Ngoài phòng thi.
Lâm Kiều với Lục Chính Đông mắt to trừng mắt nhỏ.
Lục Chính Đông nhịn, nhịn không thành, anh dùng vẻ mặt "trẻ con không thể dạy" hỏi: "Trong đầu cô rốt cuộc mỗi ngày đều nghĩ cái gì vậy?"
"......" Lâm Kiều phồng má, nói thầm "F***".
"Anh thế mà còn mách lẻo?" Vẻ mặt cô không thể tin nổi, "Tôi thật không thể ngờ được, ngày xưa đi học chắc chắn anh không có bạn bè gì đi?"
Trước đây cô chỉ là nhìn anh ngứa mắt, hoàn toàn không nghĩ tới anh còn mách lẻo với giáo viên. Đời học sinh ghét nhất cái dạng này, ẩn nấp trong đám học sinh, làm chó săn cho giáo viên.
Lục Chính Đông nhìn biểu tình mưa giông bão giật của cô, nhíu mày: "Tôi đang làm bài thi, cô làm phiền tôi, lại là lỗi của tôi à?"
Lâm Kiều "a" một tiếng: "Thôi đi, anh có biết làm đâu, lúc tôi quay lại anh còn nửa già bài thi chưa làm. Không biết làm là không biết làm, có ngồi cả ngày cũng không biết làm."
Lục Chính Đông ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô: "Lâm Kiều, cô cho là..." Nửa câu sau còn chưa nói ra, nhìn khuôn mặt cô kiểu rất đúng lý hợp tình, đổi một câu, hỏi lại cô, "Cô biết tôi thi đại học bao nhiêu điểm không?"
Lâm Kiều:???
"Sao tôi phải biết chứ."
Lục Chính Đông báo một con số: "Cô cảm thấy tôi cần không?"
Lâm Kiều trầm mặc một hồi: "Anh thi khoa xã hội?"
"Khoa tự nhiên."
"Top 3 cả nước?"
"Top 1 cả nước."
"......" Cô nhìn anh một lúc lâu, nghẹn ra được một câu, "Cũng chỉ cao hơn tôi có 50 60 điểm..." Nhưng thanh âm càng lúc càng nhỏ.
"Cũng chỉ?" Lục Chính Đông cũng không ngờ tới, liếc mắt nhìn một vòng.
Lâm Kiều bị ánh mắt nghi ngờ của anh nhìn chằm chằm, lập tức nổi giận: "Anh có ý gì? Cảm thấy tôi không thi được điểm cao như vậy sao?"
Lục Chính Đông nhún nhún vai.
"Đúng là như thế." Anh đứng ở dưới ánh mặt trời, nheo nheo mắt, "Lớn như vậy còn bị phạt đứng, đều nhờ cô ban tặng, xin cảm tạ."
Lâm Kiều lạnh mặt: "Tôi còn bị anh liên lụy phải viết bản kiểm điểm đây, anh còn âm dương quái khí (thái độ, lời nói, hành động không rõ ràng, làm cho người khác không thể hiểu) cái gì."
"Xí..." Cô cúi đầu nói thầm, "Lại còn tình thú, tình thú cái quái gì mà tình thú, với anh ta mà cũng có thể có tình thú được à..."
Cô hừ một tiếng bằng giọng mũi, như có như không liếc liếc Lục Chính Đông: "Này"
"Hay là anh dứt khoát viết luôn cả bản kiểm điểm của tôi đi?" Trên mặt cô hoàn toàn không có một chút vẻ không tự nhiên nào.
Lục Chính Đông kinh ngạc nhìn cô: "Da mặt cô dày thật đấy."
"......" Sắc mặt cô không tốt, "Tôi chưa từng viết bản kiểm điểm. Lại nói, là do anh mách cô trước, nếu như anh không mách cô, làm sao tự nhiên tôi lại bị thêm một tội danh như vậy."
Anh lại liếc cô một cái: "Thật không giống."
"Không giống cái gì?"
"Không giống người chưa từng viết bản kiểm điểm."
Lâm Kiều mặt không biểu tình: "Anh lại nghĩ cái gì vậy? Đại tỷ tôi đây khi đi học cực kỳ an phận thủ thường, anh đấy," cô dùng lỗ mũi phun khí, hung tợn mà quét hai vòng, "Từ đầu đến chân đều viết tôi không phải là học sinh tốt."
"Hửm?" Lục Chính Đông nổi lên hứng thú, khoanh tay, cong cong khóe miệng, "Làm thế nào mà thấy được?"
Lâm Kiều cao ngạo hất cằm: "Thôi được rồi, hôm nay cũng không có việc gì, để tôi nói cho anh nghe vậy."
Trải qua đại chiến cà tím lần trước, thành kiến của Lâm Kiều đối với Lục Chính Đông đã giảm đi không ít, cô đánh giá anh trên dưới một lượt, Lục Chính Đông còn tưởng rằng cô phải phân tích ra cái gì to lớn lắm, không nghĩ tới cô chỉ hừ hừ hai tiếng, đúng lý hợp tình phun ra hai chữ: "Cảm giác."
Lục Chính Đông bật cười: "Không đáng tin như vậy?"
Cô tươi cười: "Cảm giác của tôi rất chuẩn, tôi đoán nhất định là tôi đã nói đúng, đúng không? Bằng không anh cũng sẽ không hỏi dồn tôi như vậy."
"Tuy rằng điểm thi của anh cao hơn tôi, nhưng khẳng định ngày đi học quan hệ giữa anh và thầy cô không tốt." Cô đắc ý nhún nhún vai, thở dài một hơi: "Không giống tôi, tôi từ nhỏ đến lớn đều là học trò cưng của thầy cô."
Lục Chính Đông dường như đang suy tư.
Hai người lời qua tiếng lại, rất nhanh chuông hết giờ đã vang lên.
Tính cách Chu Lệnh là kiểu ngốc ngốc ngơ ngơ, trong các thành viên tham gia gameshow là người nhiều tuổi nhất, nhưng tính cách lại trẻ con nhất.
Anh ta cười ha ha đi ra, khuỷu tay huých huých Lục Chính Đông: "Này, đúng là có cậu." Anh ta lộ ra vẻ mặt chân thành bội phục, không hề giả trân: "Là tôi không theo kịp trào lưu, vẫn là mấy người trẻ tuổi các cậu biết chơi."
Lục Chính Đông lạnh lùng quăng một ánh mắt hình viên đạn về phía anh ta.
Chu Lệnh không có nhãn lực, còn đang muốn mở miệng, bị Lâm Kiều đột nhiên lên tiếng chặn lời, cô vuốt vuốt tóc: "Này, anh Chu, thi cử thế nào rồi?"
Chu Lệnh lập tức im bặt, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, xám xịt mà chạy mất.
Kỳ Kỳ đi phía sau xem náo nhiệt: "Ai bảo anh trêu chọc đôi nhà người ta, bị khi dễ lại chưa."
*
Tiết họp lớp của ngày cuối cùng, thầy chủ nhiệm tóm tắt một lượt tình huống của tuần vừa rồi, sau đó trầm giọng, nghiêm túc nói: "Tuần này, hai bạn trong lớp chúng ta, ở trong cuộc thi tuần phớt lờ quy định của nhà trường, trêu đùa giám thị, gây ảnh hưởng phi thường ác liệt."
Mọi người trong phòng thi đều thấy được động tác khoa trương của hai người, mỗi người đều chuẩn bị sẵn hạt dưa ngồi hóng biến.
Lâm Kiều ở dưới cực kỳ không hài lòng phát biểu ý kiến: "Ảnh hưởng phi thường ác liệt? Có phải trường nào cũng thích giở trò này không, tạo thành ảnh hưởng gì mà có thể phi thường ác liệt chứ."
Thầy chủ nhiệm phớt lờ cô: "Thấy hai bạn này là vi phạm lần đầu, nhà trường quyết định cho hai bạn cơ hội làm lại......"
"Lâm Kiều, Lục Chính Đông, hai người các em chuẩn bị, ai lên trước?"
Lâm Kiều thực sự chưa từng viết bản kiểm điểm, xinh đẹp chính là sẽ có rất nhiều lợi ích ẩn. Ví dụ như hồi đi học cô chưa bao giờ phải quét lớp, đi học nói chuyện cũng chưa từng bị ghi tên, cho dù là phạm lỗi bị thầy cô biết, nhìn mặt cô cũng không có biện pháp trừng phạt nặng tay. Một trong những nguyên nhân khiến cô vô cùng hoài niệm những tháng ngày đi học ở trường, chính là bởi vì cô có thể ở trong trường hô mưa gọi gió, cực kỳ có tư vị.
Cô đối với những lợi ích ẩn này luôn luôn ôm thái độ không thể cự tuyệt, xã hội này chính là thực tế như thế, xinh đẹp chính là nguồn vốn lớn.
Bản kiểm điểm nóng hôi hổi trên tay chính là do cô lên mạng chạy đông chạy tây copy khắp nơi mới viết ra được, cô lại "diệu bút sinh hoa" (kỹ năng viết cao siêu, có thể tạo ra những tác phẩm tuyệt vời) sửa lại một chút, tuyệt đối có thể để cho Lục Chính Đông vừa lòng.
Ai trước ai sau cô cũng chẳng sao cả, nhưng thói ấu trĩ quấy phá, Lâm Kiều nhướng mày giơ giơ bản kiểm điểm trong tay: "Em trước đi."
Cùng lúc đó, bên kia cũng truyền đến một giọng nam trầm ổn. Lục Chính Đông sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, phảng phất như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Được rồi, vậy lady first."