• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hari

"Học bá mỹ nữ?... Học bá mỹ nữ cái khỉ gì." Lâm Kiều méo miệng, không có chút hứng thú nào.

Trần Vĩ tạm để chuyện này sang một bên, nhưng luôn cảm thấy có chút kỳ quái, chị ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Em vừa mới nói cái gì?"

"Trường đại học mơ ước?"

"Ừm."

Chị vẫn cảm thấy không đúng lắm, trong điện quang hỏa thạch, đột nhiên nghĩ tới: "Em vừa mới hỏi anh ta đóng phim làm gì hả?"

"?"

Trần Vĩ có chút kinh ngạc: "Người bình thường đều sẽ nói anh ta đi học làm gì, em có biết anh ta đóng phim một năm bằng thu nhập của một người bình thường trong mấy chục năm không, thậm chí không chỉ từng đấy." Chị dừng một chút, "Thảo nào mà em không có hứng thú gì với đóng phim, là do em cảm thấy đóng phim không tốt như đi học?"

"Đương nhiên rồi, em học vô điều kiện." Lâm Kiều không chút do dự trả lời.

"Haiz..." Trần Vĩ có chút cảm khái, "Thật cho rằng tiền không phải là tiền mà. Em có biết số tiền em kiếm được người khác có khi cả đời còn không sờ được đến số tiền lẻ không?"

Lâm Kiều khó hiểu: "Thì sao chứ? Chị cảm thấy nhà em giống không có tiền à?"

Trần Vĩ ngừng vài giây: "Vậy em hiện tại đang làm gì?"

"À, hiện tại à." Lâm Kiều nói, "Hiện tại trong nhà không có tiền." Cô phải hỗ trợ gia đình.

"Nếu nhà em không..." Trần Vĩ cũng biết được vài chuyện, nhưng không muốn nói ra, "Tiếp theo em muốn làm gì?" Chị có chút tò mò.

"A." Lâm Kiều trong nháy mắt hưng phấn lên, mắt lấp lánh, "Đương nhiên là đi Tây Tạng chăn dê a!"

"?"

Trần Vĩ hoài nghi bản thân vừa nghe lầm, "Em nói cái gì cơ?"

"Đi thảo nguyên chăn dê." Lâm Kiều có chút khó hiểu liếc nhìn chị: "Em muốn làm thú y, đỡ đẻ cho dê, vắt sữa bò, chị chưa nghe thấy bao giờ à? Hộ lý hậu sản cho heo mẹ."

Trần Vĩ: "......"

"Tại sao lại có suy nghĩ này?"

"Bởi vì sẽ rất vui a."

Thôi được rồi. Tư duy của thiên kim đại tiểu thư người bình thường như chị nghe không hiểu, thiên kim nghèo túng cũng vậy.

Trần Vĩ hỏi: "Ba mẹ em biết không?"

Lâm Kiều lại khó hiểu: "Tất nhiên biết a!"

"Bọn họ... đồng ý?"

Lâm Kiều có chút kỳ quái: "Tại sao lại không?"

Trần Vĩ nói: "Bởi vì thú y sẽ thường xuyên phải tiếp xúc với động vật, rất nhiều trưởng bối đều cảm thấy công việc này vừa bẩn vừa vất vả, đặc biệt là đối với con gái." Đây cũng không phải là bác sĩ cho thú cưng, suốt ngày tiếp xúc với mấy con chó mấy con mèo, hào môn thế gia để ý sĩ diện, càng sẽ không đồng ý.

"Việc em muốn làm, sao bọn họ lại không đồng ý?" Lâm Kiều cực kỳ khó hiểu.

Trần Vĩ nhìn biểu tình của cô nàng, vẻ hoang mang không hề giả trân. Chị quên biết cô nhiều năm, lập tức hiểu được. Chị nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang đầy vẻ khao khát, trong lòng cảm thấy phức tạp, sau một lúc lâu, chị mới cảm thán: "Chắc bởi vì ba mẹ anh ta không đủ yêu anh ta đi."

Cánh chim cứng cáp chính là để cất cánh bay cao.

Lấy danh nghĩa yêu thương để trói buộc, không phải là tự do.

Chị có chút cảm khái, Lâm Kiều thật sự xứng đáng với một chữ "Kiều" này, từ lúc quen biết cô tới nay đều thấy cô được nuông chiều từ bé, lớn lên trong hoàn cảnh tràn ngập tình yêu thương.

Chỉ là không biết cặp ba mẹ dịu dàng lại rất hiểu lý lẽ kia, tại sao lại  có một đứa con gái bướng bỉnh ương ngạnh như này.

Chị thở dài một hơi. Truyện Đam Mỹ

Vị đại tiểu thư này a, hắc bạch phân minh, ngây thơ như vậy.

*

Lục Chính Đông gần đây cảm giác có chút không thích hợp.

"Lục Chính Thiến, canh trứng cà chua không ngon à?"

Cô gái tên Lục Chính Thiến cuống quít ngẩng đầu, "a, a" hai tiếng, gật đầu như giã tỏi: "Ngon ạ!"

Lục Chính Đông bình tĩnh nói: "Cho em một phút."

Lục Chính Thiến cảm thấy có chút không ổn: "Cho em một phút?"

"Trình bày đi." Lục Chính Đông mím môi, đôi mắt lóe lên ý tứ không trả lời thẳng thắn thề không bỏ qua, "Đồ ăn hôm nay không có canh. Từ lúc anh về, ánh mắt em nhìn anh đều không đúng. Mắt em bị rút gân hả? Có cần anh đưa em đi khám không?"

Lục Chính Thiến cắn môi, sơ suất quá!

Cô nhóc ha hả cười một cái, muốn lừa cho qua chuyện: "Anh, đã lâu không được gặp anh. Cảm thấy anh càng ngày càng đệp choai, ánh mắt em không thể dời đi!"

Lục Chính Đông gảy gảy đồng hồ đeo tay: "Còn hai mươi giây."

"Em nói em nói!" Lục Chính Thiến lập tức đầu hàng, sắc mặt cô nhóc không được tốt lắm, cười khan: "Kia, cái gì... Ách, anh, gần đây em, ách... đánh vào nội bộ địch nhân."

"Mười giây."

"Thì là gần đây em có tham gia vào fan club của anh, để xem bọn họ thân tượng anh điều gì mà thôi." Lục Chính Thiến một hơi nhanh chóng lưu loát nói xong câu chuyện.

Lục Chính Đông dường như suy tư điều gì, gật gật đầu.

Lục Chính Thiến trộm thở nhẹ một hơi.

*

Ban đêm.

Lục Chính Thiến khoác áo tắm dài, xỏ dép lê đi ra, tay cầm khăn lông không ngừng chà lau mái tóc vừa gội, vừa lau vừa gọi: "Má Vương——"

"Má có nhìn thấy quyển sách nhỏ con để trên bàn không? Con nhớ là con để trên bàn a."

Thanh âm của má Vương từ trong phòng bếp truyền ra: "Vừa rồi Chính Đông hình như đi qua phòng con, con thử hỏi anh con xem?"

...

Trong lòng Lục Chính Thiến nháy mắt căng thẳng.

Toi rồi!

Toi rồi toi rồi toi rồi!!!

Quyển sách kia là tiểu thuyết đồng nhân Lục Chính Đông x Lâm Kiều a a a a a a a a a a a a a!!!!!!

Bá đạo tổng tài cưỡng chế yêu!

Lãnh diễm thiếu nữ ôm bóng chạy!

Cô! Chết! Chắc! Rồi!!!!!!!!!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK