đến ôm lấy cánh tay ông Diệp.

Bà Diệp đến nỗi bất lực với hai cha con nhà này, bây giờ mới lên tiếng: "Thôi nào, đừng để Tiểu Ngôn đợi!"

Diệp Tịch Y không trêu ba mình nữa, cô chạy đi trước còn ông bà Diệp đi sau.

Tịch Y và ông Diệp rất hay trêu chọc nhau như thế, có khi cô còn trêu ba mình đến nỗi ông tức điên lên cơ.

Trêu ông Diệp là niềm vui của Tịch Y, mỗi lần về nhà là cô sẽ kiếm chuyện để trêu ông, có khi Diệp Lăng vì bị cô trêu nhiều quá mà giận không thèm nói chuyện với cô nữa, nhưng rồi cũng sẽ nguôi giận trước cô con gái đáng yêu của mình.

Nhưng đó mới thực sự là một gia đình hạnh phúc!

Vừa đi xuống lầu ông bà Diệp đã ngửi được mùi thức ăn rất thơm, đây hình như là mùi sườn xào chua ngọt thì phải.

Mộ Tẫn Ngôn thấy ông bà đến thì mỉm cười nhẹ, cung kính cúi đầu: "Con mời hai bác vào ăn tối ạ!"

Triệu Linh Nghi cùng Diệp Lăng đi đến, sự hấp dẫn của thức ăn làm cơn đói của bà tăng lên rất rất nhiều. Tuy là như thế nhưng Triệu Linh Nghi vẫn không quên hỏi anh: "Tất cả đều là do Tiểu Ngôn nấu sao?"

"Tất cả là Tiểu Diệp nấu, con chỉ phụ em ấy thôi ạ!" Anh cong môi đáp.

Bà Diệp gật đầu như hiểu ra rồi ngồi xuống bàn ăn, ông Diệp cũng ngồi xuống tiếp theo sau là Tịch Y và Tẫn Ngôn.

Đang dùng bữa thì Tịch Y lên tiếng hỏi: "Ba à, con muốn xin phép dọn đến ở cùng anh Tẫn Ngôn được không ạ?"

Diệp Lăng dừng lại động tác nhai thức ăn, ngước mắt lên nhìn cô, hỏi lại: "Sao con lại muốn về sống chung với Tiểu Ngôn?"

"Không vì cái gì cả, chỉ là con muốn sống chung với anh ấy thôi ạ!" Cô cười đáp.

Diệp Lăng không nói gì nữa mà gật đầu xem như đồng ý, cô thấy mẹ mình không lên tiếng thì quay sang hỏi: "Còn mẹ thì sao ạ?"

"Ba con đã đồng ý rồi thì mẹ còn làm sao nữa? Tiểu Ngôn, tất cả trông cậy vào con nhé!" Triệu Linh Nghi chậm rãi đáp.

"Vâng ạ!" Mộ Tẫn Ngôn gật đầu một cái, trên môi hiện lên đường cong mãn nguyện.

Triệu Linh Nghi thật ra đã đồng ý từ nãy rồi, có biết là bà đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi không? Hai đứa về với nhau càng sớm thì bà sẽ càng nhanh được bế cháu thôi.

Sau khi ăn tối xong, Tịch Y lên phòng lấy ít đồ, còn anh thì ngồi ở dưới đợi cô sẵn tiện trò chuyện đôi ba câu với Diệp Lăng.

"Đi thôi, em xong rồi!" Diệp Tịch Y hớn hở chạy từ trên lầu xuống.

"Đi từ từ thôi kẻo lại ngã đấy." Mộ Tẫn Ngôn nghe tiếng cô thì lập tức quay sang phía cầu thang nhìn, ánh mắt hiện đầy vẻ cưng chiều.

Sự cưng chiều này chỉ có mình cô mới có được!

Tịch Y chạy đến ôm lấy cánh tay anh, không giấu nổi sự hạnh phúc mà trên môi không khỏi nở nụ cười vô cùng vô cùng tươi tắn.

"Ba mẹ, con đi nhé!" Diệp Tịch Y.

"Nhớ phải ăn uống đầy đủ đấy nhé!" Triệu Linh Nghi.

"Vâng ạ!"

"Nhờ con đấy nhé Tiểu Ngôn!"

"Dạ, hai bác yên tâm ạ! Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Y Y!" Mộ Tẫn Ngôn mỉm cười đáp.

"Hai đứa đi đường cần thận nhé." Diệp Lăng đứng dậy, đi đến xoa đầu Tịch Y rồi dặn dò kĩ càng.

"Vâng ạ!" Anh và cô đồng thanh đáp.

Họ rời khỏi Diệp gia rồi lái xe quay về Hạ Viên.

...

_Biệt thự Hạ Viên_

Lúc họ quay về thì đã gần 23h đêm rồi, giờ này tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, chỉ có vệ sĩ đứng gác cổng thôi.

Mộ Tẫn Ngôn đưa cô lên phòng mình, Tịch Y quay sang hỏi anh: "Em sẽ ở cùng anh sao?"

Anh khom người xuống đối diện với cô, cười như không cười: "Không muốn?"

Diệp Tịch Y bật cười, đưa tay ôm cổ anh, kiễng chân hôn vào môi anh hai cái: "Muốn, tất nhiên là muốn!"

Mộ Tẫn Ngôn kéo cô lại sát người mình, cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào đỏ mọng ấy. Tịch Y phối hợp đáp lại nụ hôn của anh, Mộ Tẫn Ngôn siết chặt vòng eo nhỏ gọn của cô, mạnh mẽ mút mạnh đôi môi đỏ mọng ấy.

Giây phút anh buông tha cho đôi môi ấy là lúc cô thở hổn hển, đôi môi bị anh gậm đến sưng tấy cả lên, còn dính một chút nước bọt của anh nữa.

Mộ Tẫn Ngôn dịu dàng xoa đầu cô gái nhỏ: "Ngoan, ngủ trước đi, anh đi tắm một chút nhé!"

"Dạ!"

Tịch Y buông anh ra, đi thay bộ đồ ngủ rồi ngoan ngoãn lên giường đắp chăn đi ngủ. Vì lúc nãy ở Diệp gia cô đã tắm rồi nên bây giờ cô không tắm nữa, Mộ Tẫn Ngôn sợ cô tắm trễ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nên đã kêu cô tắm trước, còn mình thì về Hạ Viên rồi sẽ tắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang