Cuộc sống trêи thảo nguyên rất nhàn tản, đơn giản, một đường ba điểm.
Lâm Kiều ở đây năm ngày, cho ngựa ăn, dắt bò, còn được ôm cừu nhỏ.
Cừu nhỏ tên là Bội Kỳ, Lâm Kiều buộc một sợi dây màu đỏ ở chân trước của nó để dễ nhận. Lúc này, cô đang chào tạm biệt cừu nhỏ.
Bởi vì, đã tới kỳ nghỉ cuối tuần của bọn họ.
Lâm Kiều không muốn đi quá xa, nhưng cũng muốn đi xem tiệm mỳ lạnh nướng của Chu Lệnh một chút, vì thế buổi chiều thứ sáu, bọn họ xin nghỉ sớm.
Tổ chương trình xếp xe đưa bọn họ đi, Lâm Kiều xuống xe trước, nghe thấy Tiểu Trình của tổ đạo diễn hô một câu: "Cuối tuần chúng ta có sắp xếp đó nha."
...... Cô còn tưởng cuối tuần cô có thể tự do hoạt động.
Cô lại rụt đầu lại về trong xe, hỏi một câu: "Sắp xếp gì thế?"
"Đoàn đội tụ họp." Tiểu Trình trả lời.
Cửa tiệm của Chu Lệnh với Kỳ Kỳ ở một hẻm nhỏ, so với hai người Lâm Kiều, Lục Chính Đông ở thảo nguyên không người hỏi thăm, hai người này bận muốn chết.
Khi bọn họ tới, Chu Lệnh vừa lúc dọn quán, Lâm Kiều không khách khí tiến tới: "Lão bản, làm thêm một suất đi."
Chu Lệnh vừa lên tiếng cự tuyệt, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người bọn họ, anh ta quay đầu hướng trong tiệm hô một câu: "Kỳ Kỳ, mau ra đây nhìn xem, là ai tới."
Lâm Kiều không thể tin: "Anh bình thường đều nói chuyện với Kỳ Kỳ như vậy?"
Chu Lệnh sờ sờ gáy: "Sao thế, có vấn đề gì sao?"
Lâm Kiều dùng vẻ mặt trẻ con không thể dạy: "Cái giọng điệu của anh kia, giống hệt như khi cha tôi gọi tôi vậy."
Trong lúc nói chuyện, Kỳ Kỳ vui vẻ chạy ra: "Có gì hot?"
"Wow! Chị Kiều Kiều!" Cô đẩy cánh cửa, vẫy vẫy tay với bọn họ: "Mau vào đi."
Lâm Kiều không từ chối, quay đầu nói với Chu Lệnh: "Ta muốn một bát thêm trứng, thêm thịt xông khói, thêm chân giò hun khói, hành với tương cho nhiều một chút. A, đúng rồi, thêm cả ớt nữa."
Chu Lệnh: "Kiều Kiều đúng là không khách khí với tôi chút nào."
Kỳ Kỳ nghe thấy lời này phi ánh mắt giết người qua: "Làm sao, anh oán hận cái gì?"
Chu Lệnh vội vàng khua khua tay: "Không không, làm gì có. Chúng ta đều là người một nhà cả, anh Đông đâu, anh muốn ăn gì nào?"
Lục Chính Đông liếc mắt: "Giống của cô ấy đi, làm phiền rồi."
Lâm Kiều thính tai, nghe thấy anh nói thế thì hừ hừ hai tiếng: "Đồ bắt chước."
Chỉ có Chu Lệnh ủy khuất đứng làm mỳ, vừa làm vừa lẩm bẩm: "Đây có lẽ chính là tình yêu đích thực."
*
Bọn họ ngồi trong tiệm, Kỳ Kỳ vừa nhai bánh mì, vừa lúng búng nói: "Ngày mai tụ họp à? Thật à thật à? Mấy ngày nay em sắp mệt chết rồi."
Lâm Kiều cầm đũa gắp một miếng mì, có chút tò mò: "Sao em không ăn mì, hương vị cũng không tệ lắm."
Kỳ Kỳ có chút u oán liếc nhìn Chu Lệnh: "Còn không phải tại anh ta...... Mấy ngày nay anh ta đang nghiên cứu phối phương như thế nào để ăn ngon nhất, lôi em ra thử đồ ăn vô số lần, làm cho em bây giờ nhìn thấy mì là thấy buồn nôn."
"Phốc."
Chu Lệnh ngây ngô cười: "Hết cách. Tôi cũng không thể nào mà đi bắt khách hàng ăn thử được chứ. Anh Đông, Kiều Kiều, hai người thấy ăn có được không?"
Lâm Kiều: "Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, tương ớt có thể làm cay hơn một chút, cay như này chưa đã ghiền."
"Đúng rồi, hôm nay hai người ở đâu?"
Lâm Kiều với Lục Chính Đông liếc mắt nhìn nhau.
Tới đây chơi là do Lâm Kiều nhất thời hứng khởi, cô khụ khụ hai tiếng: "Không phải đến đây để nhờ cậy hai người sao."
"Tôi thế nào cũng được, chỉ có điều tôi bị ngáy ngủ, anh Đông anh sẽ không kỳ thị tôi chứ? Được rồi, tôi đã nhìn ra, anh Đông đã bắt đầu kỳ thị tôi rồi."
Mấy người nói nói cười cười, về nơi ở của Kỳ Kỳ với Chu Lệnh.
Kỳ Kỳ đứng trước tủ lạnh lục lọi xem đồ ăn, quay đầu gọi: "Mọi người có cần ăn tối nữa không, tủ lạnh vẫn còn nhiều đồ ăn lắm."
"Thôi bỏ đi, ngày mai không phải sẽ tụ họp sao, ai biết tổ đạo diễn lại bày ra cái trò gì, tôi có một linh cảm là ngày mai họ sẽ để chúng ta tự nấu cơm." Chu Lệnh nằm liệt trêи sô pha.
"Còn không phải là anh lười nấu à, lý do lý trấu." Kỳ Kỳ lấy ra một hộp trái cây với sữa chua, "Kiều Kiều chị có muốn ăn salad trái cây không, bây giờ em làm."
Lâm Kiều còn chưa kịp mở miệng, Chu Lệnh đã tranh nói trước: "Tôi muốn ăn."
Kỳ Kỳ: "Vậy làm bốn phần đi, anh Đông có muốn ăn không?"
Lục Chính Đông nhàn nhạt liếc mắt: "Em làm đi."
"Sao lại để một cô gái đi làm, còn anh đàn ông cao to lực lưỡng thì ngồi đây?" Lâm Kiều vỗ vỗ người bên cạnh, "Hửm."
Lục Chính Đông nâng mí mắt, kéo cổ tay Lâm Kiều cùng đứng dậy: "Kỳ Kỳ, để bọn tôi giúp."
......
Cuối cùng vẫn làm bữa tối.
Bọn họ không nấu thức ăn, mà làm một nồi lẩu.
Bốn người vây quanh nồi lẩu nóng hôi hổi, Chu Lệnh vuốt mũi nói: "Tôi làm mấy viên sủi cảo."
Lúc trước mua vỏ sủi cảo với nhân thịt, nhưng lười không làm, hôm nay tiện thể gói luôn vậy.
Chu Lệnh lại bày trò: "Ăn không thì không thú vị, tôi sẽ làm một cái sủi cảo bên trong cho rất nhiều rất nhiều dấm... Ai ăn phải thì sẽ phải trồng cây chuối."
Kỳ Kỳ: "Trồng cây chuối cái rắm, thi nhổ tóc Chu Lệnh đi, ai nhổ được nhiều nhất thì người ấy thắng."
Chu Lệnh: "Thôi, ai ăn phải thì kể truyện cười đi, phải chọc cười được tất cả mọi người."
Kết quả cuối cùng thực ngoài ý muốn.
Miếng sủi cảo đó bị Lục Chính Đông ăn phải.
Kỳ Kỳ với Chu Lệnh đều sợ anh không biết kể truyện cười, quan tâm hỏi tới hỏi lui.
Chỉ có Lâm Kiều ở một bên khoanh tay lạnh mặt nhìn. Xùy, anh ấy giả vờ cool ngầu đó có được không, không biết kể truyện cười? Thôi được rồi.
Lục Chính Đông tựa lưng vào sô pha, híp híp mắt nghĩ.
Sau đó, anh lạnh nhạt mở miệng: "Trước đây có một con chuột, bỗng nhiên có một ngày nó học được cách bay. Đây là tại sao?"
Lâm Kiều giơ tay, trả lời: "Bởi vì ưng vốn đã biết bay."
Kỳ Kỳ: "?"
Chu Lệnh: "?"
Lâm Kiều: "Truyện này của anh xưa quá rồi, đổi cái khác xem nào."
Chu Lệnh: "Từ từ... Sao bỗng dưng lại nói tới ưng?"
Lâm Kiều hít một hơi: "Mấy người chưa từng nghe truyện cười này sao?"
"Chưa a." Hai người vẻ mặt ngơ ngác lắc lắc đầu.
Lâm Kiều thở dài một hơi: "Chuột vì sao biết bay?"
Hai người tiếp tục lắc đầu.
Lâm Kiều: "Bởi vì nó ăn tiên đan."
Lâm Kiều: "Rắn vì sao biết bay?"
Hai người tiếp tục lắc đầu.
Lâm Kiều: "Bởi vì nó ăn chuột."
Lâm Kiều: "Như vậy, ưng vì sao biết bay?"
Chu Lệnh cướp lời: "Bởi vì nó ăn chuột!"
Kỳ Kỳ nghĩ một giây, điên cuồng lắc lắc Chu Lệnh: "Ngu ngốc anh bị lừa rồi! Kiều kiều lúc trước không phải nói rồi sao, ưng vốn đã biết bay!"
Chu Lệnh: "......"
Ô ô, thật là quá đáng.
Lâm Kiều buông tay: "Đây là truyện cười mà từ hồi tiểu học tôi đã nghe phát ngán rồi, làm ơn, kể chút truyện mới mẻ tí đi."
"Sao tôi chưa từng nghe qua?" Chu Lệnh mờ mịt nhìn Kỳ Kỳ.
Lục Chính Đông suy tư một phen: "Không phải không muốn kể, chỉ là đột nhiên quên mất nên kể cái gì. Vậy, tôi sẽ đố mọi người một bài toán đơn giản đi."
Lâm Kiều hứng thú bừng bừng: "Trả lời được có trừng phạt không?"
Toán hả, so easy, chỉ cần không phải là hình học không gian cô chấp hết.
Lục Chính Đông nâng mí mắt: "Ừm, nếu tính được, em bảo tôi làm gì cũng được."
Lâm Kiều: "Ngao! Hãy đợi đấy!"
Lục Chính Đông chậm rãi nói: "Một chiếc xe buýt trước khi rời bến có chín người, đến một trạm, có hai người xuống, lại đến một trạm, có một người lên, lại đến một trạm, có hai người lên, hai người xuống, lại đến một trạm, có ba người lên, một người xuống, lại đến một trạm, không có người lên cũng không có người xuống, lại đến một trạm, có hai người lên, một người xuống, qua hai trạm nữa, có một người lên. Hỏi, chiếc xe này tổng cộng......"
Lâm Kiều lập tức giơ tay: "Bài này tôi biết!!! Tổng cộng ngừng tám trạm!"
Cô bày ra vẻ mặt đắc ý: "Muốn hố tôi sao, không có cửa đâu, ngao, tôi đã từng nghe qua tiết mục tướng thanh này của Tống Tiểu Bảo đó!"
Lục Chính Đông cười khẽ một tiếng.
Anh chậm rãi cong môi: "Trêи xe tổng cộng còn mấy người khách?"
Lâm Kiều: "......"
F***, bị lừa rồi!