Mọi người lục tục quay trở lại địa điểm tập hợp, sau khi hết thời gian quy định, chờ một lúc lâu, vẫn không thấy bóng dáng hai người Lâm Kiều bọn họ.
"Sao vậy? Không phải đã nói 5 giờ tập hợp sao, bọn họ nhớ nhầm à?"
"Không thể nào... Trí nhớ của anh Lục rất tốt..." Kỳ Kỳ ấp úng, "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, điện thoại đâu, gọi thử xem nào? Điện thoại của tôi hết pin rồi." Cô móc điện thoại từ trong túi ra, chọc chọc hai cái, đèn báo hết pin nhấp nháy không ngừng, cô chỉ đành thở dài một hơi, để lại vào trong túi.
"Trong núi này tín hiệu không tốt..." Đã có người đang gọi điện thoại, Hứa Thuận Kỳ cầm di động: "Còn có anh quay phim nữa, hẳn là sẽ không phát sinh vấn đề gì lớn, có thể trên đường gặp được chuyện gì đó gây trì hoãn cũng nên."
Đúng là có chuyện trì hoãn thật ——
"Anh đừng có chạm vào chỗ đó... Á... Lục Chính Đông anh hiện tại lập tức dừng tay cho tôi! Stop! Có nghe thấy không!" Lâm Kiều hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy lọ cồn trong tay anh cô muốn ngất luôn rồi, cô hít sâu một hơi, lạnh giọng nói.
"Cô cứ thử cử động lung tung nữa cho tôi xem?" Lục Chính Đông lạnh mặt, tay anh nắm lấy mắt cá chân của cô, "Đợi lát nữa miệng vết thương nhiễm trùng để cả đoàn phải vất vả vì cô à?"
"..."Lâm Kiều phồng má, tàn nhẫn trừng mắt nhìn anh, cô duỗi tay đoạt lấy lọ cồn trong tay anh, "Tôi tự mình làm! Động tác của anh thô lỗ như vậy, muốn cho tôi chết đau luôn hả?"
Bình hoa lớn nhất showbiz · Lâm Kiều rốt cuộc hôm nay đã có cơ hội phát huy danh hiệu bình hoa của cô nàng, đi trên một con đường núi bằng phẳng rộng rãi như vậy, làm ra một cú ngã rất chi là khoa trương, đau đớn từ trên chân lan ra, cô nhìn lại, cẳng chân bị xước rách một đường thật lớn.
Cũng may staff của chương trình có mang theo túi thuốc, bọn họ định trước tiên xử lý sạch sẽ vết thương cho cô.
Lâm Kiều lớn đến bây giờ, không sợ trời không sợ đất, thứ duy nhất cô sợ, chính là đau.
Lại nói cũng may, từ khi cô nàng ý thức được sự đau đớn, cũng chỉ sốt hoặc mắc xương cá linh tinh gì đấy, chưa từng phải vào bệnh viện, chưa từng phải làm phẫu thuật, cũng chưa từng cảm nhận được cảm giác bị tiêm.
Cô cảm thấy đau đớn khi bị rút máu đã là cực hạn, không thể có chuyện gì đau hơn được nữa.
Lúc này khi cô nhìn thấy cổ tay Lục Chính Đông hơi nghiêng, cảm thấy một luồng khí từ ngực vọt thẳng lên cổ họng, cô vội vàng vươn tay đoạt lấy, vuốt vuốt nắp lọ, "để tôi tự làm."
Lục Chính Đông mím môi, anh ngồi dậy, đút tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống Lâm Kiều.
Lâm Kiều mở nắp lọ, cô gập chân lên, lòng bàn tay cách không xoa một chút.
Lông mày cô nhíu lại, trong mắt là đau lòng không kìm nén được, cô phồng má thổi hai hơi, "Ngoan, không đau nha."
Giống như tự cổ vũ tinh thần cho bản thân. Cổ tay cô hơi nghiêng, cồn trong lọ lắc lư, sắp chảy tới miệng, lại rất nhanh quay trở lại vào trong.
Thời gian trì hoãn ở đây rất lâu, cô cố lấy hết dũng khí gật gật đầu, cổ tay hơi dùng sức, cồn đã sắp chảy ra khỏi miệng lọ ——
Cô lại giơ tay lên, nhanh chóng nắp chặt lại nắp lọ rồi ném nó sang một bên, nhíu mày: "Không được, đau lắm."
Cô muốn lấy hành động chứng minh bản thân không có vấn đề gì, đỡ vách tường đứng lên, cảm giác đau đớn chỗ mắt cá chân nhanh chóng lan ra toàn thân, cô rất nhanh lại ngã bệt xuống đất.
Đầu ngón tay Lục Chính Đông chạm tới lọ cồn, anh khom lưng nhặt lên, đi đến trước người Lâm Kiều.
Bị nỗi sợ đau đớn chi phối, Lâm Kiều nâng mí mắt nhìn anh, ngôn ngữ tràn đầy kháng cự: "Tôi không cần dùng nó." Thấy động tác của người đàn ông trước mặt không hề dừng lại, cô lần đầu tiên chịu khuất phục —— trong mắt chậm rãi hiện lên ánh nước, "Đau lắm."
"Thật đấy, thật đấy."
Vết máu lem nhem trên chân, miệng vết thương vừa dài vừa rộng, không cần nhìn cũng biết sẽ đau đến như thế nào —— chắc còn đau hơn cả làm phẫu thuật nữa, phẫu thuật kiểu gì chẳng có thuốc tê, cái này là vết thương sống đấy.
Lâm Kiều phồng má, cô giương mắt hung hăng trừng người đang đi tới, dùng sức thu lại nước mắt, làm ra một tư thái "cấm xâm nhập địa bàn".
Lục Chính Đông đi đến trước mặt cô, anh ngồi xổm xuống, mím môi, giống như có chút không tình nguyện—— tay anh đặt lên đầu cô, vỗ nhẹ hai cái.
Hai mắt Lâm Kiều như lồi cả ra ngoài.
Giây tiếp theo, cô nhào vào trong ngực anh.
Nức nở nghẹn ngào.
"Chúng ta không bôi nữa, anh ơi, thổi thổi một tí là được rồi, nha?"