• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Tẫn Ngôn bật cười trước câu nói không thể đáng yêu hơn của cô, anh đưa tay nhéo chiếc mũi thon nhỏ của cô: "Thật là nhớ anh sao?"

Cô sau khi nghe anh hỏi thì không nói gì mà gật đầu lia lịa, cô mệt mỏi tựa cả người vào thân hình săn chắc của anh, giọng nói có chút lười biếng và một chút nũng nịu: "Ông xã, em đói!"

Anh sớm đã biết được cô gái nhỏ này đến đây đều là có mục đích, anh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của Tịch Y, ôn nhu nói: "Em muốn ăn gì, bà xã?"

"Hay là, chúng ta ăn cơm công ty nhé?" Diệp Tịch Y.

Đôi lông mày kiếm của anh nhíu lại, nhưng cũng nhanh chóng giãn ra, Mộ Tẫn Ngôn xoa xoa đầu cô: "Được, theo ý em cả."

Diệp Tịch Y rời ngực anh, tay choàng qua cổ Tẫn Ngôn rồi rướn người hôn chụt vào môi anh. Cô biết rằng nếu như hôn lâu hơn một chút thì người đàn ông này sẽ không thể tiết chế, nên cô chỉ hôn một cái như chuồn chuồn lướt rồi liền rời môi anh.

...

12h là lúc tất cả các nhân viên được nghỉ ngơi và ăn uống, canteen bây giờ rất đông người xếp hàng lấy đồ ăn.

Anh nắm tay cô bước vào canteen trước bao ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Ngạc nhiên là vì Đại Boss của họ bình thường rất ít khi đến đây, nhưng sao hôm nay lại bất ngờ đến đây, mà còn dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp nữa. Ngưỡng mộ ở đây là vì họ quá đỗi đẹp đôi, người nam chỉn chu trong bộ vest đen, còn người nữ thì xinh đẹp, yêu kiều trong bộ váy trắng dài qua gối.

Nhìn vào, nói không ngưỡng mộ là nói dối. Nhìn vào, ai cũng biết, Đại Boss của họ 'lạnh lùng với cả thế giới, dịu dàng với mỗi mình em'.

Các nhân viên chủ động nhường chỗ đứng cho cặp đôi mới yêu, nhưng cô lại không đồng ý mà cùng anh đứng theo thứ tự chờ tới lượt mình. Mộ Tẫn Ngôn cũng không muốn họ nhường chỗ cho mình, chỉ là anh sợ 'bà xã đại nhân' của mình sẽ đói, nhưng cô đã từ chối thì anh cũng sẽ theo ý vợ mình.

Đứng đợi một hồi thì cũng đến lượt, anh nắm tay cô đi đến quầy thức ăn, giọng nói trầm ấm vang lên: "Em muốn ăn món gì?"

Diệp Tịch Y không thể rời mắt trước sự bắt mắt của món ăn ở canteen. Dù đây là nhà ăn dành cho nhân viên, nhưng đây cũng là công ty lớn nên thức ăn cũng phải đảm bảo chất lượng và mùi vị cũng không tệ.

Nhiều lúc bận bịu, anh cũng rất hay ăn đồ ăn ở đây.

Tịch Y phân vân một hồi thì ánh mắt cô rơi vào món cơm cuộn Hàn Quốc, mắt cô sáng rực lên, tay chỉ vào món ăn đó: "Cái này, cơm cuộn, em muốn ăn cơm cuộn!"

Các cô nhân viên không khỏi bật cười trước sự đáng yêu của Tịch Y, một cô nhân viên tuổi trung niên lên tiếng hỏi: "Thưa Ngài, đây là bạn gái của Ngài sao?"

Mộ Tẫn Ngôn vẫn đang đắm chìm trong sự đáng yêu của cô thì bị câu hỏi của cô nhân viên đánh thức, anh lấy lại vẻ uy nghiêm lạnh lùng vốn có của mình, nhưng giọng nói lại không thể che giấu nổi sự hạnh phúc: "Vâng, đây là vợ cháu ạ!"

Không chỉ các cô nhân viên ở quầy thức ăn, mà các nhân viên khác cũng mắt chữ A mồm chữ O trước câu trả lời của Đại Boss.

Đặc biệt hơn là những cô nhân viên đang mơ mộng đến anh, không những bất ngờ mà còn bị thất tình khi nam thần của mình đã có vợ.

Thật ra, lí do mà Diệp Tịch Y muốn đến đây ăn là vì cô muốn xem ai đang tơ tưởng đến bạn trai mình. Anh đẹp trai, tài giỏi, tiền tiêu ba đời cũng chưa chắc đã hết, hoàn hảo như thế thì ai mà không thích chứ.

Cô đảo mắt một vòng, trên khuôn mặt của các nữ nhân viên biểu cảm nào cũng có, thất tình có, vui mừng có, ngạc nhiên cũng có.

Nhưng cô bây giờ thì không cần lo lắng nữa, vì chẳng phải vừa rồi anh đã khẳng định chủ quyền rồi cơ à, như thế thì còn gì mà sợ.

Mộ Tẫn Ngôn nhận lấy khay thức ăn từ tay các cô nhân viên, anh một tay cầm khay, tay kia từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt tay của cô gái nhỏ.

Anh đưa cô ngồi vào một chiếc bàn trống ở gần cửa sổ, từ từ mở nắp khay ra, bên trong là cơm cuộn, thịt gà chiên mắm, cải chua, canh bí ngô và cơm.

Diệp Tịch Y đang ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ ở ngoài cửa thì bị mùi hương của thức ăn lôi kéo, cô lấy đũa ra gắp một miếng cơm cuộn bỏ vào miệng, mắt nhắm lại thưởng thức hương vị thơm ngon của món ăn.

Anh nhìn cô ăn thì trên môi bất giác cong lên, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng xen lẫn si mê.

"Ngon không?"

Diệp Tịch Y nghe anh hỏi thì ngẩng đầu lên, gật gật nói: "Ngon, nhưng không bằng anh nấu!"

Anh bật cười trước câu nói của cô, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô. Mộ Tẫn Ngôn đứng dậy đi đến bên cạnh cô, lấy dây buộc tóc trong túi áo vest rồi dịu dàng giúp cô buộc tóc lên.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, ghé sát mặt vào tai cô, thì thầm dụ dỗ: "Bà xã, đút cho anh!"

Diệp Tịch Y đang một miệng đầy thức ăn, cô quay sang chớp chớp mắt nhìn anh. Cô như bị dụ dỗ theo giọng nói của anh mà gắp một miếng cơm cuộn giơ lên trước miệng anh, Mộ Tẫn Ngôn cầm tay cô ra xa một chút, cúi đầu hôn vào môi cô.

Cô ngơ ngác trước hành động của anh, hành động nhai thức ăn cũng chậm lại. Mộ Tẫn Ngôn bật cười trước cô gái đáng yêu này, anh ăn miếng cơm cuộn ban nãy cô giơ lên: "Cũng không tệ nhỉ?"

Diệp Tịch Y: "..."

...

Sau khi ăn xong thì anh đưa cô trở lại phòng làm việc, anh ngồi vào bàn xử lí công việc, còn cô thì vào phòng nghỉ của anh nằm ngủ ngon lành.

Đến 3h chiều thì cô mới tỉnh giấc, cô rời giường đi đến phòng tắm vscn. Phòng nghỉ của anh phải nói là rất rộng, nếu có thêm một góc bếp nữa thì đây có thể xem là một căn chung cư luôn rồi.

Cô hé cửa ra thì thấy anh đang xem văn kiện, Tịch Y không nhanh không chậm đi đến, đưa tay ôm cổ anh từ phía sau.

Anh bỏ văn kiện xuống, kéo cô ngồi vào lòng, vùi mặt vào hõm cổ trắng nõn của cô, hít lấy mùi hương cơ thể của cô.

"Mệt không?"

Nghe cô hỏi thì anh ngẩng đầu lên, ánh mắt ấm áp, giọng nói trầm ấm dịu dàng: "Ban nãy thì mệt, nhưng em đến nên không mệt nữa."

Tịch Y đưa tay xoa xoa huyệt thái dương giúp anh, giọng nói của anh lại một lần nữa vang lên: "Vẫn là vợ hiểu anh."

"Anh đó, không biết giữ gìn sức khỏe gì cả."

"Còn không phải tại em sao?"

"Tại em?"

"Nếu lúc đó em không bỏ đi, thì anh đâu có suy sụp như thế."

Diệp Tịch Y sau khi nghe câu nói của anh thì bàn tay đang xoa huyệt thái dương dừng lại, nụ cười trên môi cũng biến mất. Cô cúi đầu xuống, giọng nói có phần áy náy: "Thật xin lỗi."

Anh nhìn cô gái nhỏ như thế thì không khỏi đau lòng, anh ôm cô vào lòng, một tay xoa đầu một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

"Là anh xin lỗi em mới phải, nếu như anh không lạnh nhạt với em lâu như thế, thì có lẽ chúng ta đã yêu nhau 4 năm rồi."

"Tiểu Diệp, anh xin lỗi! Xin lỗi vì đã làm em buồn!"

Diệp Tịch Y ôm lấy chàng trai này, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK