- " Ba! Hôm nay ngày đầu tiên con đi thực tập con muốn đi sớm một tí, ăn sáng xong sẽ trễ mất, bữa khác con dùng bữa cùng mọi người, được không ba?"
Đôi mắt chớp chớp,to tròn ngây thơ, chỉ cần mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này ông chỉ tiếc không móc tim cho cô huống gì mấy chuyện bé xíu này.
- " Được, nhưng để ba bảo vú Trần làm một phần cho con đem theo lên xe ăn,bỏ bữa sáng sẽ không tốt cho sức khỏe?
- " Dạ.Cám ơn ba"
Rồi hôn chụt vào mặt ông.Nụ cười trên mặt Lâm Thiên Minh càng thêm rạng rỡ, từ ngày con bé hết sốt hai cha con ông ngày càng khắng khít bây giờ mà ông có chết cũng thấy mãn nguyện..Lâm Tiểu Phù thu hết mọi việc vào mắt, cô ghét rất ghét Lâm Thiên Tuyết từ nhỏ đến lớn cô và em trai cô chưa bao giờ được ông dịu dàng như thế, những cử chỉ âu yếm như được vuốt đầu, ánh mắt dịu dàng, chăm sóc từng miếng ăn đến giấc ngủ chưa bao giờ họ có được từ ông, dựa vào gì Lâm Thiên Tuyết lại được ông yêu thương đến mức như vậy..mà đều lạ là Lâm Thiên Tuyết rất khác không giống như lúc trước...
đang âm thầm tức giận lại nghe Lâm Thiên Minh lên tiếng.
- " Tiểu Tuyết..để A Nhất đưa con đi "
Sợ cô từ chối ông lại nói tiếp.
- " Ngoan nghe lời, hôm nay ngày đầu đi thực tập, đi xe bus chen lấn sẽ trễ"
Vì lúc trước đi đâu cô hay đi xe bus ít khi sử dụng xe nhà mà cô không biết chạy xe nên khi Lâm Thiên Minh có mua xe cho cô, cô cũng không biết chạy.Lâm Thiên Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.
- " Dạ"
- " Không được"
Là tiếng phản đối của Lâm Tiểu Phù, tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô ta.
Lâm Thiên Tuyết nhếch môi cười thầm, sắp có kịch hay để xem rồi đây.
Lâm Tiểu Phù thấy mọi người đều nhìn mình rồi đôi mắt sắc lạnh của Lâm Thiên Minh đang chiếu vào cô ta, khiến cô hơi run nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó ưa của Lâm Thiên Tuyết nên cầm lòng không được,ấm ức lên tiếng.
- " Ba..Xe con đang bảo trì, hôm nay con có cuộc hẹn quan trọng, con đã nói trước với mẹ, mẹ đã đồng ý cả ngày hôm nay con được sử dụng xe nhà...Cho nên ba bảo Chị Tuyết đi xe bus đi.."
" Rầm"
- " Hỗn láo"
Bàn ăn va bị va chạm mạnh, canh đổ tung tóe, không khí trở nên căng thẳng, vì cái đập bàn của Lâm Thiên Minh mà mặt của Đồng Ánh xanh mét, phải biết thường ngày bà đã e sợ ông,với ai ông cũng lạnh nhạt chỉ niềm nở duy nhất Lâm Thiên Tuyết.
Nếu năm đó bà không tính kế bào thai đó thì còn lâu bà mới được bước vào ngôi nhà này, còn việc tính kế như thế nào thì việc này dù đến chết bà cũng không nói ra.
Lâm Tiểu Phù lúc này nước mắt rưng rưng vai rụt lại, Lâm Tuấn Kiệt từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, chỉ là ánh mắt cậu ta từ đầu đến cuối chưa rời khỏi người của Lâm Thiên Tuyết.
- " Ba..ba đừng nóng giận, thường ngày con vẫn đi xe bus, ba cứ để..."
- " Không được. Nghe lời ba, sau này không cho phép con đi xe bus nữa, cứ để A Nhất đưa rước con"
- "Con.."
- " Ngoan! nghe lời, trễ rồi con còn không mau đi"
- " Dạ.."
Bộ dáng khuyên ngăn không được, Lâm Thiên Tuyết thong thả ra xe để lại mới rắc rối trong phòng ăn.
Lâm Thiên Minh đứng dậy mặc áo khoác vào nhìn thẳng vào Đồng Ánh.
- "Bà tốt nhất nên dạy lại nó..Tháng này cắt toàn bộ chi tiêu của nó.Nếu tôi biết bà không làm thì chi tiêu của bà đừng trách tôi cũng cắt đứt"
Nói rồi bỏ đi không thèm liếc Lâm Tiểu Phù một cái..Ông bà cụ Lâm nhìn mẹ con Đồng Ánh thở dài không khí đang vui vẻ bị người nào đó phá hỏng bét,mệt mỏi về phòng..
Lâm Tuấn Kiệt nhìn chị mình ngao ngán lắc đầu, cũng đứng dậy rời đi, cậu chưa giờ đồng tình cách cư xử của mẹ và chị gái của mình...Phòng ăn chỉ còn lại hai mẹ con Đồng Ánh..
- " Mẹ..con..."
- " Con...gì mà con...chưa đủ mất mặt sao? "
Bà đứng dậy tức giận bỏ đi, để lại Lâm Tiểu Phù ngồi đó trong lòng không ngừng nguyền rủa Lâm Thiên Tuyết.
Tại phòng thư kí Tập Đoàn Giải Trí T&T.
Trưởng phòng thư ký đang xem hồ sơ của Lâm Thiên Tuyết, các nhân viên ra vào không ai có thể làm lơ được với vẻ đẹp xinh như búp bê của cô.
Trịnh Lam thắc mắc là thiên kim của tập đoàn Thiên Đại sao lại đến đây thực tập, T&T tuy là Tập Đoàn có tiếng nhưng không phải thực tập ở Thiên Đại mọi thứ sẽ dễ dàng hơn sau..Vả lại theo lời cấp trên không được cho ai biết về thân phận cô bé này, nhìn vẻ đẹp của cô bé lại phong cách rất giản dị, không có gì là phô trương và kiêu căng cả, làm anh rất có cảm tình..
Nghĩ đến lời căn dặn của Tần Bách Nhiên, Trịnh Lam bấm gọi đi.
- " Tần Tổng! Lâm Thiên Tuyết đã đến...vâng "
Lâm Thiên Tuyết thu mọi việc vào mắt, thấy Trịnh Lam gọi điện cho Tần Bách Nhiên báo cáo, làm tim cô nhảy lên liên hồi.
- " Trước tiên cô vào phòng của Tần tổng để trình diện đi rồi quay lại đây tôi sẽ hướng dẫn"
- " Dạ"
Lâm Thiên Tuyết cảm thấy hô hấp mình trở nên hỗn loạn, đây là lần đầu tiên sau khi sống lại được gặp anh, cảm giác hồi họp không thể kìm chế được, tự trấn an chính mình:" Anh ấy yêu mày, phải nắm bắt cơ hội..phải bĩnh tĩnh..bình tĩnh...." nhẹ nhà gõ cửa.
- " Mời vào "
Là giọng nói này, giọng nói người mà đã từng ngồi bên mộ của cô, thổ lộ tình cảm với cô..Nghĩ thế Lâm Thiên Tuyết lấy lại tự tin mở cửa đi vào, Tần Bách Nhiên đang kí công văn, không hề nhìn xem người đi vào là ai, đến khi đôi giày bata trắng xuất hiện trước tầm mắt mới từ từ ngước lên nhìn chủ nhân của nó..Bốn mắt nhìn nhau, tim hai người không khỏi run lên.....