• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chú út là người anh ta thần tượng nhất, nếu không biết người trong lòng của chú ấy thì cậu không xứng đáng làm cháu của Tần Bách Nhiên rồi..Chỉ cần nhìn sơ hành động của Hứa Vỹ cậu cũng biết hắn muốn làm rể Lâm gia, nắm lấy Thiên Đại..Tần Nghị khinh thường nhất loại đàn ông không có tiền đồ,chỉ biết bám lấy phụ nữ để trục lợi.



- " Anh Nghị, anh đến đây làm gì vậy? "



Từ nhỏ ở kế bên nhà, cô và Á Hân cùng Tần Nghị là hàng xóm với nhau đến khi lớn lên mọi người đều chuyển nhà. Tần Nghị lại đi du học nên chỉ gặp nhau trong các buổi tiệc xã giao, ngoài ra họ ít tiếp xúc.



Tần Nghị nhìn ngay cuốn tạp chí trên tay Lâm Thiên Tuyết,miệng nhếch lên nụ cười đẹp mắt.



- " Anh đến tìm thư kí Trịnh, đưa một ít đồ,tối nay cậu ấy sang London đưa đề án bổ sung cho chú út"



Lâm Thiên Tuyết gật đầu xem như đã hiểu, cô rất muốn hỏi khi nào anh ấy về nhưng cô lấy tư cách gì hỏi đây, cô chào hỏi thêm vài câu với Tần Nghị rồi đi vào làm,chẳng thèm nhìn Hứa Vỹ dù là một cái liếc mắt.



Lúc này Tần Nghị mới quay sang Hứa Vỹ, vóc dáng cao lớn từng bước tiến sát lại Hứa Vỹ, hai tay đút vào túi,bộ dáng lười biếng, giọng điệu nhẹ tênh như có như không.



- " Thì ra hôm nay cậu xin nghỉ lại chạy đến đây.Cậu biết không? Trong cuộc sống phải hiểu một vấn đề mới tồn tại được. Đó là cái gì không phải của mình thì đừng nên miễn cưỡng "



Lấy tay vỗ vỗ vai Hứa Vỹ, nụ cười vẫn nở trên môi.



- " Tôi đi trước"



Hai tay nắm chặt thành nấm đấm, căm hận nhìn bóng lưng Tần Nghị dần đi xa.



Tần Nghị lên xe bấm một dãy số, khuôn mặt vui vẻ hào hứng chuẩn bị xem kịch hay.



- " Chú út..hình cháu chụp có sắc nét không?"



- " Đừng nhiều lời, đã làm xong nhiệm vụ của cháu chưa"



- " Vâng..cháu đã làm xong rồi"



Nói thêm vài câu Tần Bách Nhiên tắt máy....



đây là lần đầu tiên Tần Nghị thấy Tần Bách Nhiên lo nghĩ vì một người phụ nữ như vậy..Anh ta phải cảm thán, mọi chuyện Tần Bách Nhiên đã được dự liệu trước thế mà còn có người đi trước một bước, lần này để xem, chú út yêu quý của anh, người lạnh lùng, sắc đá, không bao giờ để phụ nữ vào mắt,phải o bế, dụ dỗ cô nhóc kia như thế nào???



Nghĩ đến thôi đã thấy thú vị.



Nhìn vào màn hình, chẳng chữ nào vào đầu..tâm trạng buồn bực, liếc nhìn cuốn tạp trí ló ra trong balo, Lâm Thiên Tuyết âm thâm nghiến răng, nghiến lợi..



Tốt lắm!Tần Bách Nhiên, ôm ôm, ấp ấp, trở về xem tôi xử anh như thế nào..hừ.!!!



- " Thiên Tuyết..Thư kí Trịnh tìm em "



- " Dạ"



Tại phòng tổng thống, người con gái xinh đẹp đầy quyến rũ, da dẻ mịn màng, không ngừng rên rỉ: " nhẹ nhẹ một chút...á..."



Hai tay không ngừng ôm cổ, chân kẹp chặt hong người đàn ông, đang điên cuồng luân động, đến khi tiếng gầm nhẹ và tiếng hét lớn, mọi thứ trong phòng mới trở lại yên tĩnh..Sau khi lấy lại hơi thở ổn định Lâm Tiểu Phù lấy tay vẽ xung quanh ngực người đàn ông..



- " Sao nào,điên cuồng như thế mà giả đò trốn tránh em là sao? Nếu em không gửi đoạn video đó,chắc anh sẽ không đến gặp em phải không?"



Hứa Vỹ ngồi dậy, lấy một điếu thuốc chăm ngòi, thả từng dòng khói trắng nghi ngút..



- " Cô nói có chuyện cần bàn với tôi, chuyện gì?đừng vòng vo nữa"



Lâm Tiểu Phù mỉm cười quyến rũ kéo chăn qua ngực, ngồi dậy dựa hẳn vào lòng ngực trần của Hứa Vỹ..



- " Em biết anh rất muốn có được Lâm Thiên Tuyết..em sẽ giúp anh "



Hứa Vỹ dụi thuốc vào tàn, quay đầu nhìn Lâm Tiểu Phù.



- " Tại sao cô muốn giúp tôi?"



- " Không tại sao cả, em chỉ muốn gọi anh một tiếng" anh rể "mà thôi "



Hứa Vỹ nở nụ cười, mắt híp lại thò tay vào chăn xoa nắn nơi đẩy đà của Lâm Tiểu Phù



- " Lâm Thiên Tuyết thật tốt số mới có đứa em gái thương cô ấy như vậy"



- " Vậy anh rể tương lai có thấy may mắn khi có được cô em vợ như em không?"



Lâm Tiểu Phù kéo chăn xuống leo hẳn lên người Hứa Vỹ, để bộ ngực đẩy đà của mình ma sát vào ngực trần của hắn.



- " May mắn"



Dứt lời là một cảnh nóng bỏng diễn ra...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK