- " Vì sao sợ anh hiểu lầm?"
Cô nhìn vào đôi mắt anh, cô còn nhớ rất rõ đôi mắt ấy đã từng rơi lệ vì cô, Lâm Thiên Tuyết lấy hết dũng khí nói rõ từng chữ.
- " Vì em thích anh"
Mọi thứ rơi vào im lặng.
Tần Bách Nhiên như không tin vào tai mình, cô thích anh sao? Những lời tỏ tình anh nghe rất nhiều nhưng chẳng bao giờ để vào tai....
Cô nhóc mà anh thương thầm bao nhiêu năm qua thì ra tình cảm cô cũng dành cho anh. Vậy mà anh còn nghĩ muốn nhường cô cho người khác..
Nhìn khuôn mặt cô ửng hồng anh biết cô phải lấy hết sức can đảm để nói ra lời đó....
Thiết nghĩ bị nhóc con nhỏ hơn anh đến tám tuổi tỏ tình khiến anh cảm thấy buồn cười, nhìn đôi mắt nâu long lanh mở to như chờ đợi phản ứng của anh, bộ dáng làm người khác yêu thương.Lâm Thiên Tuyết thấy Tần Bách Nhiên như bị điểm huyệt, cô bất mãn trong lòng kêu thầm, anh là đầu gỗ hay sao?
Cô phải sử dụng tuyệt chiêu cuối mới được, nghĩ vậy khuôn mặt tỏ ra buồn bã, đôi mắt rưng rưng nước mắt môi mấp máy.
- " Xin lỗi!Em suy nghĩ viễn vông quá rồi.
Không có việc gì em xin ra ngoài trước"
Nói rồi không để anh trả lời quay người đi nhanh ra cửa, lúc này Tần Bách Nhiên mới kịp phản ứng thái độ của mình làm nhóc con hiểu lầm anh thật đáng chết mà..
Chân dài đuổi theo kéo cô lại ôm vào lòng sức lực rất mạnh Lâm Thiên Tuyết bị anh ôm vào ngực, nhếch môi mỉm cười đắc ý, nhưng rất nhanh khuôn mặt tỏ ra vẻ ủy khuất như rất đau lòng, nước mắt lưng tròng ngước nhìn anh.
- " Bỏ em ra "
Tuy trong lòng rất vui mừng vì thái độ của anh nhưng trái tim không ngừng đập liên hồi.Vì cả kiếp trước đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc gần gũi như vậy.Thì ra bờ ngực anh rộng lớn, dáng dấp anh cao to như vậy, được anh ôm cứng trong lòng cô thấy mình thật nhỏ bé, vòng ôm anh rất ấm áp chỉ muốn được anh ôm như thế này đến suốt cuộc đời mà thôi.
- " Em muốn đi đâu? Hửm..Tỏ tình xong muốn bỏ chạy à?"
Lâm Bách Nhiên không thả lỏng mà càng siết chặt thân hình mềm mại vào lòng, mùi hương thiếu nữ thoang thoảng bay xộc vào mũi khiến anh chỉ muốn nuốt cô vào bụng ngay lập tức.
Bao lâu rồi?...nhiều năm nay anh đã ao ước được một lần ôm cô như thế này, chờ đợi để đổi lại câu " em thích anh" giờ phút này anh cảm thấy hạnh phúc, sung sướng một nỗi xúc động không nói nên lời..
Anh tôn trọng cô, cho cô sự lựa chọn, nhưng nay do cô chọn anh, vậy anh sẽ không chừng chờ gì nữa, nếu cô đã dám nói ra lòng mình anh sẽ không buông tha, bao năm qua là sự chịu đựng quá giới hạn của anh rồi..Bây giờ cô muốn thay đổi đã quá muộn màng, anh không cho phép, không cho điều đó xảy ra.C ô là của anh..chỉ có thể ở bên cạnh anh suốt đời.
Lâm Thiên Tuyết dùng dằn chống cự không được để mặc anh ôm, giận hờn quay mặt sang chỗ khác...
Tần Bách Nhiên lấy tay xoay mặt cô lại không cho cô trốn tránh.
- " Em nói em thích anh đúng không? "
Cô tỏ ra yếu đuối cắn cắn đôi môi đỏ mọng.
- "Xem như em chưa nói gì....ừhm "
Lời chưa nói hết đã bị đôi môi anh chặng lại, khi hai môi tiếp xúc hai người đồng thời run lên, cảm giác quá tuyệt vời!
Cô mở to mắt bất lực bị anh cưỡng hôn, mà không cô rất rất thích sự thể hiện của anh, quá táo bạo, quá dứt khoát đúng là thương nhân mà, cô chỉ muốn nói rõ tình cảm của mình cho anh hiểu mà thôi! không nghĩ mọi chuyện lại tiến triển nhanh như vậy..
Tình yêu của họ giống như núi lửa vậy, hừng hực, ủ nhiệt ẩn sâu qua thời gian, chỉ cần tác động nho nhỏ là phun trào thêu rụi mọi thứ xung quanh, cô thầm cảm ơn ông trời, cho cô được sống lại một lần nữa.
Bị hôn đến khi thở không nổi anh mới từ từ buông môi cô ra nhưng vẫn ôm cô rất chặt, chiếc balo không biết bị anh cởi ra, lăn lóc trên sàn từ bao giờ, hai thân thể hiện giờ đang kề sát vào nhau..tay anh miết nhè nhẹ môi cô..
- " Không cho phép em rút lại lời vừa nói, biết không?"
Nhìn đôi mắt mơ màng như phủ một lớp sương mờ..Tần Bách Nhiên một lần nữa mút chặt môi cô, anh bế cô lên, đi nhanh đè cô xuống ghế sô pha, hôn lấy hôn để cảm giác tuyệt diệu này anh đã chờ đợi lâu rồi.
Cô quá ngọt ngào...
- " Ừmh"
Không chịu nổi nụ hôn quá đổi mạnh mẽ của anh, cô ưmh lên một tiếng.Anh chờ cơ hội đưa lưỡi vào tiến công, mút chặt lưỡi cô, cứ mút vào rồi thả ra làm nhiều lần như vậy..
Lâm Thiên Tuyết cảm thấy đầu óc trống rỗng không còn biết gì nữa.Nụ hôn anh quá cao siêu cô cảm thấy lưỡi mình tê rần, cô muốn chạy trốn, né tránh nhưng không được.
- " Ưmh...Ưmh"
Lưỡi anh tung hoành mọi ngóc ngách, trong miệng cô, hai tay cô không biết lúc nào ôm chặt thắt lưng anh, khoảng lâu sau anh mới buông môi cô ra, hôn nhẹ lên trán, mi mắt, mũi và hai bên má ửng hồng, mút mạnh lên cổ cô một cái thật mạnh mới ngừng lại..
Nhìn người con gái nằm dưới thân,giờ phút này xinh đẹp làm sao? Tóc xoăn hơi rối, đôi môi bị hôn sưng đỏ, đôi mắt khép hờ, không người đàn ông nào có thể chịu nổi sức hấp dẫn cô lúc này..
Anh thấy dưới đũng quần giờ đây căng cứng, nhưng anh cố gắng áp chế lửa dục, nếu không sẽ làm cô sợ.Anh cắn nhẹ vào môi cô, giọng khàn khàn cất lên.
- "Em tỏ tình với anh, hôn anh, từ nay em phải chịu trách nhiệm với anh, hiểu không?"
Rõ ràng người bị hôn là cô mà..
Ừ thì người tỏ tình là cô nhưng anh nói chuyện như mình bị thiệt thòi không bằng.
Lâm Thiên Tuyết phụng phịu, vểnh môi bất mãn lí nhí phản đối..
- " Rõ ràng anh cưỡng hôn người ta mà.."
Nhìn thái độ đáng yêu của cô, anh bật cười, lấy tay ôm đôi má phúng phính.
- " Ừ..Vậy từ nay anh sẽ chịu trách nhiệm với em "
Có xem như lời hứa hẹn không?
Trong lòng ngọt hơn ăn kẹo cô tủm tỉm cười, Tần Bách Nhiên rên lên một tiếng,tiếp tục áp xuống phủ môi cô lại,khuôn mặt xinh đẹp,đôi má ửng đỏ,miệng cười tủm tỉm, như dụ dỗ anh, anh là người rất giỏi kiềm chế nhưng đối diện với cô anh không thể kìm chế nổi,mà anh cũng không muốn hành hạ bản thân, cứ theo tự nhiên, lần này anh hôn rất dịu dàng, mà giờ phút này Lâm Thiên Tuyết đang rất hạnh phúc cô choàng tay qua cổ, đáp lại nụ hôn của anh.
Vậy là họ không hề bỏ lỡ nhau, từ giây phút này họ sẽ thuộc về nhau vĩnh viễn.
Trong lúc say đắm với nụ hôn Lâm Thiên Tuyết thấy có gì đó không đúng, ừ thì cô đi thực tập mà. Haiz....với tình trạng này không biết khi nào cô mới ra khỏi phòng....