• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hari

Nhưng, trêи đường trở về đột nhiên trời mưa.

Bước chân của Lâm Kiều trở nên vội vã, cô ôm Xuyến Xuyến vào trong lòng, chạy vội vào mái hiên tòa nhà gần nhất để tránh mưa.

Người vừa núp vào dưới mái hiên, cơn mưa vốn chỉ đang li ti lác đác, bỗng giống như hạt đậu rào rào rào đổ xuống.

Rất nhanh, bốn phía trở nên mơ hồ, cảnh tượng xung quanh đều là màu trắng, không thể nhìn rõ.

Cơn mưa đến quá bất chợt.

Tiếng mưa rào rào như tiếng dầu sôi, che lấp những tiếng bước chân vội vã, sau đó, một tiếng quát như tiếng sấm nổ vọng từ trêи lầu:

"Đã bảo đi sớm một chút! Giờ còn đi làm gì nữa! Cút về đây nhanh lên!"

Tiếng dép lê dừng lại.

Một cậu nhóc trắng trẻo dừng chân ở chỗ ngoặt.

Cậu mấp máy miệng, nhăn nhăn mũi: "Biết rồi ——" nói xong, lại quay người trở về.

Trùng hợp, Lâm Kiều ôm mèo quay lại liếc mắt nhìn.

Tầm mắt cậu nhóc lướt qua cô, chợt, dừng lại, đôi mắt trừng lớn.

"Tiểu Bạch?!"

Là giọng nói trong trẻo của cậu.

Lục Chính Đông nghe tiếng, cũng quay đầu lại.

Lâm Kiều nghi hoặc nhìn cậu nhóc.

Nhưng ánh mắt cậu lại hoàn toàn bỏ qua cô, vội vàng chạy tới.

Xuyến Xuyến đang được ôm trong lòng đột nhiên động đậy, nó dường như cảm ứng được cái gì, từ trong lồng ngực Lâm Kiều ngẩng đầu, nhẹ hướng về phía người đến "meo" một tiếng.

Cậu nhóc rất kϊƈɦ động: "Tiểu Bạch, thật là em!"

Bàn tay cậu dừng trêи người Tiểu Bạch, chậm rãi vuốt ve.

"Anh tìm mãi không thấy em, còn tưởng là em đã......" Ngữ khí của cậu nhóc có một tia mất mát, dường như lúc này cậu mới chú ý tới Lâm Kiều, ngẩng đầu, "Chị, Tiểu Bạch là được chị nhận nuôi ạ?"

Nhận nuôi.

Lâm Kiều chú ý tới từ này.

Cô ôm Tiểu Bạch từ trong ngực ra, nhét vào tay cậu nhóc.

Ánh mắt cậu nhóc căng thẳng, chuyện này, cậu cuối cùng cũng được như ý nguyện, ôm Tiểu Bạch nhẹ nhàng vỗ về.

Lâm Kiều lúc này mới trả lời: "Không phải. Bọn chị được chủ nhân của nó ủy thác chăm sóc cho nó mấy ngày, em biết nó sao?"

Cậu nhóc gật gật đầu: "Biết ạ, Tiểu Bạch trước kia chính là ở tòa nhà này của bọn em." Cậu nheo đôi mắt nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn tòa nhà, "Ừm... Một, hai, ba, bốn... Hình như là tầng thứ năm, nó là mèo của chủ nhà tầng năm."

"Nhà đó hình như về sau chuyển nhà... hay là làm sao đó, vứt lại Tiểu Bạch ở lại tòa nhà này, thật là không có lương tâm."

"Vứt?"

"Đúng vậy, căn nhà kia về sau có người khác tới ở, em cũng chưa gặp mặt bao giờ." Cậu nhóc nói xong, hơi do dự một lát, lại mở miệng, "Sau này hai người sẽ không lại vứt bỏ nó chứ? Nó thật sự rất đáng thương."

Lâm Kiều cong mắt, nhẹ giọng an ủi: "Sẽ không."

Chủ nhân của nó thường xuyên phải tăng ca ăn cơm hộp, trong tình trạng như vậy mà còn kiên trì mỗi ngày dậy sớm dắt nó đi tản bộ, từ điểm này có thể nhìn ra anh ta rất chăm sóc cho nó, nhất định sẽ không vứt bỏ nó.

Cậu nhóc rũ mắt: "Đáng tiếc mẹ em không cho em nuôi mèo, em năn nỉ mãi mà không được......"

Lâm Kiều không nói chuyện, nhẹ xoa xoa tóc cậu.

Cậu nhóc có chút thẹn thùng: "Chị, Tiểu Bạch đang ở nơi nào vậy, về sau em có thể tới thăm nó không?"

Dù sao cũng là mèo của khách, Lâm Kiều cũng không dám nói những vấn đề riêng tư khi chưa được phép, đành phải cúi xuống, thương lượng với cậu nhóc: "Đợi khi về chị sẽ nói với chủ nhân của nó, để anh ấy nói với em có được không?"

Cậu nhóc rất hiểu chuyện, mới đầu cậu cũng có chút mất mát, sau đó lại gật gật đầu: "Vâng, cảm ơn chị ạ."

Khi hai người đang nói chuyện, trêи tầng lại truyền đến tiếng la mắng như tiếng sấm nổ, cực kỳ giống khi nhân vật Ron trong phim Harry Potter nhận được thư đe dọa ——

"Còn ở dưới đó lằng ngoằng cái gì! Đầu bị dính nước ngốc luôn rồi à!"

Cậu nhóc trợn trắng mắt, trả mèo lại cho Lâm Kiều, cực kỳ bất mãn bĩu môi: "Haiz. Mẹ em đấy, em phải lên rồi."

Lâm Kiều túm lấy cánh tay cậu: "Đợi đã!"

Cậu nhóc quay đầu lại: "Dạ?"

Lâm Kiều có chút do dự: "Nó trước kia có thói quen mỗi ngày đều phải tản bộ không?"

Cậu nhóc có chút mê mang: "Tản bộ? Tiểu Bạch là mèo lang thang, nơi nào cũng chạy qua, chỉ là phần lớn thời gian sẽ đợi ở khu nhà này mà thôi, em không hiểu ý chị tản bộ là như thế nào."

Lâm Kiều nhẹ nhàng vuốt ve Xuyến Xuyến, nghe thế, cô thở dài một hơi, cũng đúng.

Hai người nhìn theo cậu nhóc lên lầu, Xuyến Xuyến cũng ngước mắt nhìn cậu nhóc, rồi lại lười biếng bò xuống.

Lâm Kiều có chút mất mát: "Có phải em nghĩ nhiều rồi không? Trong cuộc sống nào có nhiều chuyện phức tạp như vậy, chắc là do em xem 《 Hachiko chú chó trung thành 》 nhiều quá......"

Lục Chính Đông giơ tay, đặt lên đỉnh đầu Lâm Kiều.

Lâm Kiều "ai nha" một tiếng, bĩu môi: "Làm gì vậy, tay anh nặng như vậy."

Lục Chính Đông cười khẽ: "Cô gái suốt ngày giương nanh múa vuốt với anh đâu rồi?"

"Nhưng," cảm xúc của Lâm Kiều vẫn còn có chút hụt hẫng, "Nhỡ như thật sự không có chuyện gì cả, chỉ đơn giản là Xuyến Xuyến thích tản bộ...... Nhỡ như em đang xen vào việc của người khác, người ta có lẽ cũng không muốn biết nguyên nhân thì sao?"

Lục Chính Đông không nói gì.

Sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng gọi cô.

"Lâm Kiều."

"Dạ?"

"Em xem, tạnh mưa rồi."

*

Sáng sớm ngày hôm sau, chủ nhân của Xuyến Xuyến gọi điện tới cửa hàng thú cưng.

Trong điện thoại hai người có nói với anh ta về suy đoán của mình, anh ta có chút kinh ngạc: "Ờ ha. Sao trước đây tôi không nghĩ tới nhỉ."

Anh ta bô lô ba la một hồi: "Cảm ơn mọi người nha, không sao, nếu thật sự Tiểu Xuyến mỗi ngày muốn ra khỏi nhà là có nguyên nhân, giải quyết được vấn đề này, vậy sau này tôi cũng không cần mỗi ngày đều phải dậy sớm dắt nó đi tản bộ nữa, haiz", anh ta than vãn. "Mấy tháng nay tôi chưa từng được ngủ một giấc ngon lành, cái công ty chết tiệt bắt bọn tôi tăng ca còn cắt xén tiền tăng ca của bọn tôi nữa, đúng là không có nhân quyền."

Lâm Kiều được ủng hộ, xung phong nhận việc: "Vậy chiều mai tôi có thể qua không?"

"Có thể a." Anh ta còn trêu chọc, "Không thu tiền mà, miễn phí thì tất nhiên là tôi đồng ý a."

Tạm thời giải quyết được một chuyện, tâm trạng của Lâm Kiều tạm thời cũng thả lỏng một chút, cô quay qua Lục Chính Đông khoe khoang: "Sau này phải gọi em là Holmes Kiều nha, hi hi, em thật là thông minh quá mà."

Lục Chính Đông: "Vậy anh là gì?"

"Anh hả? Mori Tiểu Đông Lang nha, ha ha ha ha."

Chiều nay cửa hàng rất bận, sau khi nhận một số công việc chăm sóc đơn giản, tổ chương trình yêu cầu bọn họ cần phải nắm được một số thông tin cơ bản về tên và tính cách của các thú cưng trong cửa hàng, chủ yếu tập trung vào những động vật lang thang được nhặt về.

Rất nhiều người sau khi thú cưng bị bệnh thì vứt bỏ chúng ở cửa các cửa hàng thú cưng hay bệnh viện thú y. Cửa hàng thú cưng cũng chỉ có thể làm một ít sơ cứu đơn giản, nhưng dần dần, số lượng mèo chó lang thang nhận được cũng không ít.

Nhiệm vụ của bọn họ là mau chóng tìm một chủ nhân mới cho những con mèo, con chó bị bỏ rơi này.

Trong cửa hàng hiện tại còn tổng cộng mười sáu con, chín con mèo, năm con chó, và một con thỏ trắng.

Lâm Kiều đang đánh số cho chúng, Lục Chính Đông đang chuẩn bị thức ăn, anh phân thức ăn cho chó và thức ăn cho mèo ra hai bát: "Như thế này thì chi phí mỗi ngày cũng không ít."

"Đúng vậy." Lâm Kiều ngừng tay, "Cho nên rất nhiều chó mèo không được người nhận nuôi, khi đến thời gian nào đó đều sẽ để cho hôn mê rồi chết."

Lục Chính Đông nhìn những sinh mệnh nhỏ bé đang bị nhốt trong lồng này, dừng một lát, anh hỏi: "Sau này nếu em muốn nuôi, em sẽ nuôi loại nào?"

Gần đây anh đang chuẩn bị quà sinh nhật cho Lâm Kiều, cũng...... coi như là lễ vật tỏ tình.

Anh không biết tới khi nào cô mới chấp nhận anh, nhưng dù muộn, những lời tỏ tình thật lòng anh vẫn muốn chính miệng nói với cô.

Dù có nói thêm vài lần cũng không sao.

Đây không phải chính là Lâm Kiều đã dạy anh, dũng khí đối diện sự thực sao?

Lâm Kiều "a" một tiếng.

Cô nói: "Trước kia, em muốn nuôi mèo rừng Na Uy, em rất thích chúng nó."

"Còn bây giờ, xem duyên phận thôi. Trêи đường nhặt được một con, cũng không tồi nha."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK