Xuất sư bất lợi... Cũng bình thường thôi.
Lâm Kiều kiêu dũng thiện chiến cũng không để chút nhạc đệm này trong lòng.
Đóng phim vừa bận vừa mệt, trong lúc đó còn phải rút ra chút thời gian nghiên cứu Lục Chính Đông, đồng thời lập ra kế hoạch chiến lược đã trở thành nguyên tắc tiêu khiển duy nhất của Lâm Kiều khi ở trong đoàn phim.
Đôi khi Lâm Kiều cũng sẽ ngẩng đầu tự hỏi, có chút mê mang mình làm như vậy có ý nghĩa gì.
Nhưng, hận so với yêu càng bền lâu.
Cô tin một ngày nào đó, Lục Chính Đông sẽ phải quỳ gối dưới gấu váy của cô.
*
Chuyện này cô không nói cho bất kỳ ai.
Chỉ đăng một topic ở một nhóm nào đó, vì điều này cô còn đặc biệt mua một chiếc điện thoại mới, sim mới.
Topic tên là: 【Làm thế nào để cho một người vốn nhìn nhau không vừa mắt thích tôi?】
Phía dưới có rất nhiều câu trả lời "ha ha ha ha ha", cũng có nhiều người nghiêm túc đưa ra sách lược.
Lâm Kiều chưa từng chia sẻ câu chuyện cụ thể ở đó, cô chỉ ngày ngày ngó qua xem.
Hôm nay, cô phá lệ thêm một dòng: Có lẽ.
Mọi người nôn nóng comment: Có lẽ gì vậy???
Cô đều không trả lời.
Bởi vì.
Đôi khi, khi bạn ghét một người, bạn sẽ chỉ nhìn thấy điểm làm cho bạn chán ghét của người đó, mà không hề nhìn thấy điểm tốt của người ta.
Cứ như vậy, bạn sẽ càng ngày càng ghét người đó.
Nhưng một khi bạn thay đổi góc độ...
Lâm Kiều lần đầu tiên cảm thấy có chút mờ mịt.
Hình như cô cũng không ghét Lục Chính Đông như cô tưởng.
Mỗi ngày cho Lục Chính Đông một viên kẹo, giống như đó là một bí mật nhỏ giữa hai người bọn họ.
Bởi vì Lục Chính Đông ghét cái kỹ năng diễn xuất không đâu vào đâu của cô, cô vì thế mà còn bỏ ra một phen công phu, hiện tại so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều.
Áp dụng quy tắc mặt dày, cô suốt ngày tới tới lui lui hỏi anh về kỹ năng diễn xuất...
Cho dù trong kế hoạch, Lâm Kiều cũng không muốn hai người có quá nhiều tiếp xúc trong cuộc sống riêng.
Cho nên mới nghĩ tới phương pháp học hỏi diễn xuất này.
Cô còn nghĩ anh sẽ không kiên nhẫn dạy cô...
Lúc đó khi đối mặt với ánh mắt của anh, Lâm Kiều căng da đầu vươn ba ngón tay, vội vội vàng vàng nói: "Tôi thề! Tôi tuyệt đối không có tâm tư khác!"
Ừm. Nói hay lắm, đây là có tâm tư gì đã phơi bày hết ra rồi. Lâm Kiều thật muốn độn thổ.
Lục Chính Đông nhìn thẳng cô, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Cô a..."
Lâm Kiều vội vàng đưa một viên kẹo sữa tới: "Tôi biết tôi biết, phải báo đáp anh!"
Lục Chính Đông cũng không vội. Anh dùng móng tay gảy gảy viên kẹo, làm như lơ đãng giương mắt hỏi: "Tôi chỉ có một chút giá trị như vậy?"
"Tôi đã xem qua rồi, không phải anh thích ăn ngọt nhất sao?" Lâm Kiều huênh hoang nói, "Đưa cá cho người khác ăn còn không bằng dạy cho họ cách câu cá. Dù sao anh cũng không thiếu tiền..."
Lục Chính Đông bật cười.
Câu này hóa ra có ý nghĩa như vậy?
Quan hệ của hai diễn viên chính dần dần hòa hợp, ở trong đoàn phim đây là một chuyện tốt.
Nhưng, lâu lắm không nhìn đám trẻ trâu này cãi nhau, các nhân viên trong đoàn cũng có chút hoài niệm.
Ngẫu nhiên khi Lâm Kiều được đạo diễn khen ngợi, cô sẽ mặt mày hớn hở, đắc ý dào dạt khoe khoang với Lục Chính Đông: "Thế nào, tôi lợi hại chứ?"
Cô giống như một cô bé, ở quanh anh ríu ra ríu rít: "Tôi biểu hiện tốt chứ! Mau khen tôi mau khen tôi mau khen tôi!"
Tiểu Đổng còn bởi vì việc này bị cô trấn lột.
Cậu ta khóc lóc than thở với Trần Vĩ: "Chị mau bảo Lâm Kiều đi, chị ấy hiện tại được đạo diễn khen một chút là quay sang em đòi khen thưởng. Em sắp bị lột cháy túi rồi ô ô ô ô..."
Trần Vĩ trầm mặc một hồi, có chút gian nan nói: "Chị cũng bị lột..."
Cô nàng chắc chỉ thiếu mỗi đạo diễn là chưa đòi thưởng thôi.
Trần Vĩ hỏi, cô đúng lý hợp tình nói: "Tất nhiên rồi, em làm tốt như vậy tất nhiên phải để cho mọi người đều biết a."
"...Em đâu phải là loại người yên lặng đứng sau lưng âm thầm cống hiến chứ, những người như vậy ai mà nhớ nổi mặt..." Lâm Kiều nhìn thấy mục tiêu, hàm hàm hồ hồ nói trong điện thoại, "Thôi không nói nữa, cúp đây cúp đây."
Cô lao nhanh tới chặn đường Lục Chính Đông: "Này, tiểu sư phụ."
Cô giơ lòng bàn tay ra, cười cực kỳ giảo hoạt: "Đồ đệ đã có tiến bộ, sư phụ sao có thể không có chút khen thưởng nào chứ?"
Lục Chính Đông nhìn gương mặt hăng hái của cô, chầm chậm nói: "Cô muốn cái gì?"
Lâm Kiều cũng không quên mục đích của mình, cô từ trước đến nay đều rất thẳng thắn, ngây ngốc "ồ" một tiếng, sau đó ngẩng đầu, ra vẻ dùng tay vẫy gió: "Tôi cảm thấy, anh có thành kiến với tôi."
Muốn làm cho một người thích mình, bước quan trọng nhất, phải làm cho họ nhìn thấy điểm tốt của bạn.
Lục Chính Đông cũng không phản bác, tay đút trong túi quần, lẳng lặng nhìn cô.
Lâm Kiều thấy anh không nói gì, mở to hai mắt nhìn, phồng má nói: "Đúng thế còn gì!"
Cô bắt đầu trợn mắt nói dối: "Anh đối với tôi như vậy, tôi cũng đâu có thành kiến gì với anh đâu... Làm người ai làm thế!!!"
Lục Chính Đông đột nhiên nói: "Tôi đối với cô làm sao?"
"Anh... thì là...," Lâm Kiều cảm thấy cứ như thế này rồi lại cãi nhau mất, vì thế nhanh chóng tổng kết: "Tóm lại là anh lại mắng tôi, đánh tôi, ngứa mắt tôi! Đúng vậy! Anh đừng có cãi là không phải!"
Lục Chính Đông hừ lạnh hai tiếng.
"Còn tôi đây, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, chỉ cần anh khen tôi vài câu là được." Lâm Kiều chớp chớp hàng mi, khoe khoang nói, "Tôi hào phóng quá đi mất thôi! Chỉ cần mỗi ngày khen tôi vài câu, tôi sẽ không so đo hiềm khích trước đây, làm hòa với anh..."
Lục Chính Đông cúi đầu, cố ý lẩm bẩm: "Ồ, như vậy à..." Anh ngẩng đầu, làm như có chút rối rắm, "Hay là cứ so đo tiếp đi?"
"!!!"Lâm Kiều ngẩng đầu, dậm dậm chân: "Không được!"
Cô giống như phát hiện ra bí mật gì đó: "Ố ồ, không phải anh chưa khen ai bao giờ đấy chứ?"
Cô lại đâm thêm một dao: "Như vậy sẽ không có bạn bè đâu."
"Chưa ăn thịt heo cũng đã nhìn qua heo chạy, rắm cầu vồng (khen đến nỗi đánh rắm cũng có thể nói thành cầu vồng) cũng không biết nói à. Đến đây, tôi dạy cho anh."
"Để tôi nghĩ đã."
"Nghĩ cái gì mà nghĩ, không cần nghĩ gì hết." Cô nghiêm túc ngẩng đầu, chỉ vào mặt mình, chân thành nói, "Chẳng lẽ anh nhìn gương mặt tôi không có cảm giác thôi thúc muốn khen tôi sao?"
Con người này đúng là mặt dày như tường thành.
Lục Chính Đông rũ mắt, nhìn cô: "Không có."
"Á? Không thể nào, anh nói dối đúng không?" Cô nàng dường như hoàn toàn không ý thức được bản thân mặt siêu dày, có chút thất vọng mất mát, dùng tay kéo kéo da mặt, "Có phải gần đây rôi xấu đi rồi không, sao chiêu này không dùng được nữa nhỉ?..."
Không thể nào a.
Cô lại ngẩng đầu, có chút khổ sở bĩu môi: "Vậy chắc chắn là do anh không nhìn kỹ... Anh nhìn kỹ vào, thật kỹ vào..."
Tầm mắt của Lục Chính Đông dừng trêи gương mặt cô.
Lâm Kiều dường như rất ủy khuất. Cô nhăn gương mặt nhỏ, môi đỏ mấp máy, từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy đầu lưỡi nhỏ màu hồng mềm mại.
Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành...
(Hai câu này là khen sắc đẹp độc nhất vô nhị, khuynh quốc khuynh thành nha)
Lục Chính Đông đột nhiên duỗi tay bóp lấy khuôn miệng đang không ngừng mấp máy của Lâm Kiều.
"Tôi nói cho anh nha... Ô! Ô ô ô!" Lâm Kiều bị bóp miệng nói không lên lời, cô trừng mắt một giây, sau đó dùng ánh mắt đánh cái tay không an phận kia của Lục Chính Đông.
Lục Chính Đông cũng sửng sốt một giây.
Anh có chút không được tự nhiên mím mím môi, lạnh lùng bỏ lại một câu "Cô thật là ồn ào", sau đó nhanh chóng quay người rời đi.
Bước chân còn có chút hoảng loạn, nhưng Lâm Kiều cũng không chú ý tới.
Cô vẫn còn chìm trong trạng thái không thể tin nổi, thương tâm một lúc lâu.
Không ngờ lại có người không chỉ không cảm thấy cô xinh đẹp, còn chê cô ồn ào.
Ô ô ô, cô đã không còn là búp bê xinh đẹp nhất thế giới nữa rồi, ô ô ô ô ô ô ô...